Tư Đồ Tĩnh mới từ trường học trở về, liền tức khắc thay thường phục hàng ngày, lấy ví da, ra ngoài.
Anh cùng Hồng Diệp đã hẹn nhau cùng ăn cơm.
“Chú muốn đi đâu? Ăn tối đã rồi đi!"
Chị dâu Đỗ Như Hủy vợ của anh cả vừa cưới chưa tới nửa năm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh, đôi mắt to nhìn anh không chớp mắt.
"Có chút việc......" đôi mắt đen thẳm khẽ lay động, trong túi điện thoại tựa hồ đang rung lên
"Xin lỗi! Tôi phải nghe di động một chút."
Không để Đỗ Như Hủy nói lại, Tư Đồ Tĩnh vội cầm lấy di động, trốn ra ban công nghe điện thoại, để mặc cô ta đứng yên tại chỗ, nhưng Đỗ Như Hủy vội đi tới mở cửa, tiếp tục nghe lén anh.
Ước chừng qua mười mấy phút đồng hồ, Tư Đồ Tĩnh mới chấm dứt
trò chuyện, quay người lại nhìn thấy Đỗ Như Hủy đang nhìn mình.
Ánh mặt trời chiều phản chiếu trên khuôn mặt đầy đặn của cô, thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp.
"Chị dâu, chị......" Nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này, Tư Đồ Tĩnh sững sờ ở ban công, không biết nên đối mặt với cô như nào.
Sớm biết hoa hồng có gai, nhưng vẫn là muốn đưa tay hái, lại tránh không được bị đâm cho chảy máu......
Tình yêu của anh sao lại vất vả đến như vậy chứ?
"Có việc gì thì tối làm nhé!" Đỗ Như Hủy chăm chú nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mặt, đôi mắt long lanh rưng rưng thỉnh cầu.
Chần chờ một hồi lâu, Tư Đồ Tĩnh mới miễn cưỡng mở miệng hỏi: "Anh cả hôm nay không về nhà à?"
Nhắc đến Tư Đồ Phong, Đỗ Như Hủy liền thêm tức, đôi mày mảnh mai nhăn lại.
" Anh ấy nói có việc gấp, bảo tôi liệu mà làm. Chú nói xem anh ấy có phải thực quá đáng không?" Cô ngẩng đầu, vẫn dùng đôi mắt rực rỡ như lúc xưa nhìn anh, vẻ mặt tin cậy vô cùng.
Cô thật sự không hề biết rằng cô đối với anh như vậy thực quá tàn nhẫn.
Mặc dù trái tim của anh đang chồng chất vết thương, vẫn muốn dùng sự điềm tĩnh nhất nói với cô.
Hít sâu một hơi, Tư Đồ Tĩnh nhìn người phụ nữ trước mặt, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười: "Đúng vậy! Thật là quá đáng."
"Vậy chú hẳn là có thể ở lại với tôi nhỉ?" Vậy đấy! Ngay cả chú ấy cũng đồng ý như vậy mà.
Được Tư Đồ Tĩnh đồng ý, tựa như tìm được chiến hữu kề vai chiến đấu, Đỗ Như Hủy hưng phấn đến mức xông lên kéo tay anh, lại bị anh xoay người né làm cô chụp tay vào hư không.
Đỗ Như Hủy có chút ngạc nhiên, chú ấy sao lại đối với cô như vậy......
"Được rồi! Hôm nay tôi ở nhà ăn cơm chiều." Tư Đồ Tĩnh bước vào bên trong, nhanh chóng rời khỏi ban công.
Lại phải gọi điện thoại cho Hồng Diệp hủy hẹn, ngày mai phải mua gì đó để xoa dịu cô...... Tư Đồ Tĩnh trong lòng tự suy tính.
"Tôi hôm nay đặc biệt nấu mấy món điểm tâm, sau khi ăn xong chú nhớ chấm điểm thử nhé!" Đỗ Như Hủy không nản lòng, nhanh chóng đuổi kịp, ở bên cạnh huyên thuyên.
"Không thành vấn đề...... Nhưng mà
ăn xong tôi sẽ không bị tiêu chảy chứ?" Tư Đồ Tĩnh cười nhẹ chất vấn.
"Hả! Sao khinh người dữ vậy! Đương nhiên là không sao rồi." Theo sát phía sau anh, Đỗ Như Hủy chu miệng lên nũng nịu phản đối, phát huy uy lực của phái nữ.
"Một khi đã như vậy, tôi sẽ chờ chị
trổ tài."
"Hừ! Chú hãy chờ xem!" Đỗ Như Hủy quyết tâm, khẳng định phải để cho Tư Đồ Tĩnh khen ngợi tài nghệ của cô mới được, cô tuyệt đối rất lợi hại.
★★★ ★★