Chương 25: Kinh Khủng

Tô Yểm Tinh mở miệng nhưng không nói được lời nào.

Còn không đợi cô trả lời, Sầm Xuân đã trả lời trước: "Sao lại có thể không ngon được Lục lão sư? Rượu đắt tiền như vậy mà!"

Sầm Xuân nói xong, liền thấy Lục Dã liếc mắt nhìn mình, đôi mắt hoa đào lấp lánh, mang theo nụ cười chế nhạo: "Ồ? Sầm lão sư cảm thấy ngon sao?"

Sầm Xuân điên cuồng gật đầu: "Ngon lắm.", "Nếu đã thấy ngon thì anh uống nhiều vào."

Lục Dã đưa tay rót một ly rượu khác vào cốc của Sầm Xuân.

Sau đó, anh rót rượu cho Sầm Xuân cả buổi, chỉ chốc lát, khuôn mặt tái nhợt của Sầm Xuân đã trở nên đỏ bừng, anh ấy dùng tay che ly của mình: "Lục lão sư, Lục lão sư, tôi không... tôi không uống nổi nữa.", "Thật là tiếc quá." Lục Dã lạnh lùng nói: "Xem ra tửu lượng của Sầm lão sư cũng bình thường thôi."

Sầm Xuân bị anh kí©h thí©ɧ như vậy, lập tức vỗ ngực: "Ai nói tửu lượng của tôi bình thường! Tiếp đi! "

Lần này, Sầm Xuân đã tự mình rót rượu.

Gần hết chai Romanee-Conti đã đi vào bụng của anh ấy, cuối cùng anh ấy nằm gục trên bàn ngủ say như chết."

Mà Lục Dã sau đó, dường như cũng đột nhiên bị mất hết hứng thú, làm ra bộ dạng mất hứng thú với tất cả mọi thứ, anh cũng không nói gì, chỉ uể oải nhìn ly rượu, đút một tay vào trong túi, cũng không đυ.ng đũa.

Tô Yểm Tinh không nhắc đến nó nữa, cô ngồi xuống một lần nữa.

Cô dùng bữa không tập trung, đợi đến khi tỉnh táo lại cô mới phát hiện ra mình đã ăn quá nhiều, cô phiền muộn có phải mấy năm nay Lục Dã mất tích là để đi bồi dưỡng khả năng nấu nướng hay không, sao nấu ăn lại càng ngày càng ngon, vừa nghĩ vừa cảm thấy anh thật phiền phức.

Hỏi một câu hỏi kí©h thí©ɧ tư duy như vậy.

Nhưng làm sao lại có thể được.

Hai người chia tay khó coi như vậy, cô còn là người đã bỏ rơi anh.

Lục Dã này rất kiêu ngạo.

Tô Yểm Tinh bây giờ vẫn còn nhớ khuôn mặt thay đổi của Lục Dã khi đó, khuôn mặt đẹp trai tái nhợt, bộ dạng nghiến răng nói ra từng câu từng chữ: "Tô Yểm Tinh, nếu ông đây quay lại tìm em một lần nữa, ông đây sẽ là một con cún con."

Anh tức giận đến mức xưng mình là 'ông đây'.

Giải thích biểu hiện lúc đó của Lục Dã, có lẽ là: Ông đây đã hối hận đến phát điên rồi, lúc đầu sao lại nhìn trúng loại con gái như em.

Đọc truyện tại https://phonghanhlau.wordpress.com/

Trong giấc mơ của cô đêm đó, tràn ngập khuôn mặt đen tối của anh.

Sau khi ăn xong, Tô Yểm Tinh lên lầu nghỉ ngơi một chút.

Nếu nấu ăn thì không rửa chén, rửa chén không nấu ăn.

Đây là quy tắc mặc định trong tình yêu.

Không biết có phải do cả ngày nghĩ đến hay không mà Tô Yểm Tinh lại mơ thấy ngày chính thức chia tay hôm đó.

Lục Dã bay suốt đêm đến thành phố Ô Lan, khi đó anh đang quay quảng cáo, trên người vẫn còn mặc trang phục quay quảng cáo, áo sơ mi đen hoa trắng làm bằng chất liệu tơ lụa, không cài hai cúc áo, tóc anh búi cao lên, khuôn mặt góc cạnh của anh bị đổ bóng giống như một lưỡi dao vô tình, vừa lạnh lùng vừa gợi cảm, cộng thêm chiều cao của anh, khi đi đến trước mặt cô giống như một người mẫu đang đi trên sàn catwalk.

Mọi người xung quanh đều nhìn về phía anh.

Khi đó Tô Yểm Tinh đang đi xuống lầu vứt rác, cô mặc quần áo bình thường, chiếc tai thỏ lông tơ trên bộ đồ ngủ vẫn đang rủ xuống.

