Edit: Vi Nguyệt aka sansanhp19
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Rết tinh tấn công thôn, muốn bắt Kaede làm con tin để cướp Ngọc Tứ Hồn. Nửa người trên của ả là hình dáng con người, rết tinh vẫn có chút trí thông minh của con người để tính toán, nhưng đáng tiếc, kế hoạch của ả không thể thực hiện, bản thân ả lại bị Inuyasha gϊếŧ chết. Rết tinh bị trọng thương, mất đi phần lớn chân rết, không chống đỡ được nữa, cơ thể đã tiêu tan thành mảnh nhỏ.
Mục đích của Inuyasha cũng là đoạt Ngọc Tứ Hồn, nhưng hắn không tìm cách bắt cóc Kaede làm con tin để cướp đoạt Ngọc Tứ Hồn giống như rết tinh, mà thậm chí còn cứu Kaede. Trong lòng Kaede có chút mờ mịt, cô bé cảm thấy dường như cô đã hơi hơi hiểu vì sao Kikyo tỷ tỷ và Quỳ tỷ tỷ chỉ hạ thủ lưu tình với một mình Inuyasha. Có lẽ bởi vì hắn và những yêu quái khác không giống nhau.
Nhìn những mảnh nhỏ nát vụn của thi thể rết tinh, Hoa Hiểu Quỳ biết là do bị móng vuốt sắc bén xé nát, cô liền sáng tỏ, “Inuyasha cứu ngươi?”
“Ừm…” Kaede gật đầu, nghĩ lại mà sợ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đọng lại sự sợ hãi, nếu không nhờ Inuyasha, hôm nay nàng chết chắc! Nghĩ đến Inuyasha, dưới đáy lòng Kaede sự mờ mịt lại nổi lên, dường như ý nghĩ “yêu quái muốn cướp Ngọc Tứ Hồn đều là yêu quái xấu xa” có chút lung lay. Cô bé không nghĩ ra, liền hỏi, “Quỳ tỷ tỷ, tại sao Inuyasha không giống yêu quái này, bắt ta làm con tin? Hắn cũng muốn có Ngọc Tứ Hồn mà?”
“Có lẽ là quan niệm không giống nhau, rết tinh không cảm thấy bắt cóc ngươi là không đúng, vì lẽ đó, nó không kiêng dè chút nào làm như vậy, quan niệm của Inuyasha và nó không giống nhau, hắn không chịu làm những việc mà hắn thấy không đúng.” Hoa Hiểu Quỳ suy nghĩ một chút, nói như vậy.
“Quan niệm….?” Kaede không hiểu.
“Bây giờ không hiểu cũng không sao, sau này ngươi sẽ hiểu.” Tuy rằng đối với một đứa trẻ, câu trả lời này có chút qua loa, nhưng cũng chỉ có thể nói vậy, tuổi cô bé còn nhỏ, sao có thể nghe hiểu những đạo lý thâm sâu.
Dưới quyết định của Kikyo, hài cốt của rết tinh bị ném vào giếng ăn xương. Miệng giếng này có sức mạnh kỳ dị, xương cốt của yêu quái ném vào từ từ biến mất không còn tăm hơi, giống như bị ăn, vì lẽ đó nên gọi là giếng ăn xương. Nhìn miệng giếng, Hoa Hiểu Quỳ mới nhớ ra một vài tin tức liên quan đến nó, bên ngoài nhìn qua không có gì đặc biệt, thực tế lại có sức mạnh thần kỳ, kết nối thời Chiến quốc và thời hiện đại 500 năm sau, nhảy xuống có thể xuyên qua thời không. Trong lòng Hoa Hiểu Quỳ không khỏi rục rịch, không biết cô có thể thông qua miệng giếng này mà xuyên trở về hiện đại không?
Tuy rằng ở bên kia không phải thế giới thực sự của cô, nhưng hoàn cảnh quen thuộc. Hoa Hiểu Quỳ đứng bên cạnh giếng, cúi đầu nhìn chằm chằm đáy giếng mà ngẩn người, chỉ cần nhảy vào thì có thể biết là có thể hay không….
