Edit: Vi Nguyệt aka sansanhp19
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Vì Naraku mà bệnh của Hoa Hiểu Quỳ càng nặng thêm, Kikyo chỉ là thầy thuốc bình thường, không am hiểu kỹ càng về việc chữa bệnh. Thêm nữa, trình độ y học ở thời đại này vẫn còn kém nên dù Hoa Hiểu Quỳ hạ sốt và khỏi bệnh thì cũng dễ để lại di chứng.
Hoa Hiểu Quỳ yếu ớt nằm nghỉ trong nhà gỗ, cô vẫn rất mệt mỏi, nhưng tình huống đã tốt lên không ít, ít nhất ý thức của cô đã tỉnh táo hơn, không đến mức mơ mơ hồ hồ, hỏi gì đáp nấy. Kikyo đang sắc thuốc cho cô. Trong phòng, mùi thuốc bốc lên nồng nặc, sắc mặt Hoa Hiểu Quỳ ảm đạm hẳn đi, uống thuốc Đông y rất đắng, cô sợ loại chất lỏng màu đen sì kia đến phát khóc.
Hoa Hiểu Quỳ tội nghiệp rúc vào chăn, đôi mắt ngập nước nhìn Kikyo đang sắc thuốc, mùi thuốc nồng nặc làm cô rất khó chịu, khắp người tỏa ra hơi thở “không muốn uống thuốc”. Vì sao? Vì sao cô xui xẻo như vậy? Cô chỉ ngủ ở bên ngoài một lát mà đã bị sốt nặng như vậy! Vì sao cô yếu như vậy, tại sao cô không cố gắng bò về làng!!!
Hoa Hiểu Quỳ rất phẫn nộ, trong lòng thân thiết hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Quỷ Nhện.
Kikyo không nhanh không chậm quạt bếp, cảm nhận được ánh mắt cực nóng đặt trên người mình, cô buồn cười, khẽ cong môi. “Cô bị sốt rất nghiêm trọng, không thể không uống thuốc. Không ngờ cô vẫn dám ngủ bên ngoài trong thời tiết thế này. Lúc Kaede chạy về làng rất hoảng sợ, khóc lóc kể với ta, làm ta rất lo lắng. Ta cũng đi kiểm tra hang động kia một chút, thực sự có tà khí nồng nặc hỗn tạp, có chuyện gì xảy ra sao?
“Tâm tư Quỷ Nhện quá tà ác nên đã hấp dẫn một đám yêu quái đến, bây giờ hắn đã trở thành bán yêu rồi! Tuy rằng sau này không cần ngày nào cũng đi chăm sóc một cái Xác Ướp nữa, tiết kiệm được thời gian, nhưng sự tình trở nên phiền phức rồi”. Thực sự là người tính không bằng trời tính.
“Thật sao? Con người thực sự có thể biến thành bán yêu?” Kikyo rất kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại lộ ra vẻ trầm tư, “Trước đây ta từng nghe qua chuyện tương tự, thông qua một số phương pháp, con người có thể biến thành yêu quái, ví dụ như nhân ngư, có người nói rằng ăn thịt nhân ngư thì sẽ biến thành nhân ngư, nhưng Quỷ Nhện….”
“Hình như hắn hợp thể với đám yêu quái bị hắn hấp dẫn tới hang động, rồi biến thành bán yêu, bây giờ hắn có thể tự do chạy nhảy, chắc chắn hắn rất vui mừng! Nhưng đó không phải trọng điểm, dù là ai đi chăng nữa, từ một người bình thường đột nhiên trở thành kẻ bại liệt không thể động đậy đều sẽ không thoải mái, trọng điểm là tên kia muốn cướp đoạt Ngọc Tứ Hồn!”
“Ồ?” Kaede ồ lên kinh ngạc, do dự nói, “Kikyo onee-sama, ta từng nghe Quỷ Nhện nói kẻ xấu đều nhìn chằm chằm vào Ngọc Tứ Hồn, hắn còn nói Ngọc Tứ Hồn bị ô nhiễm thì mới rực rỡ, hắn cũng có ý đồ xấu với Ngọc Tứ Hồn.”
“Vậy ư, Quỷ Nhện lại….” Kikyo cúi đầu nhìn bát thuốc, lộ ra vẻ suy tư, cô không hối hận vì đã cứu Quỷ Nhện.
