- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Người Yêu Cũ Thấy Tôi Ăn Lẩu Một Mình
- Chương 49
Người Yêu Cũ Thấy Tôi Ăn Lẩu Một Mình
Chương 49
Dịch:
Hạnh
Đến ngày hẹn, Diệp Dương bắt taxi tới quán cà phê.
Suýt nữa cô đã không nhận ra cô gái có mái tóc xoăn chớm vai với vẻ thời thượng tri thức là Lương Châm phóng khoáng trong ký ức.
Nhưng tính cách Lương Châm không hề thay đổi, cô ấy vẫn thẳng thắn dứt khoát, chỉ là giọng nói đã trở nên mềm mỏng đi nhiều. Lương Châm ngồi xuống, nói: “Tôi không ôn chuyện xưa nữa đâu, chúng ta cũng chẳng có chuyện gì mà kể, tôi cứ nói thẳng nhé.”
Diệp Dương nói: “Em nghe đây.”
Lương Châm hỏi: “Tôi nghe Vãn Trác bảo em với Trương Kiền đã gặp lại nhau rồi, em hỏi tại sao Trương Kiền quay về với tôi, sau đó cậu ấy nổi nóng với em hả?”
Diệp Dương thẳng thắn đáp: “Đúng là anh ấy khá nóng nảy.”
Lương Châm mỉm cười, nụ cười mang vẻ xảo quyệt: “Em biết vì sao cậu ấy nổi nóng không?”
Diệp Dương lắc đầu.
Nhân viên quán mang cà phê tới, Lương Châm bưng cốc nhấp một ngụm: “Vì cậu ấy thấy có lỗi với tôi.”
Diệp Dương không hiểu, cô nhìn Lương Châm chờ lời giải thích.
Lương Châm cất lời: “Nói thật thì hồi đầu tôi hẹn hò với Trương Kiền cũng chỉ vì cậu ấy đẹp trai thôi. Còn cậu ấy thì coi tôi như anh em, cư xử tùy tiện, chẳng quan tâm săn sóc chút nào, chưa được bao lâu tôi đã thấy chán, thế là cả hai chia tay. Về sau hai người yêu nhau, cậu ấy như biến thành người khác, trông cái vẻ vẫy đuôi nịnh bợ của cậu ta tôi thấy rất khó chịu. Sau khi hai người chia tay, cậu ấy và Thịnh Siêu lái xe đi Vân Nam, tôi cũng theo cùng. Lúc ấy chuyện hai người cũng kết thúc được một thời gian rồi nhưng cậu ấy vẫn chưa hồi phục. Cho cậu ấy lái xe, cậu ấy còn làm lật luôn cả xe. Ba chúng tôi ở lại Đại Lý một khoảng thời gian dài, cứ tưởng ra ngoài du lịch ngắm cảnh thì cậu ấy sẽ nhanh chóng khá hơn, nào ngờ lúc nào cậu ấy cũng cứ ngơ ngơ ngác ngác.”
Lương Châm nói: “Chắc em cũng biết, bình thường Trương Kiền vô cùng tự tin, như thể mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay cậu ấy vậy. Thế nên lúc thất tình, cái vẻ ngơ ngác khốn cùng hiển hiện trên mặt cậu ấy tạo nên sự tương phản kỳ lạ khiến tim người ta phải rung động. Lúc đó tôi như bị ma ám, nói với cậu ấy hay là chúng ta làm lại từ đầu. Giờ nghĩ lại, lúc đó cậu ấy đã hết cách rồi. Thất tình là lúc giá trị quan của con người ta bị đảo ngược, tất cả những kinh nghiệm trước đó trong cuộc đời đều trở nên vô dụng, cậu ấy có tự tin nữa cũng chẳng ích gì. Chúng tôi hẹn hò chưa được bao lâu thì cậu ấy đã trở lại bình thường, chỉ là ít nhiều gì cũng hơi trầm hơn khi trước. Về sau tôi hỏi cậu ấy chuyện của em, cậu ấy không né tránh, tôi cứ tưởng cậu ấy đã buông bỏ được rồi. Cứ thế đến một ngày cậu ấy uống say, gọi tên em, tôi mới biết hóa ra cậu ấy không hề quên, chỉ là cậu ấy giấu rất kỹ thôi. Thế là tôi nổi giận, trong cơn giận dữ, tôi tát cậu ấy hai bạt tay, mắng chửi cậu ấy không ra gì. Về sau chúng tôi không gặp lại nhau nữa, thỉnh thoảng gặp nhau trong trường cậu ấy cũng tránh mặt tôi.”
