Điện thoại trong túi rung không ngừng, Hồng Diệp cảm thấy thực phiền.
Bởi vì đó là mẹ cô bảo quản gia gọi điện thoại cho cô, không phải của Tư Đồ Tĩnh, cho nên cô không muốn bắt điện thoại, nhưng lại sợ quản gia mách với mẹ, cho nên hay là tan học gọi lại sau đi, hỏi quản gia đã xảy ra chuyện gì sao lại nhất định phải tìm cô.
"Phu nhân tìm tiểu thư, mời tiểu thư lập tức gọi điện thoại cho bà." Giọng nói lạnh lùng từ đầu kia di động truyền đến.
Hệ thống điện thoại tại Nhật Bản và Đài Loan không giống nhau, có điện thoại như cô cũng không có ích chi. Hơn nữa cô là con gái, một mình ở Đài Loan, Lâm Nghi Trinh không yên tâm, cho nên kiên trì mời quản gia biết tiếng Nhật đến làm bạn.
"Còn có chuyện khác sao?" Chậc, cái thanh âm này làm cô nhớ tới một người, làm cô không thoải mái lại không thể lảng tránh ghét như quỷ sứ.
Chỉ là không nghĩ tới khi đến Đài Loan, còn có thể đυ.ng tới người mang giọng nói này?
Hồng Diệp trong lòng rất rõ ràng, quản gia ghét cô. Chính là không biết vì sao rõ ràng ghét người Nhật Bản, lại muốn đến theo lệnh triệu tập của nhà Tá Đằng để làm quản gia? Chuyện xưa nói ra dài dòng, chính là cô vội vàng yêu đương, không rảnh cùng bà già này nói chuyện.
"Không ạ." Lưu Mạc Châu ngắn gọn trả lời.
“Bye." Hồng Diệp điện thoại cũng không cùng bà nhiều lời, lập tức cúp điện thoại đi đến trạm điện thoại quốc tế công cộng gọi về Nhật Bản.
Cô gọi điện thoại về nhà, điện thoại nhanh chóng chuyển tới tay Lâm Nghi Trinh.
“Học kỳ sau khi kết thúc thì nhanh chóng quay lại cho mẹ! Không được tiếp tục ở lại." Biết là con gái gọi điện thoại, Lâm Nghi Trinh không nói hai lời, lập tức căn dặn.
"Vì sao?" Hồng Diệp không dám tin, thét chói tai. Tình yêu của cô đang tiến triển thuận lợi đúng như dự kiến, làm sao bảo cô quay về Nhật Bản được?
"Kêu con trở về thì trở về! Sao hỏi nhiều vậy chứ?" Lâm Nghi Trinh cũng cao giọng, không vui hỏi lại.
“Con không muốn! Con cùng A Tĩnh tình cảm rất tốt, không muốn trở về đâu!" Hồng Diệp rất không thích cách chuyên chế của mẹ cô, ra sức cự tuyệt.
“Mẹ bảo con phải trở về!" Lâm Nghi Trinh tức giận.
“Con không muốn! Mẹ, tình cảm của chúng con thật sự tốt lắm......" Nói không chừng khi cô tốt nghiệp trung học sẽ gả cho A Tĩnh......
Không muốn nghe con gái vì tình yêu mà bị hủy hoại, Lâm Nghi Trinh nhanh chóng phá vỡ giấc mộng của cô
" Nó đối với ai tình cảm cũng tốt lắm, đồ lăng nhăng đó! Con chỉ là mới yêu đương, nó sẽ đem con làm bạn tình miễn phí trên giường! Mau mau trở về, mẹ sẽ cùng cha tìm người tốt hơn cho con." Muốn tìm hiểu về nhà Tư Đồ ra sao, đối với nhà Tá Đằng mà nói rất đơn giản, không quá khó khăn. Huống chi con gái bà ở Đài Loan, xảy ra chuyện, ai có thể giúp nó chứ?
"Mẹ, mẹ hồ đồ rồi! Mẹ không được tùy tiện hạ nhục anh ấy!" Hồng Diệp cầm lấy phone, lên giọng với mẹ cô bên kia đầu dây.
Nghe thấy con gái đang phẫn nộ xen lẫn đau lòng, Lâm Nghi Trinh dừng lại vài giây, mới mở miệng, " Mẹ không nói hồ đồ đâu."
