"Đang suy nghĩ gì vậy?" Tư Đồ Tĩnh vừa lái xe, vừa hỏi người yêu nhỏ bé bên cạnh. Tuy rằng trên tay cô mang theo một quyển sách, nhưng anh tin rằng cô tuyệt đối không đọc nội dung bên trong.
Cô đã qua một phút lẩm nhẩm từ trang sách...... Quyển sách kia cũng không phải loại văn chương thâm thuý gì, hoặc là luận văn... Đề tài thảo luận, chỉ là một tạp chí thời trang màu mè.
"Cái gì?" Ý thức được người yêu đang cùng chính mình nói chuyện, cô lập tức ngẩng đầu.
“Anh hỏi em đang suy nghĩ gì? Mất hồn mất vía thế." Tư Đồ Tĩnh nâng giọng, thật sự truy hỏi. Tuy rằng anh vừa tiếp điện thoại di động, nhưng cũng không tỏ vẻ anh không có chú ý tới bạn gái đang u buồn.
“À! Em đang suy nghĩ...... Về việc!" Nhìn người yêu đẹp trai đang quay mặt lại, Hồng Diệp nháy mắt mấy cái, theo bản năng không đề cập tới chuyện điện thoại lúc trưa.
Ayyy xem như chưa từng có đi? Cô không muốn hỏi anh về điều mẹ nói tới đâu là thật đâu là giả, chỉ cần hiện tại anh thiệt tình thương cô, đối với cô mà nói là đủ rồi.
"Thật sự không có việc gì à." Tư Đồ Tĩnh thoáng cảm thấy có lỗi, một bàn tay vỗ nhẹ sau lưng cô.
"Vậy anh không cần đưa em về nhà đâu? Em gọi lái xe tới đón thì được rồi." Hồng Diệp không muốn quấy nhiễu công việc xử lý trong hội học sinh của anh.
Cô không phải cán bộ của hội học sinh, ở trong phòng hội nghị chờ anh, cảm giác cũng rất kỳ cục.
"Như vậy sao được? Đây là công việc của anh, sao có thể nào gọi lái xe khác được chứ?" Tư Đồ Tĩnh khẽ mỉm cười, muốn cô đừng để ý đến.
Anh không có nhiều thời gian ở bên cô, cùng cô ở cùng một chỗ thời gian rất ít, bởi vì công việc bận rộn phải giải quyết. Về điểm ấy, anh thật sự rất áy náy.
“Anh đối với em thật tốt!" Hồng Diệp thực cảm động, đôi mắt to ngập nước, nước mắt muốn dâng trào.
Anh và người mà mẹ nói lăng nhăng đó căn bản khác nhau!
“Anh không ngược đãi em, không được khóc!" Đối với cô gái nhỏ quá nhạy cảm, Tư Đồ Tĩnh đã giật mình, nhanh chóng ngăn lại.
"Được rồi, em không phải quỷ khóc nhè." Tựa đầu dựa lên vai người yêu, cảm thấy rất ngọt ngào.
Từ lúc Hồng Diệp dựa vào, mùi thơm từ trên người cô bay tới, quấy nhiễu dây thần kinh của anh, cũng làm cho nửa người dưới của anh có phản ứng.
"Tiểu Diệp Tử......" Tư Đồ Tĩnh kêu cô bạn gái nhỏ bên cạnh.
“Vâng?" Có chuyện gì không?
“Em...... Cũng không được......" Tư Đồ Tĩnh thanh âm có chút thống khổ, hơn nữa càng ngày càng nhỏ giọng.
"Sao thế ạ?" Vì muốn nghe cẩn thận, cô đem mặt hướng lên phía người yêu dựa vào.
Tư Đồ Tĩnh không nói gì nữa, chỉ là nhanh chóng đem xe hướng tới nơi ít người mà chạy, cuối cùng dừng lại ở góc ngọn đèn khuất sau công viên.
"Làm sao vậy?"Sao anh lại dừng tại nơi này? Hồng Diệp hoang mang nháy mắt mấy cái. Không phải anh muốn dẫn cô đi dạo chợ đêm sao?
“Anh đói bụng!" Anh đột nhiên xoay người, ôm lấy cổ cô gái nhỏ, đầu chôn trên vai cô, hấp thu mùi hương trên người cô.
"Vậy......" Cô lời còn chưa nói hết, đã cảm giác tay của người yêu ở trên thắt lưng mình di động lung tung.
"Không phải loại đói kia!" Anh biết cô hiểu lầm ý tứ của mình.
Anh dán sát vào cổ của cô, đôi môi nóng ướt cẩn thận trên da thịt cô trượt xuống, rồi sau đó cởi bỏ vạt áo của cô, in dấu hôn trên ngực cô.
“A......" Hiểu rõ ý tứ của anh, mặt cô đỏ lên, giơ tay lên muốn đẩy ra.