“Tạm thời hắn không thể cướp đoạt Ngọc Tứ Hồn, ta gây phiền toái cho hắn nên mới sử dụng nhiều sức mạnh, không gượng dậy nổi mà ngủ ở bên ngoài. Nhắc mới nhớ, Inuyasha mang ta về sao? Ta mơ hồ nhớ có một người mặc trang phục màu đỏ cõng ta về….. Nhưng không phải ta ngủ trên thảm cỏ trước cửa hang động sao? Kaede đến đó thì phải thấy ta mới đúng. Hang động vẫn còn sót lại tà khí hỗn loạn, ta thực sự rất may mắn vì không bị yêu quái ăn!” Hoa Hiểu Quỳ lười biếng nhúc nhích cơ thể, vô ý thức cọ vào da lông đắp trên người, màu trắng, lông xù, sờ rất mềm mại.
“Bãi cỏ?” Kikyo nghi hoặc, “Cô không ngủ trên bãi cỏ đó, trên bãi cỏ chỉ có một hộp cơm và một cái bát không, trong hang động còn tỏa ra tà khí, thế nên Kaede mới hoảng sợ như vậy.”
“Đúng vậy, ta thấy trời sắp tối mà Quỳ onee-sama vẫn chưa về, bình thường vào lúc ấy Quỳ onee-sama đã về rồi, nên ta đi tìm, kết quả nhìn thấy trong hang động rất bừa bộn, còn tỏa ra tà khí nồng nặc, ta nghĩ Quỳ onee-sama xảy ra chuyện.” Kaede thực sự không thấy Hoa Hiểu Quỳ nằm trên bãi cỏ.
“Ơ?” Hoa Hiểu Quỳ kỳ quái, chẳng lẽ cô mộng du? Nhưng….chép chép miệng, cơ thể yếu ớt như thế thì còn chạy đi đâu được nữa? Mấy ngày nay cô chỉ có thể nằm nghỉ ngơi trong phòng, ngồi dậy thì hoa mắt chóng mặt, sau đó lại yếu ớt nằm xuống.
Inuyasha đột nhiên đẩy mành tre trước cửa ra, bước vào phòng, trên người hắn mang theo rất nhiều đồ vật. Hắn cũng bỏ ra rất nhiều công sức để giúp Hoa Hiểu Quỳ hồi phục, có một số dược liệu quan trọng con người khó hái được, Inuyasha không muốn Kikyo phải mạo hiểm, nên hắn xung phong nhận việc đi hái, ngoài mong đợi, hắn còn mang về vài thứ mà hắn nghĩ là hữu dụng.
“Inuyasha, ngươi đang làm gì? Những cái sau lưng ngươi là gì vậy? Cần nhiều dược liệu vậy sao?” Hoa Hiểu Quỳ run rẩy hỏi, mặt nhất thời tái đi, rúc vào trong da lông, chỉ lộ ra đôi mắt, hai mắt trợn to, ươn ướt nước, rưng rưng muốn khóc.
Inuyasha cõng một đống đồ vật sau lưng, ít nhất phải gấp ba lần người hắn. Hắn dùng một tấm chiếu cuốn chúng lại, lộ ra vài cành cây, trái cây, sừng động vật, còn có cả côn trùng, trên tay cậu xách hai con cá lớn.
…. Chẳng lẽ muốn cô ăn hết toàn bộ đống đó?!!! Hoa Hiểu Quỳ sợ hãi, rúc vào trong chăn, cả người cuộn thành một cục.
“Ta tìm được dược liệu và đồ ăn, cô bị bệnh thì cần ăn nhiều đồ bổ dưỡng. Ta tìm được rất nhiều thứ hữu hiệu mà con người không lấy được, Kikyo rất lo lắng cho bệnh tình của cô, nếu dùng dược liệu thông thường thì hiệu quả rất chậm, dùng những thứ ta tìm được tốt hơn nhiều. Nhìn cô sáng sủa lên không ít, nên ta mang theo cả những đồ vật mà ngày trước chưa kịp dùng nữa, bây giờ cô có thể ăn chúng rồi!” Inuyasha tiện tay ném đống đồ sang một bên, động vật bên trong rất phong phú, có đầy đủ cả động vật bay trên trời, bơi trong nước, chạy trên mặt đất, thậm chí là động vất sống trong lòng đất. Vẻ mặt Inuyasha rất khoa trương, tinh thần phấn chấn, hai con mắt màu vàng óng rạng ngời, tràn đầy sức sống. Dường như có thể đỡ đần khó khăn cho Kikyo làm hắn rất vui vẻ, nhìn những đồ vật hắn mang về có thể thấy được hắn tích cực tìm kiếm thế nào.
