Cuối cùng cuộc thi chạy việt dã cũng đã bắt đầu, trường tôi thi đầu tiên vì là đội nhà. Tất thảy các vận động viên của khối 11 vào vị trí, chỉ còn nghe tiếng súng là xuất phát. Mặt ai nấy đều hồi hộp, lo lắng chưa kìa! Riêng tôi, Nhiên, Linh, Phương và Hằng, chạy á? Nghĩ gì. Bọn tôi cố tình đứng gần vào trong quán nước bên cạnh vì chạy ngoài đường mề. Đến khi ông thầy trọng tài bắt súng hai phát, các bạn xông pha ồ ạt, còn bọn tôi nhảy tót vào trong quán ngồi chơi xơi nước. Sau trường tôi là trường của Long ( là Long đấy), lấy vội cái ghế ra tôi trèo lên để xem ( lùn ko phải cái tội). Long ở đằng kia, chân dài nhất hội, làn da rám nắng sếch si, gương mặt điển trai ko góc chết ( ha ha ha càng càng nhìn càng sướиɠ).
- Long ơi, cha zố! _ cứ hét thôi dù biết cậu ấy thừa ko nghe thấy.
" Bùm " - xuất phát, các bạn trường bên cũng xông pha ko kém gì trường tôi.
- Tí nữa đi xem phim ko? _ Nhiên xuất hiện vỗ vai tôi.
- Xem phim gì?
- Có phim gì thì xem.
- Ừ
- Đợi ở nhà Phương nhe.
- Okay.
Đằng nào xem tiếp cũng biết Long thắng, thế nên tôi xin phép được chuồn. Về thẳng nhà, thay vội quần áo xong thì sang nhà Nhiên.
Thấy Nhiên thay quần áo xong tôi đến chết lặng vì bộ váy con bạn mặc đã khuyến mãi cho vài tuổi.
- Đẹp ko? _ Nhiên mỉm cười giơ tà váy ra cho tôi xem.
- Xấu mù _ tính tôi rất thẳng thắn thấy gì nói nấy.
- Xì, con bạn ko có mắt thẩm mĩ. Cái cô hát trong bài " Bao giờ lấy chồng " cũng có cái váy này đấy.
- Là Bích Phương _ mỗi cái tên cũng ko nhớ giống y chang Trình Quân Anh.
" Đét ", Nhiên bốp một phát vào má tôi: " Ra ngoài cho người ta thay đồ ".
- Khổ lắm.
Sau cùng Phương phải gọi giục thêm vài lần thì mới chọn được váy đẹp. Bọn tôi tìm mua vé xem phim lãng mạn nhưng đa số những người kia đều là fan cuồng phim kinh dị. Tôi đến phát khóc khi thấy Linh mua năm vé phim " Train to Busan " song lại còn cười he hởn như con hâm. Phen này tôi xong " tại sao mình lại đi cùng những người này cơ chứ? ". Tôi có nên gọi Long ko nhưng biết đâu cậu ấy cẫn chưa thi xong thì sao?
Do gan quá nhỏ và nhát như thỏ đế tôi nhất quyết ko bước chân vào dù chỉ là nửa bước. Cho nên bọn nó bỏ mặc tôi mà vào xem phim. Mặc kệ bọn nó tôi bắt xe về nhà và trong lòng cũng giận tụi bạn lắm.
Xem phim đó thì có gì hay, có gì hot chứ? Chẳng qua có Gong Yoo, So Hee với cả vân vân..... Phim lãng mạn ko thích hơn à, a tôi biết rồi vì tụi nó đều ko có gấu như mình ( đừng ai bảo điên nhé). Nhưng mà buồn ghê, vì tôi biết tôi cũng chẳng quan trọng và thân lắm với tụi nó. Có thể nói Nhiên là đứa bạn thân nhất trong hội nhưng đôi lúc tôi cũng chẳng ưa tính nó. Vì con bạn có tính xấu là khinh thường đứa yếu hơn mình. Người thứ hai là Linh yêu chưng diện hơn cả bản thân mình, chị đại Hằng thì ko thể ăn nói hàm hồ được, còn Phương bình thường ít nói mà tôi cũng chưa từng có thời gian nói chuyện hẳn hoi với nó. Thế đấy tôi ko hề thân thiết với Nhiên và ba người kia như mọi người nghĩ đâu. Nhưng chắc sau chuyện này sẽ suy nghĩ lại về mối quan hệ của tôi.