Chu Tử Hạ bắt đầu sinh nghi trong lòng, có khi nào đây là kế hoạch không?
Đêm đầu tiên của cô lại trao cho một người, mà người đó lại là người yêu cũ, người mà hai tháng trước đã vui vẻ bên người con gái khác.
Mọi đồ vật mà hôm qua cô cầm theo lại vừa vặn ở trong cái balo này, mà nó lại ở ngay bên cạnh của người yêu cũ.
Đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là sự dàn bẫy nhưng thiếu thận trọng?
Nhưng mà chuông điện thoại của cô vẫn cứ reo khiến cho lòng cô bồn chồn day dứt, cô lập tức muốn chạy tới để lấy điện thoại nhưng vòng eo thon thả của cô bị người đàn ông giữ chặt lấy.
“Điện thoại của em!”
Chu Tử Hạ bất mãn chỉ tay về phía balo của mình.
“Chắc hẳn mẹ gọi điện hỏi tại sao em lại không đến trường”
Cô làm nũng, nhưng cố hết sức chỉ nói được những lời nói như vậy.
Là mẹ cô gọi đến trách cô tại sao không đến trường ư?
Hay là Đình Thẩm Giai gọi hỏi cô, tra khảo cô tại sao biệt tăm cả đêm, đến giờ không thấy mặt ở lớp?
Hay là em trai của cô gọi đến mách lẻo với cô rằng mẹ lại lén lút đi làm thêm trong giờ nghỉ trưa?
Hàng vạn câu nghi vấn được đặt ra như đang thôi thúc cô tìm ra đáp án.
Hàn Cao Lãng không trả lời, anh vượn người với lấy mở khoá balo mà lấy điện thoại của cô ra.
Trên màn hình xuất hiện những con số lạ mà Chu Tử Hạ không hề quen biết.
“Số của ai?”
Thanh ấm lạnh lẽo của Hàn Cao Lãng thoát ra khỏi cuống họng khiến cho cô cảm thấy ớn lạnh từ phía sau gáy.
Khoé môi Chu Tử Hạ khẽ giật vài cái, cô mở miệng trả lời câu nghi vấn kia.
“Là… là của bạn em”
“Ai?” Vẫn là thanh âm lạnh lẽo ấy cộng thêm sát khí đằng đằng chết chóc từ đôi mắt phượng hoàng của Hàn Cao Lãng.
“Của Thẩm Giai, bạn em.”
Chu Tử Hạ không có cách nào bèn cắn lưỡi mà nói dối.
Thực tình là cô không biết số này là ai gọi đến, vì trước kia cô ít khi cho người lạ cách liên lạc cũng như wechat.
Khi nghe Chu Tử Hạ nhắc đến cáu tên Đình Thẩm Giai, khoé môi của Hàn Cao Lãng bất giác cong lên, để lộ nụ cười tâm cơ tàn độc.
Anh đưa máy cho Chu Tử Hạ, ra lệnh cố chấp nhận cuộc thoại, đồng thời phải bật loa ngoài lên.
Chu Tử Hạ nhận điện thoại từ tay anh, nửa muốn nghe nửa lại không muốn nghe.
Vì cô sợ đầu giây không phải Đình Thẩm Giai mà là người khác, thì liệu rằng anh có tức giận khi cô nói dối hay không.
Chu Tử Hạ cố lấy dũng khí can đảm có trong người, mạnh dạn bấm nút chấp nhận và bật loa ngoài lên.
Hai đầu dây được kết nối lại với nhau, một giọng nói quen tai vang vọng lên.
[Chu Tử Hạ?]
Chu Tử Hạ giật thót tim, thiếu chút nữa không cẩn thận mà đánh rơi điện thoại khỏi lòng bàn tay.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông, giọng nói này hình như cô đã nghe qua ở đâu đó rồi.
Nhưng phía sau lưng Chu Tử Hạ truyền đến một luồng sát khí khiến cho cô sởi gai ốc.
Cô cố bình tĩnh, hít một hơi thật sâu vào trong l*иg ngực, mở lời hỏi đối phương.
“Ai… ai vậy?”
Đầu dây bên kia lại vọng tới: [Chu Tử Hạ, là cậu sao?]
Giọng nói rất dịu dàng, thoạt nghe qua âm điệu cảm tưởng đang rất lo lắng cho cô.
Chu Tử Hạ chỉ biết khóc thầm trong lòng, bởi vì hai tay của Hàn Cao Lãng đang nắm chặt hai bên eo của cô, rất đau.
“Phải, là mình.”
Cô nhẫn nhịn cơn đau, trả lời đối phương: “Ai vậy?”
Đầu dây bên kia thở phào một cách nhẹ nhõm, đáp lại cô: [Là mình, Mãn Tư!]
Chu Tử Hạ không khỏi ngạc nhiên, nhắc lại cái tên mà đầu dây bên kia vừa truyền đến.
“Giản Mãn Tư?”
