Đợi cho Hồng Diệp lại lần nữa mở mắt ra thì cô phát hiện mình đang ở bên trong một chiếc xe sang trọng, đồng phục đã mặc lại ngay ngắn, trên người còn đang khoác một chiếc áo khoác của nam.
"Ui, nơi này là......" Cô nhìn lên chàng trai đang lái xe ngồi kế bên.
"Trên đường về nhà." Tư Đồ Tĩnh ngắm nhìn cô gái nhỏ vừa mới mơ màng tỉnh giấc, liếc mắt một cái, khóe môi nhếch lên một chút cười đùa.
Thật sự là cực khổ! Chờ về nhà, cô thích ngủ sao thì ngủ.
“Ơ! Anh có thể lái xe sao?" Thần trí có chút mơ màng, Hồng Diệp ngu ngơ hỏi người yêu vấn đề chả liên quan gì.
“Gia đình đã tặng cho anh một chiếc BMW làm quà sinh nhật 18 tuổi." Tư Đồ Tĩnh thản nhiên trả lờ. Con BMW trắng này, cả trường đều biết đó là xe của anh.
"Quay về nhà ai ạ?" Cô không muốn đi đến nhà Tư Đồ Tĩnh, bởi vì người chị dâu của anh có một đôi mắt vừa lạnh lùng vừa đáng sợ, dường như không có lúc nào là không trừng mắt với cô.
“Nhà em đó!" Tư Đồ Tĩnh bất đắc dĩ nở nụ cười. Là ai muốn mời anh đến nhà cô chứ? Sau khi tỉnh lại, vẫn hỏi câu này sao?
“À, vậy là tốt rồi." Hồng Diệp không ngừng gật đầu, tâm trạng hơi thả lỏng.
"Không thích đi đến nhà của anh sao? Ba mẹ anh rất thích em." Anh vừa chú ý tình hình giao thông, vừa cùng cô nói chuyện phiếm.
“Em cũng rất thích cha mẹ anh!
Họ đối xử rất tốt với em. Chỉ là chị dâu của anh có chút đáng sợ, dường như rất ghét em......" Hồng Diệp níu chặt áo khoác trên người người, mái tóc lắc lư, trả lời rất ngây thơ.
"Không có chuyện này, do em suy nghĩ nhiều quá thôi." Tư Đồ Tĩnh ngoài miệng tuy nói không có việc này, nhưng ánh mắt sáng ngời ban đầu lại tối đi.
Anh yên lặng lái xe, không hề nói thêm gì nữa.
Cô gái nhỏ lần đầu biết yêu không biết mình đã hỏi đến vấn đề cấm kị của người yêu, thể xác và tinh thần đều rất mỏi mệt, trong không gian yên tĩnh, hai mắt lại lần nữa đóng lại, đi tìm Chu công đánh cờ(*).
(*): Ngủ thϊếp đi
Chàng trai lẳng lặng lái xe chạy nhanh về nhà của gia tộc Tá Đằng ở Đài Loan, dừng xe tại hoa viên trước căn nhà lớn, lại không hề lên tiếng gọi cô gái nhỏ đang ngủ say trên ghế phụ dậy.
Anh phải chấn chỉnh lại cảm xúc, mới có thể bình tĩnh nói chuyện với cô bạn gái mới này.
Mặc kệ bọn họ sẽ hẹn hò trong bao lâu, anh luôn hi vọng sẽ dùng tình cảm chân thành nhất của mình đối với cô......
Tùy ý châm một điếu thuốc, khói thuốc tràn ra bên trong xe, anh đang muốn tìm kiếm lại quá khứ đã đánh mất, đột nhiên vươn tay ra, không nghĩ tới trước mắt làn khói nhẹ cũng tan hết, lại là công dã tràng...... Giống như tình yêu của anh vậy.
Dù người ta thề son sắt nói thương yêu anh, đến cuối cùng vẫn rời bỏ anh.
Tuy rằng anh cảm thấy rất kỳ quái, nhưng lại lười truy cứu đến cùng, dù sao"Cũ không mất đi, mới sẽ không đến", hái phải dưa không ngọt, muốn chia tay thì chia tay đi!
Cho nên anh nguyện để mình vô cảm.
Đỗ Như Hủy chính là mối tình đầu của anh, từ lúc năm tuổi, cũng là người cho anh biết thế nào là yêu sâu sắc một ai đó.
Cô sau đó lại được gả cho anh trai việc này chẳng những làm thương tổn sâu sắc trái tim anh, cũng làm anh đau khổ vô cùng, nhưng anh không hề nói cho ai biết.