Nhận ra sự kỳ lạ của Hoa Hiểu Quỳ, Kikyo liền hỏi: “Sao vậy Quỳ? Hài cốt của rết tinh đã ném vào đây, không thể cảm nhận được sức mạnh của Ngọc Tứ Hồn nữa. Hài cốt của yêu quái đều sẽ chậm rãi biến mất trong miệng giếng này, cũng vì vậy mà giếng này được gọi là giếng ăn xương.
Lời nói của Kikyo gọi tâm trí của Hoa Hiểu Quỳ quay lại, cô phát hiện mình vẫn ngẩn người đứng bên cạnh giếng, cưỡng chế sự rục rịch dưới đáy lòng, nói, “Không có gì, chỉ là có chút tò mò, nhìn qua cũng chỉ giống như cái giếng bình thường.”
Cho dù nhờ nó mà có thể quay lại tương lai thì thế nào, sinh sống ở đó không phải là chuyện đơn giản, cô đã quen lười nhác, có thể tiếp tục sống một hình ở hiện đại, quen với nhịp điệu cuộc sống ở đó sao? Ở trong thôn làm một vu nữ được người người tôn kính, sống cùng với Kikyo và Kaede, tháng ngày tuy hơi đơn điệu khô khan, nhưng lại vui vẻ tự do, dễ chịu hơn ở hiện đại vì sinh hoạt mà không ngừng bôn ba kiếm sống. Cô trở về hiện đại, có lẽ sẽ lại biến thành kẻ vô dụng, có nhiều chuyện cần lo liệu, nhưng quan trọng nhất vẫn là vấn đề thân phận: cô không có hộ khẩu. Giếng ăn xương nối với Nhật Bản hiện đại, trở về nước là vấn đề lớn, chẳng lẽ lén trở về ??
Khó khăn lắm mới hơi quen với cuộc sống ở nơi này, quen thuộc với Kikyo và Kaede, cô không muốn tiến vào một hoàn cảnh mới thêm lần nữa, bắt đầu thích nghi một lần nữa. Trải qua một phen đắn đo uy nghĩ, Hoa Hiểu Quỳ quyết định vẫn ở lại chỗ này, nơi này có những người cô quen, mà bên kia giếng lại là một thế giới xa lạ, cô không quen biết ai hết.
Trong lòng âm thầm quyết định, tâm trạng rục rịch cũng dần dần bình tĩnh lại, không còn rối loạn nữa, trong con mắt không còn do dự, lại sáng sủa thoải mái như thường ngày.
“Miệng giếng này làm từ gỗ của cây Thần Mộc, có người truyền lại rằng Thần Mộc nắm giữ sức mạnh thần kỳ, có thể xuyên qua thời không, miệng giếng này được làm từ cây Thần Mộc, có lẽ cũng có sức mạnh tương tự!” Kikyo đứng cạnh giếng, nhìn xuống đáy giếng, phía dưới đen ngòm, mơ hồ có thể thấy được hài cốt của rết tinh.
“Thần Mộc có sức mạnh thần kỳ? Cây này rất lớn….” Hoa Hiểu Quỳ suy tư nói, quay người nghiêng đầu nhìn về hướng cây Thần Mộc, bị cánh rừng che chắn, tán cây Thần Mộc chỉ lộ ra một chút. Nhìn cây Thần Mộc, cô lại nghĩ đến kết cục của Inuyasha và Kikyo, tâm trạng lại đi xuống, cô sợ rằng mọi chuyện sẽ thực sự xảy ra….
Cho dù không có Naraku quấy rối, Kikyo và Inuyasha có thể ở cùng nhau sao? Trong lòng Hoa Hiểu Quỳ nổi lên nghi vấn, chuyện sau này thì sao?
Inuyasha là bán yêu, sống lâu hơn Kikyo rất nhiều. Nhìn dung nhan người mình thương yêu không hề già đi, khuôn mặt mình lại chậm rãi già đi, thanh xuân không thể trở lại, nội tâm Kikyo sẽ có bao nhiêu thống khổ, hai chủng tộc có tuổi thọ cách biệt quá lớn, nhất định không thể cùng nhau bạc đầu giai lão, cùng nhau già đi. Khi Kikyo đã trở thành một bà lão mặt mũi nhăn nheo, tóc bạc trắng, Inuyasha vẫn mang dáng vẻ thiếu niên như trước.
