Chương 7

Sắc trời đã muộn. Bóng tối dần được thay thế bởi ánh sáng của vầng trăng khuyết treo thật cao trên bầu trời, tia sáng trong trẻo của ánh trăng bị ngăn cản ở bên ngoài nhà kho.

Hốc mắt Trương Tĩnh Xu ướŧ áŧ, không chút nào ghét bỏ đặt ba lô trên mặt đất, màu đỏ thẫm của ba lô leo núi nháy mắt bị máu tươi dưới đất nhiễm bẩn, cô lấy bánh mỳ và thịt hộp dễ dàng tiêu hóa ra, chậm rãi ngồi xổm người xuống.

“Xin chào, tôi là Trương Tĩnh Xu.”

Trương Tĩnh Xu để ý khi giọng nói cô vang lên, thân thể người cá ấy bỗng nhiên run rẩy.

“... Trông cậu như lâu rồi chưa được ăn, tôi mang đến rất nhiều đồ ăn, cậu có muốn ăn không?”

Trước khi Trương Tĩnh Xu tiến vào đã nghĩ rất nhiều lí do thoái thác, thậm chí muốn giải thích cô khác với mấy người kia, cô muốn có được sự tin tưởng của người cá.

Nhưng khi nhìn đến thân thể gầy yếu của cậu, những lời lúc nãy như bị mắc trong cổ họng, so với những lời kia, hiện giờ cô muốn cho cậu ăn chút gì đó hơn.

Cậu thoạt nhìn thật suy yếu. Phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.

Trương Tĩnh Xu đã có kinh nghiệm cứu trợ động vật lang thang. Cô đem thịt hộp đã chuẩn bị đổ vào trong đĩa nhỏ, xé mở gói bánh mì đặt ở bên cạnh thịt hộp. Nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt người cá, sau đó chậm rãi lui về sau, kéo ra chút khoảng cách.

“Tôi không động vào cậu, tôi cách cậu rất xa.”

Trương Tĩnh Xu nghĩ dù sao người cá cũng cùng người có khác biệt, lại lấy ra đĩa nhỏ sạch sẽ, móc cá thu tươi mới cùng thịt tươi đẩy tới trước mặt cậu.

Làm xong tất cả những thứ này, cô yên lặng ngồi xổm ở bên cạnh đuôi cá. Một mặt chờ đợi động tác kế tiếp của nhân ngư, mặt khác cảnh giác quan sát cửa nhà kho.

Trình Thủy Nam ôm chặt cơ thể, mặt của cậu triệt để vùi sâu vào máu loãng. Mùi tanh hôi khó ngửi mỗi ngày đều khiêu chiến khứu giác của cậu. Bên trong máu loãng có mấy con tôm cá hư thối, chúng chính là đồ ăn của cậu. Cậu từng ở thời điểm đói đến không chịu được nuốt chúng vào bụng, nhưng rất nhanh lại nôn ra toàn bộ.

Cậu có thể cảm giác được xương cốt nhô ra ở da thịt trên người. Miệng vết thương không kịp khỏi hẳn lại chồng thêm vết thương mới, cậu đã dần dần chết lặng trong nỗi thống khổ tột cùng.

Nhưng sao vẫn chưa chết chứ?

Cậu hận năng lực tự chữa lành của cơ thể mình.

Mùi thơm của thức ăn truyền đến.

Không phải những con tôm cá dùng để ghê tởm cậu, cậu ngửi được mùi vị lúc nhỏ từng ngửi qua, đó là mùi thơm của bánh mì tồn tại trong trí nhớ xa xăm. Thế nhưng cậu còn ngửi thấy mùi của nhân loại, mùi thuộc về nữ nhân loại.

Trình Thủy Nam giãy dụa chống lên thân thể, sau lưng mượn vách tường mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy. Khuôn mặt cậu dính đầy máu tươi, gương mặt thon gầy có đôi mắt với con ngươi đen bóng khϊếp người.

Trương Tĩnh Xu ngồi xổm ở một bên lo lắng suông. Cô lo lắng cậu sẽ làm rách vết thương trên người, lại sợ cánh tay cậu mảnh khảnh không đủ lực để chống đỡ nửa người trên. Đôi tay theo bản năng duỗi đến trước mặt cậu muốn cho cậu mượn lực chống dậy.

Đây lại là quyết định rất sai lầm. Mặc dù Trương Tĩnh Xu chỉ hành động theo bản năng.

Cô cũng không phát hiện người trông coi nhà kho mỗi lần tiến vào, dù cho đối mặt với nhân ngư yếu ớt, đều sẽ trang bị vũ trang toàn thân, bao tay rắn chắc và trang phục phòng hộ. Những trang bị này có thể bảo vệ bọn chúng không bị đuôi cá đập hoặc bị hàm răng bén nhọn cắn thủng khi nhân ngư tiến hành công kích.

Cổ tay của cô bị người cá này cắn.

Cảm giác đau đớn không chút chuẩn bị ập đến, nước mắt Trương Tĩnh Xu nhanh chóng trào ra. Cô đau đến hét lên một tiếng. Dòng máu đỏ sẫm theo cổ tay nhỏ xuống mặt đất, cô ngửi được mùi máu chảy ra từ trong cơ thể mình.

Mặc dù lúc cứu trợ động vật lang thang thường xuyên sẽ phát sinh tình huống bị động vật cắn hoặc cào. Trương Tĩnh Xu đã thành thói quen.

Nhưng lần này quá đau. Cô gần như cảm nhận được răng nanh loài vật này cùng loại với cá mập thông qua cảm giác bị cắn ở cổ tay.

Trương Tĩnh Xu không dám tùy tiện rút ra.

Điều đáng mừng là người cá nhanh chóng nhả miệng ra.

Trương Tĩnh Xu cầm cổ tay chảy máu, bất đắc dĩ nhìn người cá đang rúc sâu hơn vào trong góc.

Rõ ràng người bị thương là cô, thế nhưng biểu hiện của cậu người cá này như thể cô đang bắt nạt cậu.

May mắn trước khi đến đây Trương Tĩnh Xu đã chuẩn bị băng vải và thuốc sát trùng, vốn ban đầu cô định dùng chúng cho người cá. Cô đơn giản xử lý vết thương, quấn băng vải lên. Người cá vẫn chui rúc trong góc, đuôi cá khổng lồ cuộn lại bên người cậu, hai cánh tay mảnh khảnh của quấn chặt lấy phần đầu, ánh mắt lén lút nhìn cô chứa đầy nỗi sợ hãi và van xin.

Thật giống như… Cô sẽ vì bị thương mà đánh cậu vậy.