“Dược liệu Inuyasha mang về rất hữu dụng, nhờ có cậu ấy Quỳ mới khỏe lên. Nếu không thì bị sốt nặng như vậy sẽ để lại di chứng rất nghiêm trọng. Dược liệu thông thường hiệu quả rất chậm, bệnh tình của Quỳ không chống đỡ được đến lúc dược liệu phát huy tác dụng, chỉ sợ bệnh tình càng nặng thêm.” Kikyo đặt quạt xuống, chọn lựa một vài thứ trong đống đồ vật Inuyasha mang về, động tác rất tự nhiên, không chút ngượng nghịu.
“Kikyo….” Hoa Hiểu Quỳ núp trong tấm lông, nhìn Kikyo bằng ánh mắt ai oán, chẳng lẽ muốn cô ăn chúng thật sao? Hình như bên trong còn có một con sâu to lớn, Hoa Hiểu Quỳ ớn đến dựng cả tóc gáy, cô không hề có hứng thú với sâu!!!!
“Sao vậy?” Kikyo nghi hoặc quay đầu lại, thấy Hoa Hiểu Quỳ cuộn tròn thành một cục, tròng mắt ngập nước, vẻ mặt rưng rưng muốn khóc, Kikyo nhất thời hiểu ra, an ủi: “Yên tâm đi, không để cô ăn hết đâu, Inuyasha tìm về quá nhiều, phần lớn đều phơi khô, giữ lại để sau này dùng.”
“Vậy thì tốt….” Hoa Hiểu Quỳ thở phào nhẹ nhõm. Inuyasha chợt nhớ tới cái gì, lấy ra một cái bình từ trong áo lông chuột lửa.
“Kikyo, cho cô này, đây là ta thu thập được, ăn cái này rất có lợi cho sức khoẻ….” Inuyasha đặt bình xuống đất, tìm một vài loại thảo dược từ trong đống đồ vật trên mặt đất, “Mẫu thân ta bảo đun cùng với những thứ này hiệu quả sẽ tốt hơn.”
“Những thứ này….?” Kikyo cầm cái bình lên xem một chút, “Bên trong có cái gì vậy?” Kikyo nhìn thấy những thứ bên trong, sắc mặt cứng đờ, nhưng làm như không có chuyện gì xảy ra, đặt bình trở lại vị trí cũ.
“Vậy cứ thế đi, dùng cái này thì Quỳ mới nhanh khôi phục!” Inuyasha rất hào hứng, vừa dứt lời đã mang theo cái bình và một vài loại thảo dược đi ra khỏi nhà gỗ định tự mình sắc thuốc.
“Inuyasha, chờ chút!” Kikyo gọi, nhưng Inuyasha đã đi ra ngoài, không để ý.
“Trong đó có cái gì vậy?”
“À…. Có lẽ là thứ tốt cho sức khoẻ?” Kikyo cũng không chắc chắn, nhưng không đành lòng dập tắt sự hăng hái của Inuyasha, Kikyo do dự một lúc, “Quỳ, Inuyasha rất hăng hái, mấy ngày nay, may mà có hắn nên mới có những thứ dược liệu này, đợi lát nữa hắn sắc thuốc xong….. Cô cố gắng uống một ít…đó là tâm ý của hắn.”
“A??” Hoa Hiểu Quỳ có dự cảm không tốt, trong cái bình đó có vật gì kỳ quái lắm sao? Hoa Hiểu Quỳ không khỏi nhìn sang Kaede bằng ánh mắt dò hỏi.
“Muội không thấy.” Kaede khẽ lắc đầu.
Hoa Hiểu Quỳ lại nhìn sang ấm sắc thuốc đã bốc hơi nóng, có lẽ sắp sắc xong, nghĩ đến lúc cô phải uống thuốc, Hoa Hiểu Quỳ không khỏi rùng mình, lộ ra vẻ mặt đáng thương. Tấm lông mềm mại làm cô thích thú cọ cọ mấy cái, rồi lại cảm thấy là lạ, “Kikyo, Inuyasha làm tấm lông này sao? Rất mềm mại thoải mái, làm từ lông của con gì vậy?”