Cô đã từng chứng kiến chuyện cũ về một Long Nữ và phàm nhân yêu nhau, hai người trải qua nhiều đau khổ cuối cùng có thể ở bên nhau, thế nhưng….. Thời gian trôi qua, mười năm sau, trên khuôn mặt trượng phu đã bắt đầu xuất hiện dấu vết của năm tháng, dung nhan dần trở nên trưởng thành, bọn họ không có con. Hai mươi năm sau, trượng phu già đi, Long Nữ vẫn trẻ đẹp như trước, hai người đứng chung một chỗ không hợp, vẫn không có con, khắp nơi xì xào bàn tán, họ trở thành đề tài nói chuyện phiếm, người khác nhìn bọn họ bằng ánh mắt khác thường. Ba mươi năm sau, trượng phu già đi, tóc bắt đầu bạc, trên mặt cũng có nếp nhăn, Long Nữ vẫn trẻ đẹp như cũ. Người đàn ông kia không chịu được áp lực, bắt đầu tìm rượu giải sầu, cuộc sống thường ngày không còn mỹ mãn nữa, Long Nữ không một lời oán hận, yên lặng nhẫn nhịn tính khí trượng phu từ từ trở nên đồϊ ҍạϊ . Thời gian trôi qua, lời ra tiếng vào ngày càng nhiều, người chồng khó có thể chịu đựng ánh mắt khác thường của mọi người, bắt đầu lưu luyến quên đường về ở tửu lâu, uống say như chết, mỗi lần Long Nữ đều tự mình ra ngoài tìm hắn về. Một ngày, người chồng lại say rượu, uống say khướt, ngã xuống bên bờ sông, Long Nữ tìm được hắn, muốn đưa hắn về. Nhìn thê tử vẫn thanh xuân như trước, dung nhan chưa hề thay đổi, mà hắn đã già nua, người chồng cuối cùng không chịu được, nắm bả vai nàng, khàn cả giọng nói: “Rốt cuộc ngươi là quái vật gì?!!”
Ngọc Tứ Hồn có thể giúp Inuyasha trở thành yêu quái, nhưng sau đó thì sao, Ngọc Tứ Hồn sẽ cam tâm tình nguyện biến mất sao? Chắc chắn là không! Ngọc Tứ Hồn vốn không ngừng gây tai họa, hấp dẫn yêu quái, kéo theo đủ loại phiền phức, chỉ vì không muốn biến mất, chắc chắn sẽ không để chuyện đó xảy ra!!
Trong lòng phức tạp, nhưng Hoa Hiểu Quỳ không nói với Kikyo, cô cũng không biết nên làm thế nào mới phải, chuyện giữa Kikyo và Inuyasha không có chỗ cho cô nhúng tay, đây chỉ là suy đoán của cô, chuyện tương lai không thể chắc chắn, có lẽ sẽ có chuyển biến tốt…. Hoa Hiểu Quỳ biết, suy nghĩ theo hướng tích cực có thể phần nào ảnh hưởng đến sự việc, hiện tại chỉ có thể như vậy, kế sách trước tiên là tiêu diệt mầm họa! Vì sự tồn tại lâu dài!
Buổi tối ngày hôm sau.
Kikyo ngồi cạnh đèn dầu, tay trái nắm một tràng hạt, tay phải làm ký hiệu, niệm chú.
“Cái này… Thật giống tràng hạt được niệm chú, Kikyo tỷ tỷ, tỷ muốn tặng nó cho Inuyasha?” Kaede tò mò vừa hỏi vừa nhìn hạt châu.
“Phải, mặc dù làm vậy giống như ta ám hại hắn, nhưng chỉ có thể làm như vậy để hắn không làm việc ác nữa.” Kikyo nghiêng đầu nói với Kaede, cô chợt nhớ tới cái gì, thả tràng hạt trong tay xuống, “Nhắc đến chú thuật, Tsubaki đã hạ chú thuật với ta.”
