Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Yêu Của Naraku Nham Hiểm

Chương 100

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sự xuất hiện của Sesshomaru trùng hợp đến lạ. Đúng lúc linh hồn ngọc bị ép rời khỏi thân thể, chỉ loay hoay đối phó với sức mạnh thanh tẩy của Midoriko, hoàn toàn không đề phòng lưỡi kiếm của Sesshomaru.

Dù Sesshomaru tự tìm đến hay bị người khác dẫn dụ tới thì cục diện hiện tại là linh hồn ngọc đơn độc chiến đấu. Tất cả những người muốn nó chết đều tụ họp lại đây, kết cục dường như đã định sẵn.

Một nơi khác, Hoa Hiểu Quỳ bị nhốt trong ảo giác vừa trải qua hiểm cảnh. Cô vốn tưởng đây chỉ là ảo giác hòng mê hoặc lòng người, không ngờ lại có kẻ lẩn trốn trong ảo giác, thật giả lẫn lộn, tìm cơ hội đánh lén cô, Hoa Hiểu Quỳ suýt chút không giữ được mạng.

“Kagura!” Hoa Hiểu Quỳ cắn răng, cô suýt chút đã mất mạng vì buông lỏng cảnh giác, chết tiệt!

“Thất bại rồi, tiếc quá!” Kagura thở dài đầy tiếc nuối.

“Không ngờ ngươi tận tâm đến vậy.” Hoa Hiểu Quỳ châm chọc, ảo giác không bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của Kagura.

“Nghe theo lệnh Naraku hay nghe theo lệnh Ngọc Tứ Hồn, cuối cùng vẫn là phụng sự cho kẻ khác. Nhưng có một điều khác biệt, làm thuộc hạ của Naraku, ta chắc chắn không có tự do.” Kagura tự giễu, “Đừng quên ta là phân thân của Naraku, ít nhiều hiểu được tâm tư của hắn.”

Không phải Kagura không hiểu rằng Ngọc Tứ Hồn không cho được thứ cô ta muốn. Nhưng Ngọc Tứ Hồn dụ dỗ khiến cô ta kìm lòng không được, lựa chọn phản bội Naraku, đợi đến lúc sự vui sướиɠ trong lòng phai nhạt dần, phải đối diện với hiện thực, cô ta mới hiểu được: bị người khác sai sử, chẳng bao giờ là tự do. Tự do không phải thứ có thể nói bằng lời. Cô ta là sứ giả của gió, theo đuổi khát vọng tự do như gió, hay có lẽ chỉ có hóa thân thành gió, cô ta mới thực sự được tự do.

Sự xuất hiện của Kagura khiến Hoa Hiểu Quỳ thoát khỏi trạng thái yếu đuối, mộng tỉnh, trước mắt là hiện thực. Dù sức mạnh của Kagura có tăng tiến, nhưng Kagura vẫn không phải đối thủ của Hoa Hiểu Quỳ. Đột nhiên, trên người Kagura xuất hiện một vết thương lớn, tựa như bị chém đứt thành hai nửa, máu tươi phun trào.

Kagura trợn mắt, hét lên thảm thiết, “A——”

Hoa Hiểu Quỳ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô chưa hề ra tay. Sau đó, cô lại thấy cảnh tượng tương tự bên trong Ngọc Tứ Hồn, vết thương trí mạng trên người Kagura khôi phục như cũ, như thể vết thương không hề tồn tại, chỉ có vết rách của quần áo và vết máu loang lổ còn sót lại.

“… Thủ đoạn đáng ghê tởm thật, có người tấn công linh hồn ngọc từ bên ngoài, mà Kagura lại trở thành thế thân của nó?” Hoa Hiểu Quỳ tự lẩm bẩm. Cách làm của Ngọc Tứ Hồn cũng giống như bác sĩ không tự chữa bệnh. Thay vào đó, bác sĩ chữa trị vết thương của bệnh nhân nhanh chóng và thuận tiện hơn chữa trị vết thương cho chính mình. Chí ít, nó sẽ không bị đau đớn dằn vặt, hơn nữa còn khiến kẻ khác nghĩ rằng nó thực sự bất tử.