“Không, không phải Inuyasha, khi hắn mang cô trở về thì cô được bọc trong tấm lông này, ta không biết ở đâu mà có. Quỳ cũng không biết sao?” Kikyo kinh ngạc nói, trên áo choàng trắng này nhiễm chút yêu khí, nhưng lại hỗn tạp, rất giống yêu khí trong hang động kia.
“Ta không biết, ta chỉ nhớ mình quá mệt mỏi, vừa nằm lên cỏ thì đã ngủ mất.” Hoa Hiểu Quỳ vuốt nhẹ tấm lông màu trắng, phát hiện nó còn có cả mũ, hình như tấm lông này có thể mặc trên người để chắn gió, nhìn kỹ, nó còn rất quen.
“Inuyasha nói là tìm thấy ngươi gần một gốc cây, lúc hắn đến còn nhìn thấy một yêu quái vội vàng rời đi.”
“Yêu quái….?” Ánh mắt Hoa Hiểu Quỳ trở nên quái dị, quan sát kĩ tấm da lông màu trắng, càng nhìn kỹ thì càng thấy quen.
“Đây là lông của con gì?”
“Khỉ đầu chó.” Kikyo đáp.
Áo choàng màu trắng làm từ lông khỉ đầu chó, có thể khoác trên người để chắn gió, che khuất hết mọi nơi, chỉ trừ mắt và cằm. Trong đầu Hoa Hiểu Quỳ, đáp án hiện lên rất sống động.
“Naraku xấu xa!” Hoa Hiểu Quỳ thở hổn hển nói, đều tại hắn hại cô ngày nào cũng phải uống thuốc!!!
“Naraku?”
“Sau khi Quỷ Nhện và đám yêu quái kia hợp thể, Naraku đã sinh ra, hắn là bán yêu, hắn có ý thức của mình, Quỷ Nhện bị lừa…. Vì Quỷ Nhện kiềm chế hắn, hắn không thể trực tiếp ra tay với ta, nên hắn mới nghĩ ra biện pháp vòng vèo này, muốn ta bị bệnh rồi ốm chết! Nhất định là như vậy, nếu không đang yên đang lành, hắn đưa ta đi làm gì, chắc chắn là có âm mưu!!! Chẳng phải Kikyo cũng nói người bình thường nếu bị sốt nặng như vậy thì cho dù may mắn nhặt được cái mạng cũng để lại di chứng nặng nề sao, chắc chắn Naraku có ý đồ như vậy!!!” Hoa Hiểu Quỳ tức giận nói, hoàn toàn hiểu lầm hành động vô ý của Naraku.
“Sinh ra bán yêu….Bán yêu ư….” Kikyo khẽ cảm khái, hai chữ “bán yêu” này….
Hoa Hiểu Quỳ rất thích tấm lông, mềm mại, sờ vào rất thích, hơn nữa cô còn là người lông tơ khống
(cuồng lông tơ), nên càng thích tấm lông này hơn! Nhưng vừa nghĩ đến nó là của Naraku, Hoa Hiểu Quỳ lại thấy ghét, nhưng cô lại không nỡ ném đi! Thật khó quyết định!
Sự băn khoăn trong mắt Hoa Hiểu Quỳ lại khiến Kikyo hiểu sang một hướng sâu xa khác, cô không biết Naraku trông thế nào, cô chỉ biết Naraku là hợp thể của Quỷ Nhện và một đám yêu quái. Và hắn là đàn ông.
Ấm sắc thuốc bắt đầu sôi, tỏa ra hơi nóng, trong nhà gỗ nồng mùi thuốc. Kikyo đổ thuốc ra bát, nâng Hoa Hiểu Quỳ dậy, đưa cho cô.
Hoa Hiểu Quỳ xị mặt, nhăn nhó nhìn bát thuốc đen kịt tỏa ra mùi hương nồng nặc, vì sao vì sao vì sao…. Uống thuốc rất khổ, chẳng khác nào chết đi sống lại, lưỡi của cô rất đáng thương! Đều tại Naraku hại cô bị bệnh!
Hoa Hiểu Quỳ gian nan nuốt một ngụm nước miếng, dưới cái nhìn chăm chú của Kikyo, lấy tinh thần thấy chết không sờn, cắn răng liều mạng uống hết bát thuốc. Uống thuốc rất đắng, uống từ từ mới là dằn vặt, nhanh chóng uống hết thì có thể ít chịu đắng hơn. Hoa Hiểu Quỳ uống hết một hơi, nhăn mặt, khẽ lè lưỡi, cầm mứt quả Kaede đưa mà cắn một miếng lớn, chỉ muốn đuổi mùi thuốc trong miệng đi.
