Chương 15: Cứu giúp
Trong ngõ hẻm chỉ còn lại Thủy Băng Nhu, Mạc Hàn trọng thương đã hôn mê và mười hộ vệ của cô.
"Đưa anh ta vào trong bệnh viện đi" Thủy Băng Nhu nói với hộ vệ.
Vì vậy một hộ vệ cõng Mạc Hàn đến bệnh viện ở gần đó, những hộ vệ khác vẫn núp ở chỗ tối, Thủy Băng Nhu đi theo, hết cách, ai kêu lương tâm của cô lo lắng làm chi, dù sao cũng đã cứu hắn từ tay đại hán đó, thuận tiện đưa hắn đến bệnh viện, đợi sau khi thông báo với người nhà của hắn sẽ rời đi. Đi hơn mười phút mới đến được bệnh viện.
"Bác sĩ, làm phiền bác sĩ xem giúp anh ta một chút." Thủy Băng Nhu nói.
"Sao lại bị thương như vậy? Hộ sĩ Lí, mang bệnh nhân qua khu B." Một bác sĩ trung niên nói.
"Anh ta bị người ta đánh trọng thương, phần bụng bị trúng một đao." Thủy Băng Nhu giải thích.
Sau khi nghiên cứu bác sĩ quyết định lập tức tiến hành giải phẫu, bởi vì không liên lạc được với người nhà của hắn, nên Thủy Băng Nhu chỉ có thể giúp hắn ký tên vào đơn phẫu thuật, đợi đến khi giải phẫu hoàn thành mới có thể rời đi.
Vốn tưởng rằng một ca phẫu thuật nhỏ (tiểu phẫu) sẽ rất nhanh hoàn thành, ai ngờ bác sĩ đã đi vào hơn hai giờ, còn chưa có một chút động tĩnh, chẳng lẽ quá trình làm tiểu phẫu xảy ra vấn đề gì, Thủy Băng Nhu càng chờ trong lòng càng loạn, giờ này khẳng định Tuyệt đã tan làm, nếu là anh trở về còn chưa nhìn thấy cô, nhất định sẽ rất tức giận.
Thủy Băng Nhu sốt ruột ở trong hành lang ngoài phòng mổ đi tới đi lui. Đột nhiên cửa phòng giải phẩu mở ra, một y tá lo lắng đi ra nói: "Bệnh nhân cần gấp máu nhóm B, hiện tại trong bệnh viện không còn máu nhóm này, nhanh chóng liên lạc với người thân đến tiếp máu, chậm một chút tánh mạng bệnh nhân sẽ gặp nguy hiểm."
"Nhưng tôi không biết người nhà của anh ta ở nơi nào, chỉ cần nhóm máu B là được sao?" Thủy Băng Nhu hỏi.
"Đúng vậy, nhưng cần phải nhanh một chút." Y tá trả lời.
"Tôi là nhóm máu B, lấy máu của tôi đi" Thủy Băng Nhu đưa tay ra nói.
Bên cạnh, người hộ vệ kia thấy Thủy Băng Nhu muốn đi tiếp máu (hiến máu), vội vàng ngăn cản nói: "Tiểu thư, như thế sợ rằng không ổn, thân phận ngài trân quý như thế, huống chi nếu như bị thiếu gia biết ngài muốn tiếp máu cho người khác, nhất định sẽ giận dữ, vẫn là nên đợi đến khi tìm được người nào đó hiến tặng máu rồi hãy nói."
"Không có thời gian, huống chi mạng người đang nguy kịch, không cần lo lắng, hiến máu sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng ." Thủy Băng Nhu nói xong liền theo y tá đi lấy máu.
Sau khi lấy máu xong, Thủy Băng Nhu lại ngồi trên ghế đẩu ở hành lang bệnh viện đợi hơn một tiếng đồng hồ, thấy đèn trong phòng giải phẫu tắt, bác sĩ tuyên bố ca giải phẫu rất thành công, chỉ cần tĩnh dưỡng sẽ rất nhanh hồi phục, Thủy Băng Nhu mới tính toán về nhà, lúc này trời đã rất tối, đêm càng thêm thâm trầm, mấy vì sao trong không trung có vẻ ảm đạm không có ánh sáng, giống như đem bóng đêm huyền diệu che giấu trọn tòa thành thị, chỉ còn lại ánh đèn nê ông lóe sáng, thành S từ từ đựợc bao phủ một tầng sắc thái thần bí. Trên đường Thủy Băng Nhu từ từ đi về nhà.
Lúc này trong lâu đài bao phủ một tầng không khí bị đè nén, bởi vì nữ chủ nhân của lâu đài cho đến bây giờ vẫn chưa có trở về, mà ông chủ đã đợi hơn bốn giờ rồi. Theo thời gian trôi qua, chỉ thấy sắc mặt của ông chủ càng ngày càng thối, không có người giúp việc nào dám đến vị trí gần đại sảnh, sợ bị biến thành vật hy sinh, tất cả mọi người hết sức chăm chỉ làm việc, cầu nguyện nữ chủ nhân mau mau trở lại, bằng không cả lâu đài đều muốn bị đóng băng rồi.
"Vẫn chưa trở về sao?" Hoàng Phu Tuyệt trầm mặt hỏi. Vốn là chính anh một ngày ở công ty cũng không yên lòng, luôn nhớ vật nhỏ, anh từ chối một hợp đồng trị giá hơn một tỉ, chỉ vì muốn nghỉ sớm một canh giờ để về nhà gặp cô, vốn tưởng rằng về đến nhà sẽ giống như thường ngày, vừa về đến cổng chính của lâu đài, tình yêu bé bỏng của anh sẽ giống như một chú bướm nhỏ nhào vào trong lòng ngực anh, nào ngờ đến bây giờ cô cũng còn chưa có về nhà, khiến cho lòng anh càng ngày càng lo lắng liệu có phải hay không cô thích thế giới bên ngoài, sẽ không trở về nữa. May mà nhóm hộ vệ báo cáo với anh, nói là trên đường về nhà xảy ra một việc nhỏ ngoài ý muốn, cô hiện tại đang trên đường về rồi, lúc này tim của anh mới thả lỏng.
"Ông chủ, hộ vệ nói tiểu thư hiện tại đang trên đường về rồi." Quản gia cung kính đứng ở sau lưng Hoàng Phu Tuyệt trả lời.
Nghe xong lời quản gia nói, Sắc mặt Hoàng Phu Tuyệt mới có chút chuyển tốt, sau đó liền đi về phía cửa lâu đài.
Nam chính hơn nữ chính bao nhiêu vậy ạ