Nỗi đau đớn của Kagura chỉ vừa mới bắt đầu, không khỏi khiến người xem lạnh tóc gáy. Thân thể cô ta không ngừng bị thương tổn, không ngừng hồi phục, lặp đi lặp lại. Có thể thấy ở bên ngoài, linh hồn ngọc bị tấn công ác liệt đến mức nào, nhưng Kagura lại chịu tất cả đau đớn.

Tuy Kagura phản bội, nhưng nghiêm túc mà nói, cô ta chưa làm chuyện gì không thể tha thứ. Hoa Hiểu Quỳ không có đam mê nhìn người khác bị tra tấn, cô khẽ nhếch môi. Chiến đấu, là vì không muốn chết, là vì muốn sống, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, là do lòng nó độc ác, cô nhìn không nổi.

“… Chuyện này… Xem như trừng phạt ta…? Kẻ yếu đòi mưu cầu… tự d…” Kagura phun ra một búng máu, yếu ớt tự giễu.

Hoa Hiểu Quỳ nắm chặt kiếm làm vườn, hơi nheo mắt. Cô trở lại thân thể nguyên bản, thu hồi tất cả sức mạnh, mà không phải thân thể mà Naraku phục chế ra, chắc chắn có đkhác biệt. Rốt cuộc nó vẫn coi thường người khác!

Chém một nhát vào không trung, một vết nứt xuất hiện, mục đích là nhân lúc linh hồn ngọc không còn hơi sức bận tâm đến thế giới tâm linh của mình, cô phải phá hủy cây tâm linh của nó.

Những đòn tấn công của Sesshomaru đều vô dụng, như thể hắn đang tấn công ảo ảnh. Sesshomaru ngừng động tác, bình tĩnh đánh giá linh hồn ngọc.

“Dùng kiếm không thể gϊếŧ chết ý thức của Ngọc Tứ Hồn, sức mạnh thanh tẩy của Midoriko chỉ có thể kiềm chế nó, không thể gϊếŧ được nó, là vì năng lượng thanh tẩy không đủ mạnh ư?” Kikyo đã bọc kín thân thể, nhưng không dám cử động nhiều, dù sao hiện tại cô chỉ dùng áo choàng trắng và áo lông chuột lửa che kín thân thể.

“Dùng hang gió…” Miroku có ý tốt, nhưng Sesshomaru không cảm kích chút nào, trong suy nghĩ của hắn, nếu Miroku nhúng tay tức là cướp con mồi của hắn. Đó không phải trợ giúp, mà là xúc phạm. Con ngươi màu vàng lạnh lùng nhìn pháp sư có ý đồ mở hang gió.

Dưới ánh mắt sắc bén của hắn, Miroku cứng đờ người, từ bỏ ý định.

Naraku thờ ơ, một tay nâng Ngọc Tứ Hồn, để sức mạnh của Midoriko kìm chế linh hồn ngọc, trong lòng khẽ động. Quả nhiên, phương pháp bình thường không gϊếŧ được linh hồn ngọc, dù là Thiên Sinh Nhai của Sesshomaru cũng không gϊếŧ được nó. Nếu không thể tạo thành vết thương trí mạng cho nó, thì dù linh hồn ngọc có biến mất một thời gian, đợi đến lúc nó khôi phục như cũ vẫn sẽ trở lại. Mà điểm trí mạng của nó, nằm ở nơi mà nó tự tin rằng không kẻ nào có thể thương tổn. Điểm trí mạng của linh hồn ngọc, cũng tương tự trái tim của yêu quái…

Con ngươi màu đỏ nhìn chăm chú vào Ngọc Tứ Hồn trong tay, ánh sáng của nó chói lọi tới mức hắn nheo mắt lại.