Diệp Dương bừng tỉnh. Hóa ra là vậy.
Cô rất ngạc nhiên. Cô đã đợi câu trả lời ấy suốt bao năm, vậy mà giờ khắc này cô lại vô cùng bình tĩnh, như thể mình đang nghe chuyện kẻ khác, thậm chí còn muốn hỏi sau đó thì sao, sau đó thì thế nào.
Sau đó, sau đó, điện thoại trên bàn Lương Châm rung lên.
Diệp Dương liếc nhìn theo bản năng.
Có người gọi điện cho cô ấy, tên người này là “Ông xã nhà tôi”.
Lòng Diệp Dương thốt lên một tiếng “a”, hóa ra cô ấy kết hôn rồi.
Lương Châm dặn cô chờ một lát.
Hình như chồng Lương Châm hỏi đồ trong nhà để ở đâu.
Lương Châm chỉ chỗ cho chồng, vừa bất lực vừa dịu dàng, liếc thấy Diệp Dương cứ nhìn mình mãi, cô ấy bèn cười với cô.
Diệp Dương nhớ lại nụ cười lạnh lùng trước đó của Lương Châm, cô chợt cảm thấy thời gian thật thần kỳ. Dù từ lâu cô đã biết thời gian là con dao khắc, nhưng khi tận mắt chứng kiến sự thay đổi của người này, cô vẫn thấy thần kỳ.
Lương Châm cúp máy, thấy cô ngạc nhiên bèn giải thích: “Tôi kết hôn khá sớm, học nghiên cứu sinh xong chưa được bao lâu là kết hôn luôn. Hôm hôn lễ tôi có mời Trương Kiền tham gia, cậu ấy không tới, nhưng vẫn nhờ Phó Vãn Trác mừng lì xì. Cậu ấy mừng rất nhiều, tôi nhận mà ngơ ngác, về sau tôi nghĩ chắc cậu ấy áy náy. Thật ra hồi đó chúng ta đều còn nhỏ, tuổi trẻ bốc đồng, vả lại, cả hai đều tình nguyện, chẳng thể phân tích rõ ràng xem ai có lỗi với ai, vậy mà cậu ấy cũng thấy áy náy, thật là khôi hài.”
Lương Châm cười: “Thật ra Trương Kiền là người rất có nguyên tắc. Không như đám con trai trường chúng tôi, hơn người đôi chút là đuôi vểnh ngược lên tận trời, chỉ hận không thể hẹn hò tám chín cô một lúc, còn khoác lác bản tính mình phóng khoáng. Thật ra tôi luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện khi trước với cậu ấy, nhưng sợ cậu ấy lúng túng nên đành thôi. Vãn Trác nói sau khi chia tay với tôi, cậu ấy không hẹn hò với ai nữa. Tôi cũng không hiểu lý do là vì tôi, là vì em, hay là do cả hai chúng ta, dù sao ít nhiều gì tôi cũng thấy áy náy, cảm thấy mình không nên tát cậu ấy như thế. Chừng hai năm trước nghe nói cậu ấy đã hẹn hò với người khác tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mấy hôm trước Vãn Trác bảo hai người cãi nhau vì tôi trong quán cà phê, tôi cảm thấy hình như chuyện này không thể qua đi nổi nên mới tìm em nói chuyện.”
Xong, Lương Châm nói: “Em thay tôi nói với cậu ấy một câu, nếu cậu ấy chỉ không thể vượt qua rào cản của chính mình thôi thì không sao. Nhưng nếu cậu ấy thấy có lỗi với tôi thật sự không cần thiết đâu, tôi không cần ai thấy có lỗi với mình cả. Ngoài ra nhờ em giúp tôi bảo cậu ấy kết hôn nhanh lên, tôi phải trả lại lì xì cho cậu ấy, nếu không cái bao lì xì này cứ đè trong lòng tôi, làm tôi thấy mình thiếu nợ cậu ấy, khó chịu lắm.”
Lương Châm rời quán cà phê, đặt tay lên trán cản bớt ánh nắng, ngẩng đầu nhìn trời.
Bầu trời u ám, mây đen chăng đầy, có vẻ chuẩn bị mưa rồi.
Lương Châm nhớ hôm ấy cũng là một ngày âm u.
Chiếc xe Jeep bon bon trên con đường Đại Lý thẳng tắp, hai bên là những bờ ruộng vô tận.
