Dịch:
Hạnh
Hai người bước vào phòng khách sạn. Trương Kiền đóng cửa lại, ôm cô từ phía sau. Hồi lâu, hơi thở anh mới dần ổn định, anh thở dài thỏa mãn: “Hôm nay lạ quá, rõ ràng em đang trong tay anh nhưng anh vẫn rất nhớ em”.
Viền mắt cô đỏ hoe.
Nhân cơ hội này anh nhanh nhảu bảo ngay: “Về sau nhất định chúng mình phải thường xuyên tới đây.”
Cô lại bật cười, quay sang ôm anh: “Ai thèm tới đây với anh.”
Anh mặt dày đáp: “Em.”
Cô nói: “Anh cứ mơ đi.”
Anh bế cô lên: “Để anh cho em biết đây có phải mơ không.”
Cô vội ôm lấy cổ anh, hỏi: “Có nặng không?”
Anh xốc cô lên, tìm một vị trí thoải mái, để cô ôm chặt lấy mình hơn: “Nặng hơn trước nhiều.” Anh ngờ ngợ, “Có phải dạo này em lén giấu anh ăn gì không?”
Cô lập tức thẳng lưng: “Anh nói linh tinh, hôm nay trước khi ra khỏi nhà em đã cân thử rồi, nhẹ hơn tối qua tận một cân, sao lại nặng được?”
Anh cười: “Em có nặng hơn thì anh vẫn bế được, đừng giảm cân, như bây giờ là được rồi.”
Cô lại ôm chặt lấy cổ anh.
Phòng ngủ có một chiếc cửa sổ lớn chạm đất, rèm cửa đang mở, có thể nhìn thấy cảnh đêm thành phố lộng lẫy ngoài kia.
Mượn ánh đèn phố thị, anh đặt cô xuống giường, ép chặt cô xuống, anh nhìn cô chăm chú.
Anh nhìn vậy khiến cô đâm ngượng, cô bèn quay đầu đi hỏi: “Sao vậy?”
Anh vươn tay vuốt những lọn tóc rũ xuống bên thái dương cô, thì thầm: “Tối nay em rất đẹp.”
Cô cười: “Em trang điểm.”
Anh lắc đầu: “Không phải do trang điểm, mà là… Anh không biết nữa, chỉ là đẹp hơn bình thường thôi.”
Cô hỏi: “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi hả?”
Anh vùi đầu vào vai cô, cười đáp: “Có lẽ là vậy.”
Cô không lên tiếng.
Anh cũng không nói gì thêm.
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Trong im lặng an bình, Trương Kiền chợt nảy sinh một thứ cảm giác quen thuộc mà anh đã lâu chưa nếm trải, như thể trước đó từng có khoảnh khắc như bây giờ vậy. Nhưng anh biết rõ mình chưa từng trải qua thời khắc này, vì khi trước anh chưa từng yêu ai, cũng chưa đưa cô gái nào tới khách sạn. Anh nghĩ có lẽ đó là những mộng tưởng trong suốt thời gian dài của anh, mà cũng có lẽ đó là một giấc mơ anh từng mơ. Chắc nó cũng diễn ra trong căn phòng này, ánh đèn nửa mờ nửa tỏ, tủ đầu giường có chậu cây xanh. Có thể là bạc hà, có thể là hương thảo, mà cũng có thể là ngải cứu, nhưng dù là loài cây gì thì nó cũng xanh tươi mơn mởn. Chậu cây vươn mình trong bóng tối, mùi hương len lỏi khắp căn phòng, anh và cô gái mình đầy hương thơm quấn quýt lấy nhau. Cô gái ấy có đôi mắt long lanh như nai con, có nụ cười xảo quyệt như hồ ly, cũng có sự dịu ngoan của một chú cừu.
Khi ấy có lẽ họ còn chưa gặp nhau.
Cô chỉ là một cái bóng mơ hồ, không có gương mặt cụ thể, là thứ cảm giác bay bổng không thể nắm bắt.
Thời khắc ấy đã lặp lại vô số lần trong tưởng tượng của anh.
Hồi lâu sau, cô hôn lên tai anh, thì thầm: “Anh yêu, sinh nhật vui vẻ.”