“Ta vẫn luôn lo lắng vấn đề này, Kikyo, thái độ của cô với Inuyasha…. dường như không giống.” Dường như hôm nay tâm trạng của Kikyo cực kỳ tốt nên Hoa Hiểu Quỳ chỉ dám nói mơ hồ
“Quỳ…” Giọng Kikyo hơi run, sau đó nở nụ cười an ủi, vẫn vui vẻ như trước, “Ta đã từng đi ngang qua Quỷ Môn quan thì còn quan tâm chuyện chết oan chết uổng làm gì! Không cần lo lắng, từ khi ta trở thành vu nữ, ta đã xác định rõ, có thể có một ngày khi ta chiến đấu với yên quái, ta sẽ chết.”
Hiếm khi Kikyo mới có tâm tình tốt như vậy, Hoa Hiểu Quỳ sáng suốt im lặng không nói gì nữa, yên lặng ngồi một bên.
“Niệm chú lên tràng hạt này, niệm chú gì đây? Có thể là ‘yêu tha thiết’…”
Sáng sớm, Kikyo mang theo tràng hạt đi ra ngoài, gặp Inuyasha ở chỗ đã ước định.
Tuy rằng cô biết mình không giấu được hai người họ, nhưng Hoa Hiểu Quỳ vẫn lén lút đi theo, mũi Inuyasha rất nhạy bén, không thể đột nhiên không ngửi thấy mùi của nàng, Kikyo cũng rất nhạy cảm, quan trọng hơn là công phu ẩn thân của cô rất kém.
Quả nhiên, Inuyasha và Kikyo đều vô tình hay cố ý lườm qua chỗ Hoa Hiểu Quỳ ẩn thân.
“Cô ta ẩn thân ở đây làm gì?” Inuyasha bất mãn nói, công phu ẩn thân quá kém, không gạt được mũi hắn.
“Có thể là Quỳ lo lắng cho ta.” Kikyo buồn cười liếc vài lần, “Lại nói, hôm qua ngươi nói có món đồ cho ta?”
Inuyasha đưa ra một hộp son, “Cái này cho ngươi!”
“Cái này là….” Kikyo hơi kinh ngạc.
“Mẹ ta chỉ để lại hộp son này và y phục làm từ lông chuột lửa, ta giữ lại son cũng không có chỗ dùng nên cho ngươi!” Inuyasha giả vờ như không thèm để ý, chỉ là tiện tay đưa cho Kikyo.
Hoa Hiểu Quỳ khổ cực ngồi xổm trong lùm cây, ở khoảng cách này âm thanh hơi nhỏ, nghe không rõ lắm, đặc biệt là kỳ đà cản mũi lù lù như vậy, đôi tình nhân này đã phát hiện ra cô rồi, đương nhiên phải cố gắng nói nhỏ. Tính toán xem có nên lén lút trở về hay không, cô nhẹ nhàng đến, nàng nhẹ nhàng rời đi, cho dù theo dõi thất bại cũng phải làm cho giống theo dõi! Đột nhiên chui ra rồi đường đường chính chính rời đi, bọn họ cũng không thể làm ngơ cô nữa.
Di chuyển nào di chuyển nào, khóe mắt Hoa Hiểu Quỳ lơ đãng nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc, bình tĩnh nhìn lại, trên một cái cây cách đó không xa có kết mạng nhện, tâm mạng nhện có một con nhện màu đỏ tươi, to bằng lòng bàn tay, trên người tỏa ra yêu khí nhàn nhạt, chứng minh nó rất yếu, nếu không phải màu sắc của nó quá bắt mắt, chỉ sợ cô cũng không chú ý tới. Kích cỡ này, màu sắc này, yêu khí này…. Hình như cô đã từng nhìn thấy, có vẻ như đã từng gặp ở đâu đó.