Chu Tử Hạ bắt đầu sinh nghi trong lòng, có khi nào đây là kế hoạch không?
Đêm đầu tiên của cô lại trao cho một người, mà người đó lại là người yêu cũ, người mà hai tháng trước đã vui vẻ bên người con gái khác.
Mọi đồ vật mà hôm qua cô cầm theo lại vừa vặn ở trong cái balo này, mà nó lại ở ngay bên cạnh của người yêu cũ.
Đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là sự dàn bẫy nhưng thiếu thận trọng?
Nhưng mà chuông điện thoại của cô vẫn cứ reo khiến cho lòng cô bồn chồn day dứt, cô lập tức muốn chạy tới để lấy điện thoại nhưng vòng eo thon thả của cô bị người đàn ông giữ chặt lấy.
“Điện thoại của em!”
Chu Tử Hạ bất mãn chỉ tay về phía balo của mình.
“Chắc hẳn mẹ gọi điện hỏi tại sao em lại không đến trường”
Cô làm nũng, nhưng cố hết sức chỉ nói được những lời nói như vậy.
Là mẹ cô gọi đến trách cô tại sao không đến trường ư?
Hay là Đình Thẩm Giai gọi hỏi cô, tra khảo cô tại sao biệt tăm cả đêm, đến giờ không thấy mặt ở lớp?
Hay là em trai của cô gọi đến mách lẻo với cô rằng mẹ lại lén lút đi làm thêm trong giờ nghỉ trưa?
Hàng vạn câu nghi vấn được đặt ra như đang thôi thúc cô tìm ra đáp án.
Hàn Cao Lãng không trả lời, anh vượn người với lấy mở khoá balo mà lấy điện thoại của cô ra.
Trên màn hình xuất hiện những con số lạ mà Chu Tử Hạ không hề quen biết.
“Số của ai?”
Thanh ấm lạnh lẽo của Hàn Cao Lãng thoát ra khỏi cuống họng khiến cho cô cảm thấy ớn lạnh từ phía sau gáy.
Khoé môi Chu Tử Hạ khẽ giật vài cái, cô mở miệng trả lời câu nghi vấn kia.
“Là… là của bạn em”
“Ai?” Vẫn là thanh âm lạnh lẽo ấy cộng thêm sát khí đằng đằng chết chóc từ đôi mắt phượng hoàng của Hàn Cao Lãng.
“Của Thẩm Giai, bạn em.”
Chu Tử Hạ không có cách nào bèn cắn lưỡi mà nói dối.
Thực tình là cô không biết số này là ai gọi đến, vì trước kia cô ít khi cho người lạ cách liên lạc cũng như wechat.
Khi nghe Chu Tử Hạ nhắc đến cáu tên Đình Thẩm Giai, khoé môi của Hàn Cao Lãng bất giác cong lên, để lộ nụ cười tâm cơ tàn độc.
Anh đưa máy cho Chu Tử Hạ, ra lệnh cố chấp nhận cuộc thoại, đồng thời phải bật loa ngoài lên.
Chu Tử Hạ nhận điện thoại từ tay anh, nửa muốn nghe nửa lại không muốn nghe.
Vì cô sợ đầu giây không phải Đình Thẩm Giai mà là người khác, thì liệu rằng anh có tức giận khi cô nói dối hay không.
Chu Tử Hạ cố lấy dũng khí can đảm có trong người, mạnh dạn bấm nút chấp nhận và bật loa ngoài lên.
Hai đầu dây được kết nối lại với nhau, một giọng nói quen tai vang vọng lên.
[Chu Tử Hạ?]
Chu Tử Hạ giật thót tim, thiếu chút nữa không cẩn thận mà đánh rơi điện thoại khỏi lòng bàn tay.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông, giọng nói này hình như cô đã nghe qua ở đâu đó rồi.
Nhưng phía sau lưng Chu Tử Hạ truyền đến một luồng sát khí khiến cho cô sởi gai ốc.
Cô cố bình tĩnh, hít một hơi thật sâu vào trong l*иg ngực, mở lời hỏi đối phương.
“Ai… ai vậy?”
Đầu dây bên kia lại vọng tới: [Chu Tử Hạ, là cậu sao?]
Giọng nói rất dịu dàng, thoạt nghe qua âm điệu cảm tưởng đang rất lo lắng cho cô.
Chu Tử Hạ chỉ biết khóc thầm trong lòng, bởi vì hai tay của Hàn Cao Lãng đang nắm chặt hai bên eo của cô, rất đau.
“Phải, là mình.”
Cô nhẫn nhịn cơn đau, trả lời đối phương: “Ai vậy?”
Đầu dây bên kia thở phào một cách nhẹ nhõm, đáp lại cô: [Là mình, Mãn Tư!]
Chu Tử Hạ không khỏi ngạc nhiên, nhắc lại cái tên mà đầu dây bên kia vừa truyền đến.
“Giản Mãn Tư?”