Anh tìm cánh môi cô, hôn cô. Ban đầu rất dịu dàng, rồi sau dó lại dần sâu hơn, càng lúc càng sâu. Đến lúc tách nhau ra, anh lại vùi đầu vào gáy cô, hồi lâu sau anh mới nói: “Anh yêu em.”
Mắt cô cay cay, lệ tràn khỏi khóe mắt, cô vội giơ tay gạt nước mắt rồi đẩy anh ra. Cô thì thầm: “Em đi tắm trước đã.”
Anh không chịu buông cô, chỉ nói: “Anh đi với em nhé, được không?”
Cô lắc đầu: “Để em tắm trước rồi anh vào sau.”
Anh hạ giọng dặn cô: “Vậy em nhanh lên nhé.”
Cô tắm xong thì Trương Kiền mới bước vào. Trở ra rồi, phát hiện cô không ngồi trong phòng khách, anh bèn bước vào phòng ngủ.
Phòng ngủ không bật điện, nương theo ánh sáng ngoài phòng khách rọi vào, anh thấy quần áo cô được đặt trên băng ghế cuối giường.
Nhận ra cô đã trút hết quần áo, máu huyết anh sôi lên, xộc thẳng tới đỉnh đầu, thiếu chút nữa anh đã không đứng vững nổi.
Anh kiềm chế nhịp chân, tiến từng bước về phía cô.
Anh không nhìn cô mà chỉ đưa tay mở đèn bàn.
Cô khẽ cất tiếng cản anh lại: “Đừng.”
Anh thì thầm: “Anh muốn nhìn em.”
Cô chỉ nói: “Đừng.”
Thấy cô kiên quyết tới vậy, anh chỉ đành nghe theo cô, anh buông tay ngồi xuống bên mép giường.
Cô nằm trên gối, chăn quấn bên hông, dưới ánh sáng nửa mờ nửa tỏ, đường cong cơ thể cô lả lướt duyên dáng vô cùng.
Anh ngừng thở, hồi lâu mới chầm chậm vươn tay.
Ngón tay anh lướt dọc theo sống lưng cô như có như không.
Cơ thể cô căng lên.
Anh cúi xuống hôn cô thật thành kính.
Cô quay người ôm lấy anh.
Anh hỏi cô đau không, cô thì thầm không sao, không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Anh nói rất nhiều những lời đường mật, bình thường anh không bao giờ thốt nổi những câu này. Còn giờ đây, bọn họ kề cận gắn bó không một kẽ hở, cuối cùng anh cũng nói ra được. Cô cũng đáp lại anh rất nhiều, nhưng hầu hết toàn những lời mơ hồ đứt đoạn.
Hồi lâu sau, mồ hôi bắt đầu túa ra, anh kéo cô lên, phủ mình lên cơ thể cô. Anh hôn cô, hỏi: “Em thấy thế nào?”
Cô bồn chồn không dứt được khỏi dư vị, cũng chẳng thốt nổi thành lời.
Anh ép hỏi: “Em có chịu nói không?”
Cô mím môi nói cho qua chuyện: “Ăn tủy mới biết vị.”
Anh nói tiếp: “Anh không hiểu, em giải thích cho anh đi, ăn tủy mới biết vị nghĩa là gì?”
Cô không lên tiếng.
Anh lại vùi xuống cắn cổ cô, cô thở hắt ra, anh nói: “Em có chịu nói không?”
Cô chỉ đành bảo: “Tủy rất khó ăn, nếm xong một lần là không muốn ăn nữa.”
Anh cười: “Thật không?”
Cô nói: “Anh không tin thì lên mạng mà tra.”
Anh kề tai cô thì thầm hỏi: “Ban nãy ai nói dù anh có già có hói, có xồ xề phát tướng thì vẫn yêu anh?”
Cô đẩy anh ra rồi quay lưng đi: “Có ma nói…”
Anh cười, hôn lên tóc cô: “Em yên tâm đi, đến lúc năm mươi anh cũng không có bụng bia đâu, lại càng không để mình bị hói đầu.”
Cô im lặng không lên tiếng.
Anh bế cô vào nhà tắm, xả nước ngập bồn rồi đặt cô xuống.