Dường như chẳng thấy bầu trời trên cao nguyên đâu, đặc toàn mây. Mây sà xuống, như lơ lửng trên nóc xe, với tay là hái xuống được.
Gió ùa vào cửa sổ, mang theo cái vẻ trĩu nặng của màn mưa gió sắp ập tới cùng vẻ trong lành từ ruộng nương.
Trương Kiền nhắm mắt tựa vào xe, lông mày anh khẽ cau lại, xem chừng cũng không phải đang mất kiên nhẫn, mà giống đang bị thứ gì đó vây khốn.
Đài đang bật nhạc.
Cô hỏi Thịnh Siêu đang lái xe đây là bài gì.
Thịnh Siêu đáp, “The World Is Gray”.
Thịnh Siêu nói tiếng Anh rất tốt, bốn từ thốt từ miệng anh nghe như lời ca.
Thế giới màu xám.
Thế giới của Trương Kiền cũng xám xịt.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, sống mũi anh cao, hàng mày cũng cao, ngũ quan rõ như tạc, lúc nghiêm túc anh còn quyến rũ hơn khi cười.
Tình yêu dâng lên tự đáy lòng cô, tim cô đập như trống bỏi, vậy là cô ghé lại bên tai anh, gọi tên anh bằng tất cả sự dịu dàng của mình.
Anh mở mắt nhìn cô, ngay giờ khắc anh mở mắt, cô ghé lại, đặt một nụ hôn lên môi anh.
Một nụ hôn vừa ngắn ngủi, lại vừa dài đằng đẵng.
Mang cảm giác thành kính như đang hôn chàng hoàng tử đang say ngủ.
Trương Kiền cau mày nhìn cô, vẻ mặt anh xem chừng vẫn rất ngờ vực.
Cuối cùng anh cũng đã nhìn thấy cô rồi.
Dưới tầm mắt chăm chú của anh, ánh mắt cô lại càng sáng rực, cô dựa vào đầu gối anh, khẽ nói: “Trương Kiền, hai chúng ta làm lại từ đầu đi, em sẽ đối xử tốt với anh hơn cô ấy một trăm lần.”
Anh không lên tiếng, hồi lâu, anh vươn tay vuốt tóc cô.
Lúc này, Lương Châm hồi tưởng lại quá khứ trước cửa quán cà phê, cô chỉ cảm thấy tuổi trẻ thật tuyệt vời, có thể làm những chuyện vô nghĩa chỉ để níu lấy thứ cảm giác trống rỗng tựa có tựa không mà chẳng phải nghĩ ngợi kiêng dè.
Cô sẽ nhớ con đường cái Đại Lý thẳng tắp, những đám mây sà mình xuống thấp và hương thơm ruộng lúa thoang thoảng ấy cả đời.
Đương nhiên là cả ca khúc “The World Is Gray” nữa.
Lương Châm đi rồi, Diệp Dương cũng rời quán cà phê.
Cô bước tới bên đường, đứng trên vỉa hè, đưa mắt nhìn quanh, không thấy trạm xe bus đâu, cô bèn đi bừa theo một hướng.
Vừa đi cô vừa nghĩ, hóa ra anh đã đau khổ rất lâu.
Hóa ra anh bị Lương Châm tát.
Hóa ra đã năm, sáu năm anh chưa hẹn hò với ai.
Hóa ra anh tránh nhắc đến Lương Châm vì áy náy.
Hóa ra Trình Ninh là người bạn gái thứ ba của anh.
Trước đó cô từng nghĩ không biết rốt cuộc chín năm nay cuộc sống của Trương Kiền ra sao. Nghĩ tới nghĩ lui, cô cũng chẳng tưởng tượng ra nổi. Cô chỉ mơ hồ cảm giác đó là một cuộc sống tuyệt đẹp. Sự nghiệp anh dần thăng tiến, tình yêu xếp hàng dài trước mắt anh, dù lý tưởng sụp đổ cũng chẳng hề gì. Anh sẽ mãi mãi không bao giờ phải bứt rứt, không bao giờ ngã lòng, anh mãi mãi sống một cuộc đời hoàn hảo vẻ vang.
Cô sợ con người như vậy, vì không tìm được điểm yếu của anh.
Ngày chia tay dù cô còn nhỏ, nhưng dường như anh cũng chẳng lớn hơn cô bao nhiêu.
Trên phương diện tâm trí, cả hai người đều như nhau.