Khi đôi môi nóng ướt của anh trượt xuống bờ ngực của cô thì tay cô trong nháy mắt, bất giác tựa vào bờ vai anh, không thể cử động.
"Tiểu Diệp Tử, mau để cho anh ăn." Yêu cầu của anh mang theo một chút tình sắc ý tứ lại vô cùng hàm xúc.
Đầu lưỡi trơn trượt trên da thịt non mịn của cô, đồng phục của cô cúc áo cũng toàn bộ bị cởi ra,dưới ánh đèn đường mờ vàng chiếu xuống, bờ ngực tuyết trắng đẫy đà hơn phân nửa đã lõα ɭồ trước mắt anh.
Anh cúi xuống bầu ngực của cô, đầu chôn ở rãnh giữa bầu ngực, hít vào mùi thơm nữ tính của cô.
"Sẽ có người nhìn thấy......" Hồng Diệp có chút kích động, giãy dụa thắt lưng, thanh âm run run.
Nhưng cô càng cử động, bờ ngực càng bị xâm chiếm chặt chẽ hơn.
“Anh đói bụng rồi!" Ngẩng đầu lên, Tư Đồ Tĩnh mở to mắt, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô gái nhỏ, nói với cô nhu cầu của mình.
“A......" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, Hồng Diệp chỉ ngây ngốc nhìn chàng trai, nói không nên lời.
Thấy cô không nói gì là ngầm đồng ý, Tư Đồ Tĩnh vừa vỗ về chơi đùa trước bộ ngực đẫy đà của cô, tay kia thì thăm dò vào váy của cô, cách qυầи ɭóŧ xoa nhẹ chỗ kín của cô.
"A Tĩnh......" Thân hình mềm mại giãy dụa nhiều hơn, khóe môi cũng phát ra tiếng ngâm nga mê người.
"Kêu lớn lên không sao đâu, anh thích nghe!" Chàng trai trêu chọc cô gái nhỏ, muốn cô cũng như anh lửa dục đốt người, không thể tự kềm chế.
Anh không cởϊ qυầи lót của cô ra, có ý định cách tầng vải dệt, ở nơi mẫn cảm của cô vuốt ve qua lại.
Mật hoa không ngừng chảy ra, thấm ướt qυầи ɭóŧ.
“A....." Hồng Diệp chỉ cảm thấy nóng cháy, mãi đến lúcdưới bụng, thân thể mềm mại bị kɧoáı ©ảʍ tập kích, thân thể run rẩy, chàng trai của cô cũng nháy mắt dừng lại khıêυ khí©h, chỉ là dùng ánh mắt nhìn cô.
"A Tĩnh......" Bấu chặt cổ người yêu, Hồng Diệp không ngừng uốn éo thân người, tại trên người anh lẩm bẩm.
"Thế nào?" Anh thưởng thức cô bị cảm giác tìиɧ ɖu͙© mơn trớn mà ửng đỏ cả khuôn mặt.
“Em cũng đói bụng......" Cô nhỏ giọng nỉ non bên tai anh, mong được anh nhanh chóng thâm nhập giữ lấy, chứ không phải chỉ tại bên ngoài vòng vo.
“Rồi, em ngồi vào trên đùi anh, mê hoặc anh." Anh nhanh chóng hạ ghế lái, để cho thân mình có thể thoải mái mà nằm thẳng xuống.
Tuy rằng cảm thấy anh rất xấu xa, lại cảm thấy anh thật sự đáng yêu, nên cô thấy khó xử. Cô chần chờ trong chốc lát, vẫn là nhích người, tự ngồi lên trên anh.
“Em trước tiên đem qυầи ɭóŧ cởi ra." Tư Đồ Tĩnh căn dặn.
“Ừ!" Nói chuyện sao lại trực tiếp như vậy? Cô liếc mắt một cái.
"Bằng không thì sao?" Tư Đồ Tĩnh xấu xa lắm, cổ vũ cho cô gái nhỏ của anh làm động tác gợi cảm quyến rũ anh, làm cho anh vì cô điên cuồng.
"Được rồi! Tốt nhất không nên để ai đó nhìn thấy....." Tuy rằng trong lòng run rẩy, nhưng cô vẫn thuận theo ý tứ của anh, cởϊ qυầи lót, dạng chân trên đùi của người yêu.
Tư Đồ Tĩnh vươn tay, vuốt ve mật hoa vì mình mà nở rộ, quả nhiên đã dính đầy ái dịch.
Anh mềm nhẹ vỗ về chơi đùa với hoa huy*t, cũng không vội vã tiến vào.
“A......" Khıêυ khí©h như vậy làm cho Hồng Diệp kìm lòng không đậu rêи ɾỉ ra tiếng, trong cơ thể từ u mật ở chỗ sâu trong dâng trào ra. Cô vươn tay, muốn ngăn lại đôi tay đùa bỡn của anh.
