Chương 26: mệt mỏi.

Thiều Quang đi trên hành lang, những ánh mắt hướng về cậu, ánh nhìn trần trụi tràn ngập ghê tởm, xa lánh, tiếng xì xầm to nhỏ liên tục vang lên.

Cậu một mực không quan tâm bước thẳng về lớp ngủ, ngay lúc cậu gục xuống cũng có không ít ánh mắt phóng về phía cậu.

Hết tiết một là giờ thể dục, đám con trai kéo Hoắc Trì đi chơi bóng rổ, Trần Thư Yến hôm nay nghỉ học vì bị cảm.

Cả lớp sau khi giải tán liền hoạt động tự do, Thiều Quang đi cất dụng cụ thể dục.

Bên trong kho đồ thể dục chủ yếu toàn nệm, bóng chuyền, bóng đá...linh tinh, do lâu ngày không được dọn dẹp mà phủ lên một tầng bụi dày.

Vừa mới bước vào kho, gió thổi vào làm bụi vẩn lên mù mịt làm cậu ho sặc sụa, đặt dụng cụ lên giá liền quay ra ngoài khóa cửa lại.

- Nè, mày không thấy mình kinh tởm sao?

Một đám con gái tầm 5 người đứng trước nhìn cậu, ánh mắt ghê tởm trần trụi nhìn cậu, không hề muốn lại gần mà tránh xa một khoảng.

Đi đầu là một cô gái cột tóc đuôi ngựa màu nâu, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, cử chỉ chao chát nhìn cậu.

- Cậu là..

- Im miệng, đừng có phát ra tiếng nói ô uế với tao!!!

Thanh âm cất cao thật chói tai, cô gái không để cậu nói tiếp.

- Đồ gay bẩn thỉu, chết tiệt, đừng có viện cớ cho cái thứ ghê tởm trong mày, cái cơ thể bẩn thỉu này không biết đã leo lên giường bao nhiêu tên đàn ông rồi, đừng có làm bẩn người khác nữa, mày không xứng!!

Cô gái không đợi cậu nói một lời đã hất tóc rời đi.

Thiều Quang cứng đờ người đứng tại chỗ, ánh mắt trở nên run rẩy.

Kí ức kiếp trước tuy mờ nhạt nhưng cậu vẫn biết được mình thích con trai, người thế giới đo cũng như vậy, ánh mắt dò xét không hề kiêng kị, thương tổn người ta mà không hề hay biết.

Cũng vì vậy mà cậu bị cô lập, bị chửi rủa đến nhắc bị ép đến chết.

Được một lần nữa làm lại ở thế giới này tưởng chừng sẽ khác nhưng có lẽ ông trời không muốn vậy, cậu một lần nữa phải đối mặt với cái sự đáng sợ của xã hội này.

Gay thật ghê tởm.

" Phải làm sao đây"

Cậu nghĩ mình không hề để lộ ra dù chỉ một chút nhưng hóa ra lại không như cậu tưởng tượng.

Việc thường xuyên tiếp xúc với Hoắc Trì, đi học hay ra về đều dính chặt lấy nhau, là mình quấn lấy cậu ấy mà không hề biết mình thật ghê tởm.

Chắc chắn cậu ấy không muốn nghe điều này, anh ấy...mình không nên vấy bẩn cậu ấy.

- Hiểu rồi, mình thật...bẩn thỉu.

Thiều Quang lầm bầm một mình, về đến nhà rồi vẫn không hề biết.

Cậu đã dặn dù giúp việc không cần nấu đồ ăn rồi, căn nhà âm u không có lấy ánh sáng, cậu cúng chẳng có ý muốn bật đèn uể oải mà trèo lên giường.

Cậu lim dim mà ngủ thϊếp đi, đếnuxs bị tiếng chuông điện thoại đánh thức vũng đã 9 giờ tối.

Hoắc Vu.

Tên người hiện lên trên màn hình điện thoại rất bình thường nhưng lại như hòn than nóng bỏng tay làm cậu không dám động vào.

Bàn tay run rẩy muốn chạm vào liền e ngại bản thân vội rụt tay lại đến khi điện thoại tắt cậu cũng không có dũng khí để bắt máy.

Đầu dây bên kia lại vô cùng kiên nhẫn, cứ cách năm phút lại gọi cho cậu một lần, không hề nề hà cuối cùng cậu cũng bắt máy.

- Hoắc Vu, anh đang làm gì vậy, hình như đây không phải công ty?

Thiều Quang điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, ánh mắt có phần lim dim che giấu cảm xúc trong mắt, khóe miệng cười một độ cũng có chút cứng ngắc.

Hoắc Vu đứng trong tiệm bánh kem gọi cho cậu, bên cậu có hơi tối một chút, ánh sáng hắt lên khuôn mặt nho nhỏ còn ngái ngủ, đôi mắt lim dim lười biếng như con mèo nhỏ, muốn nựng cậu.

- Em vừa ngủ sao, xin lỗi, làm phiền em rồi.

- Không sao, em cũng vừa mới chợp mắt một chút, khoan, kia có phải cái thứ mà em nghĩ trong đầu lúc này không?.

Thiều Quang nhìn qua camera điện thoại tìm cách đánh trống lảng.

- Ừm, bánh kem hạnh nhân vừa ra lò, ăn rất ngon, anh có nhờ dì Trần mua để trong tủ đó!

Hoắc Vu và cậu trò chuyện cũng gần hơn nửa tháng, bất giác mà đạt đến độ ăn ý mà hai người không ngờ.

Hai mắt Thiều Quang sáng lên liền chạy thẳng xuống bếp liền thấy bánh kem hạnh nhân tròn trịa đặt trong tủ.

- Cảm ơn anh nhiều❤️

Thiều Quang không hề keo kiệt mà bán manh với Hoắc Vu, nghe hắn giới thiệu một số địa điểm chơi vui vẻ bỗng nhiên cũng thấy thật nhẹ lòng.

Cuộc gọi kết thúc, cậu trở lại giường bỗng thấy thật khó chịu, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, cái bánh kem nhỏ trong miệng ngọt ngào lan tràn trong miệng vẫn không làm cậy thấy dễ chịu hơn chút nào.

Cậu bước bất tri bất giác bước vào phòng Hoắc Vu, đứng trước cánh cửa, chỉ cách một cánh cửa thôi lại như cách một vực sâu không có dũng khí mà bước qua.

Thiều Quang cười khổ ngồi trước cửa phòng, bất lực úp mặt vào đầu gối nhẹ nhàng hít thở, cậu bỗng nhiên không biết bản thân mình là gì nữa, thật mệt mỏi.