Cô những tưởng mình là điểm yếu của anh, cô dùng hết sức, hy vọng có thể tổn thương anh, nhưng về sau cô phát hiện ra anh vẫn toàn vẹn chẳng mảy may thương tổn.
Cô cảm thấy người này cứng rắn như một tảng đá.
Giờ cô phát hiện, hóa ra cuộc đời anh khác hẳn với những gì cô tưởng tượng.
Dường như cô chợt hiểu được lời đánh giá khi trước của Thịnh Siêu với Trương Kiền: “Trông mặt thì tân tiến cởi mở, nhưng thực chất là một kẻ bảo thủ từ tận xương cốt.”
Khi đó cô chẳng hề nói năng gì.
Với cô, hai từ “bảo thủ” vừa lãng mạn vừa sâu sắc, nó là ánh mặt trời, là làn xe, là thư từ chậm rãi, cả đời chỉ yêu một người.
Nó mang theo một thứ hàm ý đợi chờ.
Đợi chờ không phải giậm chân tại chỗ, không phải tự bó lấy chân mình, nó là một thứ tình cảm sâu nặng to lớn.
Cô biết Trương Kiền là người nghiêm túc, anh sẽ nghiêm túc đối đãi với những người và vật mình yêu. Nhưng anh sẽ không dừng lại đợi chờ bất cứ ai.
Giờ bỗng quay đầu, cô cảm thấy những điều mình tự cho là đúng thật khôi hài.
Có lẽ cô chưa từng thật sự hiểu Trương Kiền.
Về đến nhà, Diệp Dương tìm chiếc hộp sắt đựng đồ cũ, lấy hai chiếc nhẫn ra từ hộp.
Dù cô có thêm bao nhiêu những lý do chính đáng để chia tay, thì tình yêu cũng là chuyện hai người, đáng ra cô không nên kết thúc mà chẳng nói một lời.
Năm mười tám tuổi, cô coi hèn nhát và né tránh là nhìn xa trông rộng, suốt mấy năm nay, dù có những khoảnh khắc cô hối hận, nhưng hầu như lúc nào cô cũng dương dương tự đắc, cho rằng dù có nói ra thật thì cũng chẳng thay đổi được gì.
Giờ nghĩ lại, tại sao cô chưa từng nghĩ tới chuyện tình cảm của cô và Trương Kiền sẽ càng lúc càng sâu đậm, họ sẽ càng lúc càng hiểu nhau hơn, sẽ gần gũi, sẽ yêu nhau hơn? Nếu năm ấy cô dũng cảm, giờ liệu có phải Trương Kiền đã trở thành chồng cô, đã thành bố của con cô không?
Không phải Trương Kiền không cho cô đủ cảm giác an toàn, mà vì cô không tin tình cảm có thể đánh bại thời gian, chỉ cần có chút biến động nhỏ xíu, cô sẽ cảm thấy mình đã bước tới cuối con đường.
Nhưng thật ra, Trương Kiền vững vàng hơn so với tưởng tượng của cô nhiều.
Vào những ngày tháng đáng ra phải tự do bốc đồng nhất trong cuộc đời, anh có năm, sáu năm cô đơn bên cạnh chẳng có một ai.
Đứng trước thời gian, tất cả mọi lời nói đều trở nên hời hợt, yếu mềm.
Diệp Dương gọi cho bên chuyển phát nhanh, bỏ một chiếc nhẫn vào hộp, chuyển cho Trương Kiền.
Đến hôm sau là chuyển phát nhanh sẽ giao hàng, vậy nên đêm đó Diệp Dương ngủ rất an ổn, nhưng buổi tối sau khi nhận được thông báo ký nhận, giấc ngủ của cô lại bị ảnh hưởng. Cô cứ có cảm giác Trương Kiền gọi điện cho mình, đêm giật mình thức giấc bảy tám lần, nhìn điện thoại, nhưng thật ra chẳng có gì cả.
Đến tuần sau, Trương Kiền vẫn không có động tĩnh gì.
Diệp Dương không lo lắng như trong tưởng tượng của mình.
Đã chín năm trôi qua rồi, một tuần có xá là gì.
Hơn nữa cô còn phải chuẩn bị cho buổi họp báo của “Bát Tiên vượt biển”. Công việc bận bịu, cô cũng không có thời gian nghĩ ngợi nữa.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Người Yêu Cũ Thấy Tôi Ăn Lẩu Một Mình
- Chương 49