"Không cho chạm vào tay của anh! Tay em chỉ có thể tự vuốt ve ngực mình." Trước khi tay cô đυ.ng tới mình trước, anh đã ngăn cô lại.
“Vâng?" Hồng Diệp nháy mắt, không biết dụng ý của anh.
“Em chỉ có thể làm động tác mê hoặc anh thôi!" Một tay vỗ nhẹ cặp mông của cô, ý bảo cô hãy ngoan ngoãn phục tùng." Vuốt ve nó, dùng sức xoa nắn. Bình thường anh làm thế nào, bây giờ em hãy làm như thế đó."
Hồng Diệp dùng ánh mắt bất lực nhìn anh, nhưng anh chính là muốn nhìn cô say mê lại không thể phản kháng, đang tính sao lại có thể giúp cô?
"Nhanh chút!" Ngón tay của anh tiếp tục tại nơi đỏ sẫm cánh hoa của cô lay động, mật dịch thấm ướt lòng bàn tay của anh.
Mùi vị tình ái tràn ngập toàn bộ không gian......
Hồng Diệp bất đắc dĩ, chỉ có thể tự vuốt ve ngực mình, bắt đầu ở trước mặt anh phóng túng, hi vọng có thể được anh vui vẻ.
Thật sự rất thẹn thùng!
“Anh bình thường xoa ngực em thế này sao? Mạnh hơn một chút!" Tư Đồ Tĩnh không im lặng chút nào ra sức chỉ đạo.
“A!" Hồng Diệp trong miệng thở dốc, thân thể nhớ lại ngày thường lực đạo của anh, bắt đầu dùng sức chèn ép bầu ngực.
"Như vậy là được rồi." Tư Đồ Tĩnh dùng khàn khàn tiếng nói khen ngợi.
Anh phóng xuất ra phân thân đã sớm nóng cháy không chịu nổi, nhẹ nhàng đưa vào nơi mật đạo ẩm ướt đã lâu, thẳng lưng làm cho khe huyệt rất nhanh bao bọc lấy chính mình.
A, thật sự rất thoải mái...... Tư Đồ Tĩnh nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác vui sướиɠ ở trong cơ thể cô gái nhỏ, anh thích cô như vậy hoàn toàn rộng mở tiếp nhận mình......
"A a......" Hai tay nắm chặt lấy bầu ngực, Hồng Diệp đã tìm được phương thức lấy lòng anh.
"Không phải chỉ có động tay, thân thể em cũng phải cử động theo!" Tư Đồ Tĩnh lại lần nữa chỉ đạo, nhẹ nhàng thúc giục cô vặn vẹo mông đẹp, dụ dỗ mình.
“Vâng." Cô vừa vuốt ve ngực, còn tự di động mông đẹp, phát hiện cơ thể tự ma sát, cũng vì cô mang đến kɧoáı ©ảʍ mất hồn, vì thế cô ấn eo nhanh hơn.
"Thoải mái kêu lớn tiếng một chút! Để cho anh biết em rất sung sướиɠ đi." Tư Đồ Tĩnh dạy dỗ cô gái nhỏ đang giạng chân ở trên người anh trở thành một cô mèo hoang gợi cảm.
Hồng Diệp dường như bị chàng trai thúc ép quá, bắt đầu ở trên người anh quyến rũ phong tình.
Cô thở gấp gáp, vừa nắn bộ ngực của mình, còn cao thấp di động thân thể, làm cho kiên định nam tính không ngừng ma sát với hoa hạch của cô, đôi mắt mê hồn bởi vì trong cơ thể không ngừng dâng trào ra kɧoáı ©ảʍ mà chảy ra nước mắt......
"Tốt lắm, điên cuồng một chút! Lại dùng lực một chút! Chỉ cần nghĩ đến việc làm cho anh khoái hoạt là được rồi, trong suy nghĩ của em chỉ tồn tại một mình anh......" Tư Đồ Tĩnh trong không gian chật kín này cuối cùng nỉ non như thần chú, muốn trên người mình tiểu mèo hoang không ngừng vặn vẹo thân thể mềm mại, sa vào ở trong bể dục tình ái, rốt cuộc không thể xoay người.
Cô gái nhỏ đang dạng chân trên người bạn trai không còn có ý thức được gì, chỉ có thể không ngừng lắc lư thân hình, tận hưởng kɧoáı ©ảʍ từ việc ái ân truyền đến, trong đầu trống rỗng, không thể nói lên lời nào.
“Em có yêu anh không?" Anh chỉ muốn biết chuyện này.
"Yêu! Em yêu anh cả đời." Hồng Diệp trong lòng ưng thuận đời này kiếp này nguyện lời thề.
"Nhớ kỹ lời em nói đêm nay, không cho phép quên." Khóe môi mỏng nam tính lộ vẻ vừa lòng cười nhẹ, rồi sau đó mới ở trong cơ thể cô bắn ra chất lỏng trắng đυ.c......