Hoa Hiểu Quỳ cẩn thận lục lọi trong trí nhớ, ba con mắt đỏ của con nhện kia chỉ chú ý nhìn Kikyo và Inuyasha, nhất thời bất cẩn không phát hiện có người tới gần. Triệu hồi bình nghề làm vườn, nhắm ngay mục tiêu….. dây leo khéo léo nhạy bén như rắn, nha chóng trói con nhện to bằng lòng bàn tay lại, hình thành một cái l*иg sắt, nhốt nó bên trong, cho dù nó giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.
“Ồ ha ha ha… phát hiện một kẻ nhìn trộm!’ Hoa Hiểu Quỳ đắc ý nhấc l*иg sắt theo, cô cũng là kẻ nhìn trộm đi bắt kẻ nhìn trộm khác mà không chột dạ chút nào, “Lén lén lút lút, ngươi muốn làm gì?”
“….” Con nhện trầm mặc, coi như nó bị câm đi.
“Đừng tưởng rằng không nói lời nào ta sẽ bỏ qua, ngươi biết nói. Thành thật khai báo…. Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị!” Hoa Hiểu Quỳ quang minh lẫm liệt nói, con nhện mở to ba con mắt đỏ yêu dị, không nói tiếng nào, chỉ nhìn cô chằm chằm.
…. Lòng tự trọng của cô không nhịn được, con Nhện yêu này chẳng biết phối hợp gì cả, Hoa Hiểu Quỳ lộ ra ánh mắt hung ác, uy hϊếp, “Nếu không nói ta nướng ngươi lên ăn!”
Không có một tí sát khí. Nhện yêu tuy yếu ớt nhưng lại rất biết quan sát sắc mặt người khác, câu uy hϊếp này rất hời hợt, không có sức thuyết phục, bởi vậy, nó tiếp tục giả câm điếc. Ba con mắt màu đỏ nhìn chằm chằm Hoa Hiểu Quỳ, nó nhớ rất rõ, nó đã từng thấy vu nữ này rồi, lần đó vu nữ này đã phát hiện ra nó nhưng không hề tấn công, cũng không lên tiếng nhắc nhở đồng bạn, hoàn toàn khác với những gì nó biết về vu nữ, vu nữ thì chẳng phải sẽ không chút lưu tình với yêu quái sao.
Yêu quái nhện không chịu phối hợp làm Hoa Hiểu Quỳ không khỏi buồn bực, lẽ nào cô không có chút uy nghiêm nào sao?! Một con yêu nhện yếu ớt như vậy cũng coi thường lời của nàng, còn định im lặng để chống đối, chẳng lẽ thế giới này cũng thịnh hành châm ngôn “không dùng bạo lực không hợp tác” sao?
Nhấc l*иg sắt theo, “Nếu ngươi phối hợp thì ta đã tha cho ngươi, nhưng xem ra ngươi rất thích cái l*иg sắt này…. Ta đổi ý rồi!”
Hoa Hiểu Quỳ căm giận mang l*иg sắt trở về thôn.
Nhện yêu mà cô bắt được không phải con yêu quái nảy lòng tham với Kikyo. Hoa Hiểu Quỳ nhớ rõ khi Quỷ Nhện và yêu quái hợp thể, có một con Nhện yêu màu sắc tươi đẹp dẫn đầu, nhìn con nhện này rất giống kẻ cầm đầu vụ giao dịch kia…. Nếu không có yêu quái dẫn đầu, những yêu quái kia có thể sẽ không hợp thể được với Quỷ Nhện. Mặc dù không chắc chắn có phải là con Nhện yêu này không, nhưng tốt nhất vẫn nên bắt nó lại. Thẳng thắn được khoan hồng, chống cự nghiêm trị…. nhốt nó vào l*иg….
Hoa Hiểu Quỳ không phân biệt được sự khác biệt của yêu quái, cũng không biết loại Nhện yêu có sắc thái diễm lệ này có phổ biến hay không, nhưng vừa vặn nhìn thấy một con, há có đạo lý buông tha cho nó, hơn nữa nơi nó xuất hiện cũng rất mẫn cảm, vừa vặn lại ở gần nơi Inuyasha và Kikyo gặp mặt.
Hoa Hiểu Quỳ ngâm nga khẽ hát, Nhện yêu à, mày chịu khó oan ức ở trong l*иg giam này một thời gian đi!