Trên thực tế, anh chẳng qua là một người phàm, không phải thần thánh gì.
Anh chỉ cần nghĩ tới cảnh người con gái mình yêu bị người đàn ông khác vuốt ve, dùng hết các loại tư thế, các loại phương thức, lòng lại đau xót không thôi.....
Ban đầu, vì muốn quên đi, nên anh điên cuồng làm quen, hẹn hò với các cô gái khác, chỉ cần có người tìm đến, anh nhìn thấy thuận mắt, sẽ cùng cô ta lên giường, điên cuồng làʍ t̠ìиɦ.
Anh mất đi mối tình đầu, nỗi đau không thể hóa giải, chỉ có cùng thân thể người con gái khác tự lừa dối mình, lấy lại bình tĩnh. Rồi đến khi anh nhìn thấy Đỗ Như Hủy cùng anh trai đứng bên nhau thì đã không còn cảm thấy đau lòng nữa, anh mới buông tha cho việc cùng những cô gái khác chơi trò tình một đêm, khôi phục việc quan hệ kết giao nam nữ bình thường.
Sau đó, các cô cũng không biết về mối tình bất luân của anh và chị dâu, chỉ là không ngừng trách cứ tính tình anh sao quá lạnh nhạt.
Không ai biết sau khi mất đi Đỗ Như Hủy, anh sẽ không thể yêu ai, cũng không tin một người nào cả.
Tim của anh ở nơi sâu thẳm đang đập những nhịp đập cô đơn.
Anh không hận Đỗ Như Hủy, có khi thậm chí còn hoài nghi rằng mình vẫn còn yêu cô, cho nên mới tiếp tục ở chung nhà, chịu đựng sự quyến rũ như có như không của cô, đôi mắt lạnh lùng thưởng thức việc cô quyến rũ mình nên nhục nhã ra sao, trong lòng dâng lên khoái trá không ít.
Lần đầu anh mang bạn gái về nhà, giới thiệu cho mọi người biết, lại thấy ánh mắt ghen ghét của cô.
Anh có cảm giác mình giống như là loại người cuồng bị ngược đãi, một Đỗ Như Hủy thờ ơ lạnh nhạt làm cho anh thấy điên tiết, nhưng trong lòng không có một tia thương tiếc......
Anh đối với cô có cảm tình, từ lúc cô quyết định phải gả cho anh hai, thời khắc đó đã hủy diệt tất cả.
Anh cũng lười hỏi cô rốt cuộc đã từng yêu hay không yêu mình, dù sao khi bọn họ đã lập gia đình, yêu hay không yêu, cũng không còn quan trọng.
Sau đó, anh điên cuồng thay đổi bạn gái, cùng những cô gái khác lên giường, chẳng qua là muốn tôi luyện sự thành thạo của bản thân với đàn bà, cảm xúc không còn bị đàn bà nắm trong tay nữa.
Anh muốn khống chế đàn bà, chứ không muốn bị đàn bà khống chế.
Cho nên,
anh cũng không còn sợ anh cả sẽ phát hiện bọn họ từng có tư tình, bởi vì anh đối với cô thái độ lễ độ mà xa cách, tựa như đối đãi những người trong nhà khác.
Người thân cũng biết anh thường xuyên thay bạn gái, nhưng không ai biết Đỗ Như Hủy chính là mối tình đầu của anh.
Tim của anh, vẫn luôn chìm trong vực sâu tuyệt vọng.
Anh cũng không muốn cô gái nhỏ đang ngồi ở bên ghế phụ của mình vì chia tay với anh mà đau khổ, cũng không biết cô vì sao lại thích mình đến như vậy.
Tuy rằng anh không đến mức vì bị một người đàn bà phản bội mà hận đời, cho rằng nửa kia thế giới là như thế, nhưng anh không có cách nào khác lại tin tưởng vào tình cảm của một người con gái cũng là sự thật.
Anh không muốn ép buộc chính mình phải thay đổi, dù sao "hợp thì yêu, không hợp thì chia tay", mọi người đều vui vẻ, muốn cùng nhau được bao lâu là do hai người quyết định, anh quá kiên trì cũng khiến cho bên kia chê cười, cho nên...... Cứ vậy mà làm đi!
Bên cạnh cô gái nhỏ có thể yêu trong bao lâu cũng là do duyên phận quyết định......
Còn anh thì sao cũng được.
★★★ ★★