Chương 6: TRÊU GHẸO (H)

Anh cúi người xuống, đầu lưỡi viền quanh một vòng khuôn môi trái tim đẹp đẽ của Chu Tử Hạ, nụ cười của kẻ sát nhân lúc này càng hiện rõ trên khoé môi anh.

"Đêm nay tấm thân này nguyện để cho em chà đạp! Đó chính là món quà sinh nhật mà tôi dành tặng em."

Thật vô lý, nước trần đời nào có người đàn ông dâng cơ thể của mình cho người tình cũ cơ chứ? Thật là nực cười.

Quà sinh nhật mà anh ta nói tới đó chính là dâng hiến đời trai tân của mình cho Chu Tử Hạ, ngược lại cô cũng trao tấm thân xử nữ này cho người đàn ông tên Cao Lãng.

Như vậy chẳng phải cả hai cùng huề hay sao? Cơ mà người con gái không hề tình nguyện, ngữ cảnh hiện tại của cô rơi vào rất thảm thương, chị chuốc thuốc kí©ɧ ɖụ©, làm sao lấy lý do từ chối được.

Nếu như từ chối thì là toang cả một đời thiếu nữ.

"Ưʍ... khó... khó chịu quá... nóng..."

Cổ họng của Chu Tử Hạ khô khốc chỉ vì thuốc tác dụng, lý trí của cô bắt đầu sa ngã vào du͙© vọиɠ, thân ngọ ngậy ma sát với cơ ngực rắn chắc của người đàn ông, tựa hồ như đang khıêυ khí©h đốm lửa cầm thú của anh tái phát.

Cao Lãng gật đầu hài lòng, trên khoé môi cong lên nở một nụ cười tà mị. Ngay sau đó tay anh luồng xuống dưới cổ chân của cô, tháo đi những chiếc xiềng xích ở hai bên chân cô ra.

Sau khi vật cản bị loại bỏ ngay lập tức hai chân của Chu Tử Hạ quặp chặt lấy thắt lưng của người đàn ông, thân trước của cô hầu như dính chặt lấy ngực anh, hai tay gắt gao ôm chặt lấy cổ, chiếc miệng nhỏ nhắn thì thào bên tai Cao Lãng.

"Ưʍ... không chịu nổi... nữa... hức... làm ơn... giúp em..."



Nhìn vẻ mặt đầy khiêu gợi của cô dưới dưới tấm thân mình, Cao Lãng nâng cằm cô lên, gương mặt đẹp trai không có khuất cạnh ghé sát lại gần, gần đến nỗi Chu Tử Hạ có thể ngửi thấy mùi hương bạc hà lan toả từ thân thể của anh.

Chu Tử Hạ lúc này bị du͙© vọиɠ chiếm hữu, sự ma sát mờ ám ở dưới hạ thể càng kí©h thí©ɧ xúc giác thèm khác của cô, không ngừng nuốt nước bọt để làm ướt cổ họng. Thấy Cao Lãng ghé sát mặt mình cô tưởng rằng anh sẽ hôn mình liền nhắm mắt chờ đợi từ đối phương.

"Chu Tử Hạ, không ngờ em cũng nhiệt tình đến vậy!"

"Nhắm mắt lại, em đây là muốn đón chờ nụ hôn của tôi ư?"

Chu Tử Hạ thật sự cạn lời với người đàn ông này. Rõ ràng biết cô đã bị ngấm thuốc mà không giúp cô giải toạ, suốt từ đầu cứ khıêυ khí©h sự nhẫn nại của cô. Chu Tử Hạ hít một ngụm không khí lạnh vào trong l*иg ngực, lắc đầu vài cái để lấy lại một chút lý trí, hai hàm răng trắng muốt cắn chặt lấy môi dưới đến rỉ máu.

Cô chửi thầm trong lòng, oán trách kẻ nào dám đâm sau lưng cô một nhát, cô thề rằng nếu như đêm nay thoát khỏi bẫy nɧu͙© ɖu͙© này thì tuyệt đối cô không thể nào tha thứ cho ai kia đó.

Tuyệt đối không bao giờ! Sẽ cho người kia nếm thử cảm giác thế nào là đau thế nào là khổ khi dám làm điều bỉ ổn này, nhất là cái tên trước mặt này cô tuyệt đối không hề khoan hồng.

Tên Cao Lãng chết tiệt này, đến bao giờ mới chịu giúp thân thể đáng thương này chứ? Mỡ dâng lên đến tận miệng rồi mà không biết đằng húp mà cứ trêu ghẹo, khiến cho ai đó tức cái l*иg ngực, máu phẫn nộ chạy xộc lên não.