Hu hu hu…. Tên Naraku khốn khϊếp!!!
Uống thuốc xong, Hoa Hiểu Quỳ nằm xuống, trong bụng ấm áp, cảm giác buồn ngủ lại kéo đến, trong lúc mơ màng, cô nghe thấy Inuyasha gọi mình, liền mở mắt ra.
“Ta sắc thuốc xong rồi, cô uống đi!” Inuyasha rất phấn chấn, nói năng phóng khoáng, lúc nói chuyện sẽ lộ ra răng nanh sắc bén, có loại khí chất thoải mái sạch sẽ.
“Hả? Gì vậy?” Hoa Hiểu Quỳ xoa xoa mắt, ngửi thấy một mùi hương quái lạ. Cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ, đầu óc cũng phản ứng chậm mất nửa nhịp.
“Cô uống xong sẽ thấy khỏe lên!” Inuyasha hào hứng nói.
“Thật sao?” Hoa Hiểu Quỳ bị thuốc đắng dọa sợ, không khỏi ôm hy vọng mình có thể nhanh chóng khỏi bệnh.
“Đương nhiên là thật rồi, trước đây mẫu thân ta cũng sắc thuốc này cho ta uống! Cơ thể con người rất yếu ớt, cần bồi bổ!” Inuyasha thề son sắt.
Hoa Hiểu Quỳ tin, đỡ lấy bát thuốc, ngửi ngửi mùi, mùi này rất lạ, cô vừa định hỏi bên trong có cái gì, Inuyasha lại bắt đầu giục.
“Cô không muốn nhanh khỏe lên sao? Uống nhanh đi! Nếu không phải ta nể mặt Kikyo thì còn lâu ta mới bỏ thời gian ra sắc thuốc cho cô, không cho cô lãng phí!”
Kaede đứng bên cạnh cũng ngửi thấy mùi lạ.
Inuyasha giục giã, đầu óc Hoa Hiểu Quỳ lại mơ mơ hồ, cuối cùng, cô thực sự hé miệng uống…
“Trong bát thuốc có gì vậy?” Kaede tò mò hỏi.
“Túi mật heo rừng, túi mật của cá chép, túi mật của chim… cộng thêm rễ cây của thảo dược làm vật dẫn. Hơi khác so với bát thuốc mẫu thân sắc cho ta, nhưng cũng không khác nhiều đâu, đều từ nội tạng động vật là được, nội tạng của yêu quái thì chắc hiệu quả càng tốt hơn.” Inuyasha không nhớ rõ, cho dù không biết hắn cũng đoán bừa ra, chênh lệch quá lớn, bát thuốc này biến dạng rồi!!!
“Ọe…” Kaede lộ ra vẻ mặt buồn nôn, che miệng lùi lại mấy bước, thương hại nhìn Hoa Hiểu Quỳ đã lỡ uống một ngụm….
“Ọe ọe….” Cả người Hoa Hiểu Quỳ cứng ngắc, đại não vẫn còn không tỉnh táo lắm lập tức bị kí©h thí©ɧ mà tỉnh táo lại, đờ đẫn nhìn bát thuốc chế ra từ dịch mật, dạ dày cô cuộn trào….
“Hả? Cô sao vậy?” Inuyasha kỳ quái hỏi.
“….” Mắt Hoa Hiểu Quỳ dại ra, đờ đẫn nhìn chất lỏng trong bát. Phải uống sao? Thực sự phải uống sao? Tay cô bắt đầu run, không biết thì thôi, nhưng đã biết rồi thì làm sao uống được nữa?
“Inuyasha!” Kikyo gọi vọng vào, Inuyasha thoáng liếc ra phía sau, sau đó vẫn không yên lòng với Hoa Hiểu Quỳ, trước khi đi ra ngoài còn dặn cô, “Nhất định phải uống hết!”
Hoa Hiểu Quỳ che miệng, đặt bát xuống, “…Kaede, xử lí nó đi!”
“À….Vâng!” Kaede vội vã gật đầu, bưng bát lên, cẩn thận từng li từng tý quan sát xem Inuyasha đã đi chưa, rồi mới rón rén đổ bát thuốc dịch mật kia đi. Kaede cảm thấy rất thương xót cho Hoa Hiểu Quỳ, tỷ ấy lỡ uống một hớp bát thuốc làm từ nội tạng yêu quái….