Đột nhiên, linh hồn ngọc đang ở trạng thái sương mù bắt đầu dao động kịch liệt, như thể phải hứng chịu những đòn tấn công vô hình. Tầng mây cuồn cuộn phía ngoài cũng ngừng chuyển động. Không có tiếng kêu thảm thiết, vì nó không cảm thấy đau, nhưng có cảm giác được ý thức của mình ngày càng nhạt dần, dường như có thứ gì quan trọng dần dần mất đi, nó không thể suy nghĩ, trong đầu trống rỗng. Bấy giờ nó như một con rối đứt dây.

Sesshomaru nhân cơ hội vung lên Thiên Sinh Nha, lần này, linh hồn ngọc không chống cự được nữa.

Sức mạnh của nó tan đi như băng tuyết dưới ánh mặt trời. Dường như biết sứ mệnh của mình đã trọn vẹn, ánh sáng chói mắt của Ngọc Tứ Hồn dần tối lại.

Giữa không trung xuất hiện một khe hở, Hoa Hiểu Quỳ đi ra từ bên trong, khó khăn chống kiếm làm vườn. Thấy cô tuy có chút chật vật, nhưng tinh thần không tệ, Naraku vừa định thở phào, lại đột nhiên nhìn thấy vết máu đã khô trên bạch y của Hoa Hiểu Quỳ, con ngươi đỏ sậm tối sầm, không cảm xúc nhìn sang Kohaku.

Hakudoshi xuất hiện tự lúc nào, cưỡi trên mình con ngựa Entei, ung dung giữa trông khung. Thấy tình huống đã ổn, cậu và Entei tâm linh tương thông, từ từ hạ xuống, đứng bên cạnh Naraku. Bạch mã cao lớn, bắp thịt cân xứng, đường nét rắn rỏi, màu lông trắng ngần không chút tạp chất, lông bờm đỏ rực như lửa, dù là người không sành về ngựa cũng biết đây là ngựa tốt.

Entei tao nhã đạp móng.

“Của ngươi, ta lấy được rồi.” Hakudoshi tiện tay ném hai mảnh vỡ về phía Naraku, chính là hai mảnh vỡ trên người Koga.

Naraku bắt được, đặt hai mảnh vỡ vào chỗ hở trên Ngọc Tứ Hồn, dung hợp hoàn toàn, Ngọc Tứ Hồn cuối cùng cũng hoàn chỉnh.

“Ngoài ra, Kyōra của Tứ Chiến Thần đã bị Sesshomaru gϊếŧ chết, Kyōra rất hung hãn đòi ôn chuyện với Sesshomaru, xem ra, năm mươi năm trước không chỉ có ba người kia đến hòn đảo này.” Hakudoshi kể lại sự việc ban nãy cho Naraku. Như vậy, Tứ Chiến Thần của đảo Bồng Lai đều đã chết. Bởi thân thể phục chế của Kikyo không phát huy tác dụng, họ không thể hợp thể sống lại lần nữa. Tứ Chiến Thần, toàn quân bị diệt.

Naraku gật đầu, tỏ ý đã biết.

“Linh hồn ngọc vẫn không biến mất, chỉ cần Ngọc Tứ Hồn vẫn còn, nó sẽ còn xuất hiện, càng khó đối phó hơn. Vừa nếm trải thất bại, chắc chắn nó sẽ cải tạo lại bản thân, trở lại càng mạnh mẽ. Ngọc Tứ Hồn lấy hắc ám của lòng người làm sức mạnh, nó ở trong tay ta lâu như vậy, lần tới…” Naraku nhìn về phía Hoa Hiểu Quỳ nói, nhưng ai cũng đều nghe thấy, sự thật này không cần giấu giếm. Naraku không nói hết câu, nhưng kẻ thông minh đều hiểu.