Hai người ngâm mình trong làn nước nóng, cơ thể họ thả lỏng, cô tựa vào vai anh không nói gì.
Phòng tắm rất nóng, hơi nước ngưng tụ thành giọt, cứ thế lách tách rơi xuống.
Cứ một lúc lại nghe tiếng tách.
Thời gian như kéo dài thêm, cũng như chậm lại.
Hồi lâu sau, cô bảo anh hát cho mình nghe.
Anh hỏi hát gì.
Cô nói không biết, hát gì cũng được.
Lúc này anh không có tâm trạng hát lắm, bèn hát bài đồng dao “Chèo thuyền tới cầu Bà Ngoại”.
Chèo thuyền rồi lại chèo thuyền.
Chèo thuyền tới cầu Bà Ngoại.
Bà ngoại khen em ngoan.
Mời em ăn bánh mật.
Em bé ngoan.
Mời em ăn bánh mật.
Cô bật cười, hôn lên vai anh, nói: “Anh thật là đáng yêu.”
Làn khói nước khiến đôi mắt anh ẩm ướt, lấp lánh ánh cười: “Như vậy mà cũng đáng yêu sao? Em đúng là chẳng biết gì.”
Cô hôn anh: “Vậy anh dạy em đi.”
Thấy ánh mắt mơ màng quyến rũ của cô, cổ họng anh nghèn nghẹn: “Em có ổn không?”
Cô vuốt ve l*иg ngực anh: “Em ổn, thế anh ổn không?”
Anh bắt lấy tay cô, siết lại như cảnh cáo: “Người mới ăn mặn không chịu nổi trêu chọc đâu, em đừng trêu anh.”
Cô cụp mắt cười: “Anh nhẹ nhàng một chút được không?”
Gương mặt anh đỏ bừng, anh khó khăn cất lời: “Em đừng kêu linh tinh thì anh sẽ nhẹ nhàng.”
Cô thật sự không hề kêu, nhưng lúc nhìn thấy vẻ mặt khó kiềm chế nổi nhưng vẫn không thể không kiềm chế của cô trong gương, anh lại vô cùng xúc động, nhưng anh sợ làm cô đau nên phải ghìm lại, kiềm nén một cách cực nhọc vô cùng. Xong chuyện, anh ôm cô vào lòng, dựa vào bồn rửa mặt nghỉ ngơi rồi tắm rửa qua. Anh cuốn cô vào lớp áo choàng tắm rồi đặt lên sofa.
Cô thật sự rất mệt mỏi, cứ nằm đó bất động.
Anh ngồi xuống vuốt tóc cô, thả xuống chân mình.
Cô không nói gì, anh cũng không muốn nói, chỉ ngẩng đầu tựa vào lưng ghế.
Trong sự tĩnh lặng mơ màng, anh chợt nghĩ tới chuyện sống chung.
Thật ra bảo sống chung cũng không đúng, anh muốn ở bên cô.
Bố mẹ anh yêu nhau sâu đậm, không ai có thể chen vào giữa họ, tới anh cũng không thể. Hồi nhỏ nhìn họ, anh thường có cảm giác cô độc chán nản mà chẳng rõ lý do. Từ khi còn rất trẻ anh đã tưởng tượng tới việc tìm một cô gái để được quấn quýt bên nhau. Nhưng anh lại thấy mình nghĩ vậy sớm quá, dù sao cả hai mới yêu nhau được nửa năm mà mình đã đòi người ta phải sống cùng, chắc nghe xong cô sẽ sợ chết khϊếp. Nhưng anh thật sự muốn có một không gian riêng chỉ dành cho hai người họ. Chuyện học hành và công việc làm thêm gần như đã chiếm trọn cuộc sống của cô, cô không có ngày nghỉ cuối tuần, không có nghỉ hè nghỉ đông, anh chỉ có thể hẹn hò với cô vào buổi tối. Nếu phải lúc hai người cùng bận thì lại không gặp nhau liền mấy ngày. Nếu sống bên nhau, tối ngủ cùng một giường thì ban ngày có không gặp cũng chẳng hề gì.
Anh đang mơ màng ngẫm nghĩ thì cô chợt tỉnh giấc. Cô ngồi bật dậy, khiến anh giật thót mình.
