Chương 59

“Thẩm Giai, tại sao cậu lại ở trong công ty của Hàn Cao Lãng?”

Đình Thẩm Giai nhíu mày, không ngờ bạn mình lại hỏi về vấn đề này.

“Mình thay ba đến nộp hồ sơ xin hợp tác.”

Đình Thẩm Giai nói dối, bởi vì cô biết Chu Tử Hạ không hiểu về vấn đề kinh doanh, cho nên cô mới có cơ hội giấu đi tội ác của mình.

“Qu!”

Chu Tử Hạ thở dài một cái, nét mặt buồn bã mà nhìn ra phía cửa xe.

Mười lăm phút sau, hai người có mặt tại bệnh viện.

Bước xuống xe, Đình Thẩm Giai lập tức đưa Chu Tử Hạ lấy số, sau đó ngồi ngồi trên hành lang, đợi bác sĩ gọi đến tên.

Chu Tử Hạ vừa mệt mỏi vì vừa nãy chạy vội vàng theo gót chân của Đình Thẩm Giai, nơi thần bí vẫn truyền đến cơn đau.

Đợi chưa qua năm phút đã đến lượt gọi tên cô.

“Số 23, Chu Tử Hạ.”

Là một giọng nói của nữ bác sĩ, vừa nhẹ nhàng vừa tế nhị.

Chu Tử Hạ rời khỏi ghế chờ, bước vào trong phòng bệnh, cánh cửa được đóng sập vào.

Ở bên trong, Chu Tử Hạ đối mặt với một nữ bác sĩ, thoạt nhìn qua trông cô ấy đã ngoài ba mươi, trên tay cầm tư liệu về cô, ở ngực còn để bảng hiệu.

Tên của nữ bác sĩ ấy là Mộc Tuệ.

“Cơ thể có chỗ nào không tốt sao?”

Mộc Tuệ vẫn chăm chú nhìn vào tư liệu của cô, không ngẩng đầu lên mà hỏi.

Chu Tử Hạ ngại ngùng, giọng nói tuy nhỏ nhưng vẫn vang vọng đến bên tai của Mộc Tuệ.

“Dạ… chỗ đó… của em rất đau.”

Mộc Tuệ bấy giờ mới ngẩng mặt lên nhìn về phía cô, ánh mắt không khỏi ngạc nhiên.

“Lần đầu qua hệ sao?”

Chu Tử Hạ gật đầu.

Mộc Tuệ ngồi vào bàn làm việc, lấy giấy bút ra ghi chép thêm.

Sau một hồi ghi chép, Mộc Tuệ lại hỏi Chu Tử Hạ thêm.

“Khi quan hệ có mang bao không?”

“Khi quan hệ có mang bao không?”

Ngại nhất là khi có người hỏi đến vấn đề này. Chu Tử Hạ ngơ luôn tại chỗ, phân tâm không ngừng suy nghĩ có nên nói sự thật hay không.

Chu Tử Hạ không dám nói, cô chỉ biết lắc đầu.

Mộc Tuệ lại hỏi thêm: “Chu kỳ kinh nguyệt có điều đặn không?”

Chu Tử Hạ bấm ngón tay mà tính nhẩm lại, một phần cô cũng không chắc chắn tháng này mình có ra đúng ngày không.

“Ừm… còn ba ngày nữa là đến.”

Cô chỉ thấy Mộc Tuệ lắc đầu, có phải là chê cô ở độ tuổi trẻ đã nghĩ đến việc chăn gối sớm hay không?

“Cởϊ qυầи áo ra rồi nằm trên giường.”



Chu Tử Hạ trố mắt ngạc nhiên: “Để… để làm gì?”

Giờ mà cởi hết đồ cơ chứ?

Nếu như cởi hết rồi thì bao nhiêu vết hôn chằng chịt trên cơ thể cô đều bị nữ bác sĩ này nhìn thấy hết rồi.

Mộc Tuệ ôn tồn giải thích: “Kiểm tra thân thể của em, đặc biệt là vùиɠ ҡíи”

Nghe Mộc Tuệ nói, Chu Tử Hạ bất giác đỏ ửng mặt.

Thấy bệnh nhân không có ý hợp tác, Mộc Tuệ bất lực thở dài.

“Có gì phải ngại ngùng đâu, cô bé.”

Mộc Tuệ lại gần mà vỗ vai cô: “Em là bệnh nhân, thân là bác sĩ đã thấy qua nhiều cảnh tưởng.”

Vài phút sau Chu Tử Hạ mới chịu hợp tác. Cô chậm rãi đưa tay lên tháo nơi buộc trên ngực, gỡ bỏ đi hai nấc cúc áo.

Khi ngón tay cô vừa chạm vào nấc cúc thứ ba thì đột nhiên cánh cửa không hẹn trước mà mở ra.

Cạch!

Cửa phòng được mở ra, ngay sau đó là thân ảnh cao ráo, trên người khoác áo blouse trắng, gương mặt đẹp trai đeo mắt kính gọng mạ vàng bước vào.

Chu Tử Hạ quay người lại, đập bào mắt cô là một thân ảnh của người đàn ông mà cô đang cố trốn thoát.

Theo phản xạ Chu Tử Hạ hốt hỏng lùi lại phía sau hai bước, hai tay nắm lấy vạt áo đã bị cởi bỏ cúc áo.

Mộc Tuệ bước đến bên cạnh bác sĩ đó, vui vẻ chào hỏi.

“Bác sĩ Hàn, cuối cùng anh cũng đến rồi! Xin phép cho em được tan ca.”

