Chương 33

-"An Vy à! Làm ơn đi! Đừng bỏ chị lại đây! Chị không sống nổi nếu như không có em, em biết điều đó mà. Em đi rồi thì quãng thời gian sau này, em nói chị phải làm sao? Làm ơn đi mà. Ông trời ơi, ông có nghe lời thỉnh cầu của con không? Làm ơn để An Vy quay lại đi!"Cô vẫn như vậy, mặc bản thân đang bị thương mà quỳ xuống, ôm nàng khóc nức nở. Cả cuộc đời cô, thứ giá trị nhất là nàng, bây giờ nàng đi rồi, cô có tất cả nhưng lại thiếu nàng. Cả thế giới của cô sụp đổ mất rồi. Ông trời mang nàng tới bên cô và rồi lại mang nàng rời xa cô. Là muốn trêu đùa cô sao?

-"An Vy ơi...Làm ơn mà...Xin em hãy quay lại..."

Giọng nói của cô ngắt quãng, cô suy sụp thật rồi.

-"Bác sĩ! Nhìn kìa! Nhịp tim của cô ấy đập lại rồi kìa? "

Cô y tá đột nhiên mừng rỡ lên. Bác sĩ nghe vậy vội quay ra nhìn máy đo nhịp tim. Và tất nhiên mọi người đều mong chờ.

Sau đó bác sĩ lấy đèn kiểm tra mắt của nàng.

-"Cô ấy đang có dấu hiệu tích cực. Mau tiến hành những bước cuối cùng của ca phẫu thuật! "

Bác sĩ ra lệnh, sau đó cùng y tá bắt tay vào thực hiện. Còn cô, cô lau nước mắt đi, đứng gọn sang một bên, trong lòng dâng trào lên tia hi vọng. Phải chăng nàng đã nghe thấy lời cô nói nên quay lại bên cô? An Vy, cố lên, chị tin em sẽ vượt qua. Chị sẽ ở đây tiếp sức cho em.

Quả nhiên, kì tích đã xảy ra. Khoảng 2 tiếng sau, bác sĩ kết thúc ca phẫu thuật, ông nói :

-"Phác tổng, quả nhiên là có kì tích xảy ra. Cơ thể của cô ấy bị suy giảm rất nhiều, vết thương nhiễm trùng chằng chịt, mất máu nhiều. Ấy vậy mà cô ấy có thể mạnh mẽ vượt qua. Ca phẫu thuật thực sự thành công rồi. Chúc mừng ngài! "

Tất cả mọi người đều vui mừng hơn bao giờ hết. An Vy vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần trở về.

-"Cảm ơn ông!"_______Cô đáp.

-"Chỉ có điều, cơ thể cô ấy còn yếu lắm, cũng không biết khi nào tỉnh lại."

-"Tôi biết rồi. Chỉ cần cô ấy không rời xa tôi, phải đợi bao lâu cũng được."

Trong lòng cô cảm thấy ấm áp lạ thường. Cô sau đó vội đi vào phòng bệnh, ngồi bên giường bệnh nàng đang chằng chịt các ống thở, truyền dịch, truyền máu.

-"An Vy à! Cảm ơn em đã không bỏ lại chị một mình. Khoảng thời gian này, chị sẽ ở bên cạnh, chăm sóc, chờ đợi em tỉnh lại. Và hãy quên đi những mảng kí ức buồn.

Liền những ngày sau đó, cô mỗi ngày đều tới chăm sóc nàng, ở bên cạnh nàng 24/24. Công việc cũng mang tới bệnh viện mà làm. Thấm thoắt vài ngày trôi qua, nàng dẫn có tiến triển tốt hơn, cũng không phải gắn ống thở nữa.

Còn cô, mỗi ngày đều ngồi bên cạnh, kể chuyện cho nàng nghe.

Thấm thoắt một tháng trôi qua, hôm nay cô sẽ đưa nàng về nhà.

-"An Vy à! Hôm nay chúng ta về nhà nhé! Em có biết hôm nay là ngày gì không? Em không nhớ thì để chị nhắc nha? Hôm nay là kỉ niệm 2 năm chúng ta quen nhau đấy. (Cưới hơn 1 năm, quen 2 năm nha các bạn) Nhanh thật đấy!"

-"....."

-"Sao em không tỉnh lại vậy? Sao em cứ ngủ mãi như thế? Em không muốn nhìn thấy chị sao? Em giận chị đến vậy sao?"

-"........"

-"Em mau tỉnh dậy đi! Ngày nào chị cũng ăn cơm một mình, ngủ một mình với chiếc giường lạnh lẽo, em không thương chị sao?"

-"......."

An Vy không nói nhưng khoé mắt lại ẩm ướt rồi nước mắt chảy ra ngoài.

-"Bác sĩ! Mau tới đây! "

Thấy vậy, cô vội vàng ấn cái nút ở đầu giường bệnh của nàng gọi cho bác sĩ.

Một lát sau, bác sĩ cùng y tá gấp rút chạy tới.

-"Ban nãy tôi nói chuyện với cô ấy thì thấy cô ấy chảy nước mắt."

Cô nói.

-"Phác tổng, đây là một dấu hiệu tốt, chứng tỏ cô ấy đang dần phục hồi ý thức. Nhưng ngài cũng nên chuẩn bị tâm lý rằng điều này đồng nghĩa với việc cô ấy sẽ nhớ tới những chuyện trong quá khứ...."

Bác sĩ tỏ ra e ngại.

-"Tôi biết rồi. Cảm ơn ông. "

-"Vậy tôi xin phép."

Những lời nói của bác sĩ ảnh hưởng không ít tới suy nghĩ của cô lúc này. Cô sớm đã lường trước được chuyện này những sao trong lòng lại rối bời đến vậy.