Cô ôm trán, tỉnh táo lại, đưa mắt nhìn anh.
Anh hỏi sao vậy.
Cô nghiêm túc nói: “Ban nãy có phải anh vừa nói gì không?”
Anh cười, bế cô lên đùi mình hỏi: “Em nghe thấy gì?”
Cô vùi đầu vào vai anh, lúng búng thốt: “Vậy anh nói gì?”
Lòng dạ anh cũng nôn nao vì giọng nói nửa tỉnh nửa mê của cô, anh kéo đai áo cô ra, vừa vuốt ve vừa nói: “Em muốn nghe gì?”
Cô mềm nhũn dựa vào người anh: “Muốn nghe anh đàn ghita.”
Anh hạ giọng: “Nhưng anh để ghita trong xe rồi.”
Cô dỗ dành, đặt một nụ hôn lên gò má anh, nhìn anh bằng ánh mắt loang loáng nước: “Anh xuống lấy được không, em muốn nghe.”
Anh mê mẩn vì cô, đừng nói là xuống tầng lấy ghita giữa đêm, mà dù có đi ăn trộm thì chắc anh cũng đồng ý.
Anh mặc quần áo xuống tầng.
Lúc này đương lúc giao giữa nửa đêm và rạng sáng, sương dày, gió thổi rét buốt, anh thở một hơi dài khoan khoái, tiến về phía xe mình. Một thứ cảm giác phiền muộn âu sầu từ từ nảy sinh trong lòng anh, nó cứ thế lớn dần, đến khi anh bước đến xe rồi thì lòng dạ cũng đã tràn ngập nỗi khó chịu.
Anh chống tay lên cửa xe, vỗ ngực mình, nhưng cũng chẳng xoa dịu nổi cảm xúc này.
Anh cầm ghita, rồi lại lấy bật lửa cùng thuốc lá, chưa lên tầng vội mà cứ thế bước tới bên đường.
Hàng hòe già trước khách sạn to lớn thô ráp, hoa hòe phủ khắp vỉa hè và đường xe chạy. Anh đặt ghita dựa lên thân hòe rồi ngồi xuống đường hút thuốc.
Đường cái lúc hừng đông thưa xe chạy, cũng ít người đi bộ.
Cái thành phố khổng lồ nhộn nhịp này cuối cùng cũng đã tĩnh lặng lại khi đêm về.
Hút xong hai điếu thuốc, anh dần bình tĩnh lại rồi cầm ghita lên tầng.
Trong phòng khách chỉ còn hai ngọn đèn tường đang bật, ánh sáng yếu ớt, không gian mờ ảo, cô vẫn đang nằm trên sofa.
Anh đặt ghita trên bàn, quỳ xuống nhìn cô.
Anh vuốt ve lông mi cô, thì thầm hỏi: “Em yêu, em ngủ chưa?”
Cô mơ màng mở mắt nhìn anh.
Anh cười: “Sao ngủ mà vẫn chớp mắt?”
Cô lúng búng: “Hình như em nằm mơ.”
Anh vuốt lọn tóc dính trên gương mặt cô ra, hỏi: “Em mơ thấy gì?”
Cô lắc đầu: “Em không nhớ, chỉ nhớ mình vừa mơ thôi.”
Anh cúi xuống hôn cô, hỏi: “Anh ôm em ngủ.”
Cô lắc đầu: “Em không muốn ngủ, muốn nghe anh hát.”
Anh hỏi cô muốn nghe gì, cô nói bài nào cũng được.
Lúc anh đàn ghita, cô nằm yên lắng nghe trên sofa, vô cùng ngoan ngoãn. Nhưng cô không kiên trì được bao lâu thì đã thϊếp đi. Đến khi cô ngủ rồi, Trương Kiền bế cô lên giường, vừa đứng dậy cô đã tỉnh, mơ màng hỏi anh mấy giờ rồi, anh nói vẫn còn sớm.
Cô ôm cổ anh, không nói gì thêm.
Anh đặt cô lên giường, tắt đèn, ôm cô vào lòng.
Cô thì thầm câu gì đó, anh không nghe rõ, nhưng anh muốn hôn cô, vốn chỉ định hôn thôi, nhưng một khi đã hôn thì không ngừng lại được.