“… Lần tới, chúng ta phải đối mặt với một Ngọc Tứ Hồn có trí tuệ của Naraku?” Miroku tiếp lời Naraku, mường tượng khung cảnh đó, không khỏi rùng mình.

Naraku đưa Ngọc Tứ Hồn cho Hoa Hiểu Quỳ, “Chuyện này phải do nàng quyết định, dù sao cũng hoàn thành một tâm nguyện của nàng, cuối cùng Midoriko cũng được giải thoát.”

Hoa Hiểu Quỳ nhận Ngọc Tứ Hồn, có chút ngượng ngập.

“Linh hồn ngọc sinh ra từ Ngọc Tứ Hồn, chỉ khi Ngọc Tứ Hồn biến mất, nó mới thực sự biến mất.” Naraku nhàn nhạt nói, “À, còn một lựa chọn khác, là kẻ ác ngừng khao khát sức mạnh của Ngọc Tứ Hồn, không có những du͙© vọиɠ u ám đó, nó sẽ không bị ô nhiễm, linh hồn ngọc không có “lương thực”, ắt phải chết. Nhưng điều đó không thể. Cái ác trong lòng con người không thể biến mất, nó là một phần bản chất của con người, cũng giống như yêu quái, với yêu quái, chỉ có kẻ mạnh mới là chân lý.”

Ngọc Tứ Hồn lặng yên nằm trong tay Hoa Hiểu Quỳ, cô nhìn chằm chằm nó, tay khẽ run. Muốn nói gì đó, nhưng cổ họng khô khốc, cô không biết nên phản bác thế nào nữa.

“Đừng đau lòng.” Dường như cảm giác được tâm trạng của Hoa Hiểu Quỳ, một giọng nữ êm dịu truyền ra từ bên trong Ngọc Tứ Hồn, chỉ nghe giọng nói cũng có thể mường tượng ra Midoriko hiên ngang đứng thẳng. “Ta chiến đấu mấy trăm năm trong Ngọc Tứ Hồn, chỉ khi nó biến mất, ta mới được ngủ yên. Trước đây, ta dốc hết sức chống lại yêu quái, trận quyết chiến cuối cùng, ta không ngờ sẽ tạo ra vật như Ngọc Tứ Hồn. Bao gió tanh mưa máu, bao tai họa của nhân gian đều do Ngọc Tứ Hồn, chỉ khi Ngọc Tứ Hồn biến mất, bi kịch mới chấm dứt, cũng bù đắp phần nào tội nghiệt của ta.”

Mặt ngọc phản chiếu hình bóng Midoriko, “Ta muốn an nghỉ, trông cậy vào ngươi rồi.”

“… Được.” Hoa Hiểu Quỳ khó khăn đáp lời, “Nguyện vọng của ta…”

Ánh sáng của Ngọc Tứ Hồn lấp lánh, dường như Midoriko đang đợi Hoa Hiểu Quỳ nói lời quan trọng nhất.

“Biến mất đi, Ngọc Tứ Hồn… hãy biến mất vĩnh viễn.”

Một câu này, kết thúc hết thảy kiếp nạn, hết thảy gió tanh mưa máu mà Ngọc Tứ Hồn gây ra suốt mấy trăm năm qua. Những linh hồn bị nhốt trong Ngọc Tứ Hồn đều được giải thoát, bao gồm cả những linh hồn bị linh hồn ngọc sai khiến và những yêu quái đã tử chiến với Midoriko mấy trăm năm. Kagura được giải thoát, nhưng không có sức mạnh của Ngọc Tứ Hồn, vết thương của cô ta rất nặng. Vào khoảnh khắc Ngọc Tứ Hồn vỡ vụn, cũng là lúc Kagura hóa thành gió, đạt được tâm nguyện mà Kagura hết lòng ao ước. Gió, phải được tự do.

Ngọc Tứ Hồn, do Midoriko tạo nên, cũng do Midoriko phá hủy.
« Chương TrướcChương Tiếp »