“Thẩm Giai, tại sao cậu lại ở trong công ty của Hàn Cao Lãng?”

Đình Thẩm Giai nhíu mày, không ngờ bạn mình lại hỏi về vấn đề này.

“Mình thay ba đến nộp hồ sơ xin hợp tác.”

Đình Thẩm Giai nói dối, bởi vì cô biết Chu Tử Hạ không hiểu về vấn đề kinh doanh, cho nên cô mới có cơ hội giấu đi tội ác của mình.

“Qu!”

Chu Tử Hạ thở dài một cái, nét mặt buồn bã mà nhìn ra phía cửa xe.

Mười lăm phút sau, hai người có mặt tại bệnh viện.

Bước xuống xe, Đình Thẩm Giai lập tức đưa Chu Tử Hạ lấy số, sau đó ngồi ngồi trên hành lang, đợi bác sĩ gọi đến tên.

Chu Tử Hạ vừa mệt mỏi vì vừa nãy chạy vội vàng theo gót chân của Đình Thẩm Giai, nơi thần bí vẫn truyền đến cơn đau.

Đợi chưa qua năm phút đã đến lượt gọi tên cô.

“Số 23, Chu Tử Hạ.”

Là một giọng nói của nữ bác sĩ, vừa nhẹ nhàng vừa tế nhị.

Chu Tử Hạ rời khỏi ghế chờ, bước vào trong phòng bệnh, cánh cửa được đóng sập vào.

Ở bên trong, Chu Tử Hạ đối mặt với một nữ bác sĩ, thoạt nhìn qua trông cô ấy đã ngoài ba mươi, trên tay cầm tư liệu về cô, ở ngực còn để bảng hiệu.

Tên của nữ bác sĩ ấy là Mộc Tuệ.

“Cơ thể có chỗ nào không tốt sao?”



Mộc Tuệ vẫn chăm chú nhìn vào tư liệu của cô, không ngẩng đầu lên mà hỏi.

Chu Tử Hạ ngại ngùng, giọng nói tuy nhỏ nhưng vẫn vang vọng đến bên tai của Mộc Tuệ.

“Dạ… chỗ đó… của em rất đau.”

Mộc Tuệ bấy giờ mới ngẩng mặt lên nhìn về phía cô, ánh mắt không khỏi ngạc nhiên.

“Lần đầu qua hệ sao?”

Chu Tử Hạ gật đầu.

Mộc Tuệ ngồi vào bàn làm việc, lấy giấy bút ra ghi chép thêm.

Sau một hồi ghi chép, Mộc Tuệ lại hỏi Chu Tử Hạ thêm.

“Khi quan hệ có mang bao không?”

“Khi quan hệ có mang bao không?”

Ngại nhất là khi có người hỏi đến vấn đề này. Chu Tử Hạ ngơ luôn tại chỗ, phân tâm không ngừng suy nghĩ có nên nói sự thật hay không.

Chu Tử Hạ không dám nói, cô chỉ biết lắc đầu.

Mộc Tuệ lại hỏi thêm: “Chu kỳ kinh nguyệt có điều đặn không?”

Chu Tử Hạ bấm ngón tay mà tính nhẩm lại, một phần cô cũng không chắc chắn tháng này mình có ra đúng ngày không.

“Ừm… còn ba ngày nữa là đến.”

Cô chỉ thấy Mộc Tuệ lắc đầu, có phải là chê cô ở độ tuổi trẻ đã nghĩ đến việc chăn gối sớm hay không?

“Cởϊ qυầи áo ra rồi nằm trên giường.”

Chu Tử Hạ trố mắt ngạc nhiên: “Để… để làm gì?”

Giờ mà cởi hết đồ cơ chứ?

Nếu như cởi hết rồi thì bao nhiêu vết hôn chằng chịt trên cơ thể cô đều bị nữ bác sĩ này nhìn thấy hết rồi.

Mộc Tuệ ôn tồn giải thích: “Kiểm tra thân thể của em, đặc biệt là vùиɠ ҡíи”

Nghe Mộc Tuệ nói, Chu Tử Hạ bất giác đỏ ửng mặt.

Thấy bệnh nhân không có ý hợp tác, Mộc Tuệ bất lực thở dài.

“Có gì phải ngại ngùng đâu, cô bé.”

Mộc Tuệ lại gần mà vỗ vai cô: “Em là bệnh nhân, thân là bác sĩ đã thấy qua nhiều cảnh tưởng.”

Vài phút sau Chu Tử Hạ mới chịu hợp tác. Cô chậm rãi đưa tay lên tháo nơi buộc trên ngực, gỡ bỏ đi hai nấc cúc áo.

Khi ngón tay cô vừa chạm vào nấc cúc thứ ba thì đột nhiên cánh cửa không hẹn trước mà mở ra.

Cạch!

Cửa phòng được mở ra, ngay sau đó là thân ảnh cao ráo, trên người khoác áo blouse trắng, gương mặt đẹp trai đeo mắt kính gọng mạ vàng bước vào.

Chu Tử Hạ quay người lại, đập bào mắt cô là một thân ảnh của người đàn ông mà cô đang cố trốn thoát.

Theo phản xạ Chu Tử Hạ hốt hỏng lùi lại phía sau hai bước, hai tay nắm lấy vạt áo đã bị cởi bỏ cúc áo.

Mộc Tuệ bước đến bên cạnh bác sĩ đó, vui vẻ chào hỏi.

“Bác sĩ Hàn, cuối cùng anh cũng đến rồi! Xin phép cho em được tan ca.”