Phía trước là đống thông tin về Tư Đồ Tĩnh rơi xuống, cũng không bởi vì không tìm được người mà dừng lại, bà vẫn bảo bọn họ tiếp tục điều tra sinh hoạt cá nhân của anh.
Sau khi bà thu được tư liệu, lật xem rõ ràng, hơn mười tờ báo cáo, bà mới biết được chính mình thông minh thế nhưng ngốc đến mức đem con gái đáng yêu của mình ra làm tế phẩm, đưa đến trước mặt sói, mời nó tận hưởng.
Điều này thật sự là...... Rất khoa trương! Thằng nhóc bảnh trai này chơi gái so với kẻ chuyên nghiệp như Ngưu Lang (*) còn lợi hại hơn rất nhiều!
(*) male sεメ worker
"Mẹ, mẹ nhất định đã hiểu lầm......" Nghĩ đến ánh mắt chân thành kia, Hồng Diệp không tin, nhưng lại sợ hãi điều mẹ nói là sự thật, âm điệu đã thay đổi.
Trên tay tư liệu còn nhiều, rất nhiều, tùy tiện vài trang cũng có thể phá hủy đi sự tin tưởng của con bé.
Lâm Nghi Trinh vốn muốn nói thêm nữa, nhưng nghe thấy con gái đang muốn khóc, " Nó...... Nó đối con có tốt không?"
"Tốt lắm! Rất tốt. Anh ấy đối với con tốt lắm......" Hồng Diệp lải nhải, nhanh chóng ở phone bên này kể ra được người yêu săn sóc cùng dịu dàng, ý đồ đem anh đắp nặn tâng bốc lên ngoại hình tuyệt hảo, biết chịu trách nhiệm là một chàng trai vĩ đại.
Cuối cùng, còn đặc biệt cường điệu cô không nhìn thấy anh cùng các nữ sinh khác có sự thân mật đặc biệt nào hay nói chuyện phiếm cũng không...... Có nói, cũng là nữ sinh tự động tìm tới, bởi vì anh là hội trưởng hội học sinh.
"Thì ra là như vậy." Con gái ngốc ạ! Cũng vì thế nó mới cưa gái được được, nam sinh bình thường nào lại có nhiều ưu điểm như vậy chứ?
Lâm Nghi Trinh ở điện thoại bên này nghe, lại không muốn hắt nước lạnh vào con gái mình. Bởi vì bà biết nó đã yêu chàng trai kia, hiện tại bà nói nhiều hơn nữa cũng là uổng công, chỉ tổ phá hỏng tình cảm mẹ con thôi!
Nhìn một chồng giấy trên tay có thể đóng thành sách, Lâm Nghi Trinh bị rối trí. Nên làm gì bây giờ?
"Mẹ, mẹ đừng có không tin anh ấy. Tuy rằng rất nhiều người ghét bỏ, nhưng anh ấy đối với con thật sự chân thành, nếu mẹ không tin, có thể tranh thủ vào kỳ nghỉ đông sang đây xem......"
Con thật sự cho rằng tình yêu này có thể tồn tại đến khi qua kỳ nghỉ đông sao? Lâm Nghi Trinh ở trong lòng tự hỏi.
"Mẹ!" Hồng Diệp quát to một tiếng. Thẻ điện thoại của cô cũng sắp hết rồi, mẹ đang không biết đang suy nghĩ gì, cũng không nói, sao lại lại gác điện thoại?
“Mẹ sẽ tranh thủ qua Đài Loan, con nhớ cẩn thận một chút cho mẹ!" Lâm Nghi Trinh nói vội, bỏ lại cảnh cáo.
"Được rồi! Con chờ mẹ lại đây nha..... Thật sự là quan tâm người ta quá mức mà!" Hồng Diệp nghe thấy mẹ đã khôi phục giọng nói bình thường, mới thuận miệng làm nũng, chấm dứt cuộc nói chuyện.
Đứng ngây người trước trạm điện thoại công cộng thật lâu cho đến khi Hồng Diệp bị người khác nhắc nhở, mới ý thức giờ học đã trôi qua lâu rồi......
"Thảm rồi!" Kích động khóc thét một tiếng, cô nhanh chóng xông về phòng học. Xác định chắn chắn đã bị muộn rồi!
Đều là do mẹ cô làm hại!