"Cao Lãng... anh..."

Nếu như hắn ta không cho cô thì tội gì cô phải chịu khổ chứ?

Cô cũng có thể dùng tuyệt chiêu mỹ nhân kế để quyến rũ hắn, nhưng hiện giờ liệu còn sức để khıêυ khí©h du͙© vọиɠ của đối phương?

Hai tay Chu Tử Hạ đặt trước ngực của người đàn ông, ánh mắt có vẻ ra sự lạnh lùng, can đảm nói ra một câu nói khiến toàn thân của Cao Lãng cứng đờ tại chỗ.



"Ưʍ... anh... nếu anh không thích thì em có thể tìm người đàn ông khác! Bên... bên ngoài thiếu gì người cơ chứ."

Nói xong Chu Tử Hạ cố gắng nâng mình dậy nhưng lại bị sức lực của người đàn ông đè xuống. Cao Lãng không ngờ cô dám chọc vào tổ kiến, bất cần đời là gì mà dám ăn nói như vậy.

"Chu Tử Hạ, em tính chọc tức tôi sao?"

Gầm gừ xong Cao Lãng nhẫn tâm xé rách bộ ngủ trên người cô ra, sau đó cởi bỏ chướng ngoại vật trên người mình. Nhìn thấy thân thể cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn như ẩn như hiện trong ánh đèn mờ nhạt, ngay cả vật cứng của người đàn ông tự bao giờ đã ngẩng cao đầu cũng thu vào tầm nhìn của Chu Tử Hạ, cô bất giác nuốt nước bọt tỏ vẻ thèm khát, ánh mắt mong chờ đối phương bắt đầu công việc chính.

Cao Lãng nở ra một nụ cười khıêυ khí©h, cúi người xuống hõm vai của Chu Tử Hạ. Hơi thở của anh phà vào làn da nhạy cảm khiến cho các lỗ chân lông co thắt lại, Chu Tử Hạ rùng mình ôm chặt lấy cổ của Cao Lãng.

"Cao Lãng... anh thật là tàn nhẫn... ưʍ..."

Anh ta nói sẽ nguyện trao đời trai tân cho cô nhưng suốt từ đầu đến cuối anh chỉ thực hiện màn dạo, có chịu cho cô đâu mà.

Nụ hôn cuồng nhiệt của anh bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của cô, khi thì hôn lên trán, khi thì hôn lên khoé mi, lúc thì hôn nhẹ nhàng lên gò má, lúc thì nhẹ nhàng cuốn chặt lấy đôi môi. Những nụ hôn ấy cứ cuồng nhiệt và dai dẳng không chịu đứt quãng rồi từ từ di chuyển khắp mọi nơi, tới mọi ngóc ngách khác khau. Chiếc cổ trắng ngần, bờ vai gợi cảm, xương quai xanh mảnh khảnh, bầu ngực căng tròn rồi lướt qua chiếc bụng bằng phẳng... tất cả những nơi Cao Lãng đi qua đều để lại vết hồng mờ ám. Vết hồng ấy là minh chứng cho của vật riêng, rằng ngay từ giây phút cô nằm dưới thân thể anh đã là của riêng anh mãi mãi.

Nụ hoa hồng hào đang chớm nở giữa hai chân cũng không chịu nổi được kɧoáı ©ảʍ người đàn ông dành cho mà bắt đầu cảm rất bứt rứt hơn ban đầu, ngứa ngáy đến khó chịu, cảm thấy phía sâu tận cùng thật trống trải, nhịn không được mà tiết ra những thứ mật ngọt của cơ thể, nở rộn ra mà đón ánh nắng rực rỡ nhất trong ngày vào, để lấp đầy khoảng trống bên trong nụ hoa mẫn cảm.

Ánh nắng ở đây đại diện cho thứ ấm nóng và cứng rắn của người đàn ông, nhưng tiếc rằng anh ta không chịu trao tặng cho cô luôn, cứ thích trêu hoa ghẹo bướm, thích "mèo vờn chuột" để cho cơ thể của người thiếu nữ trở nên mềm nhũn không còn sức lực.

Cao Lãng vẫn cứ ve vởn đồ gò đôi, tay thì đang tìm đường lần xuống khu rừng bí mật, đầu ngón tay không ngừng khuấy đảo nơi tư mật của cô. Hơi thở ấm nóng của anh không ngừng phà vào làn da nóng rực, khiến cho Chu Tử Hạ không nhịn được nữa mà cố vật ngửa anh ra còn mình thì nằm ở phía trên.