Cộng thêm cô vừa mới ngủ dậy, khuôn mặt vẫn còn hơi sưng, bộ dạng đó nhất định rất xấu xí.

Lục Dã cứ như vậy từng bước đi đến trước mặt cô: "Tô Yểm Tinh, em chắc chắn muốn chia tay với anh sao?"

Tô Yểm Tinh gật đầu mặt không chút thay đổi: "Có phải em đã từng nói, chúng ta sẽ chia tay thật nếu nhắc đến hai chữ chia tay không?" Sắc mặt Tô Yểm Tinh bình tĩnh: "Vậy nên, em đang rất nghiêm túc."

Cô nhìn Lục Dã, người đàn ông này dù rất tức giận nhưng vẫn đẹp trai đến mức không thể tin nổi: "Vậy chúng ta chia tay."

Sắc mặt của Lục Dã thay đổi ngay lập tức.

Anh đưa tay ra, dường như muốn chạm vào khuôn mặt cô, nhưng cuối cùng lại xua tay đi: "Được, rất tốt." Anh nhìn cô, đồng tử co lại trong chốc lát, nghiến răng cười thay vì tức giận: "Tô Yểm Tinh em nhớ cho kỹ, nếu ông đây quay lại tìm em một lần nữa, ông đây sẽ là một con cún con."

Anh nhớ thậm chí mình còn nói ra hai từ 'ông đây'.

Tô Yểm Tinh nhìn theo bóng lưng rời đi của Lục Dã.

Người đàn ông này đã quay lại tìm cô tổng cộng ba lần.

Cô biết lần này nhất định là lần cuối cùng

Bởi vì anh đã từng nói: "Tô Yểm Tinh, quá tam ba bận."

Mặt Tô Yểm Tinh không chút biến sắc ném rác vào thùng rác.

...

...

Khi Tô Yểm Tinh tỉnh dậy, cô cảm thấy đau đầu trong chốc lát, "ngáp" một tiếng với cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo.

Có tiếng gõ cửa, Tô Yểm Tinh cất giọng nói: "Ai đó?"

m thanh của Lục Dã truyền đến: "Là tôi.", "Có chuyện gì sao?"

Tô Yểm Tinh buộc tóc lại, ngồi dậy: "Tới giờ nhận thẻ nhiệm vụ rồi."

m thanh của Lục Dã rất yếu ớt. "Tôi biết rồi, anh đi trước đi, một lát nữa tôi tới."

Tô Yểm Tinh vội vàng ra khỏi giường.

Cô vào phòng tắm trước, lần này ngủ không biết gì, lớp trang điểm cũng có chút lộn xộn.

Tô Yểm Tinh dặm lại ít phấn, nghĩ một chút lại thoa thêm một lớp son.

Phấn má hồng là phấn anh đào màu nude nhạt, chỉ lộ rõ

nước da, nếu không lại gần nhìn kỹ căn bản cũng không nhận ra, son môi cũng là màu hoa anh đào, cô thoa một lớp son nhẹ lên môi.

Đôi môi của Tô Yểm Tinh vốn đã rất đẹp, hơi nhếch lên, trên môi còn có một hạt cườm nhỏ, sau khi thoa một lớp son bóng màu hồng hoa anh đào này, không những không lộ ra vẻ tái nhợt mà còn càng hiện rõ làn da trắng nõn trên gò má cô, giống như màu hồng của hoa anh đào.

Khi cô ngủ đã tháo quả đầu búi xuống, Tô Yểm Tinh tiện tay gắn nó lên lại, làm ra kiểu tóc xõa, sau đó cô đóng túi trang điểm lại rồi mở cửa đi ra ngoài.

Vừa mở cửa đã làm cô giật mình

Lục Dã vẫn chưa đi.

Anh đứng chống một chân, uể oải dựa vào hành lang xám xịt, màu da bị tông màu xám làm cho ngày càng lạnh, trên mặt không chút biểu cảm, có một loại lãnh đạm.

Còn tay buông thõng bên cạnh thì đang chán nản nghịch mấy tấm thẻ nhiệm vụ, thấy cô đi ra, anh khẽ liếc cô một cái rồi đứng thẳng dậy: "Sao anh vẫn còn ở đây?"

Tô Yểm Tinh nói.

Lục Dã cho cô ấy xem những từ được in ở mặt trước của tấm thẻ.

Bốn từ: [ Thời gian tập trung. ]

Bên dưới còn có một hàng chữ nhỏ: [ Để đảm bảo tất cả khách mời có đủ thời gian để chung sống với nhau, từ 7 đến 9 giờ tối sẽ là thời gian tập trung lại, xin hãy hành động để chống lại chứng sợ xã hội và bệnh ung thư lười biếng. Địa điểm: Bãi cỏ lớn bên ngoài biệt thự. ]

Tô Yểm Tinh híp mắt nhìn nó.

Lục Dã ở bên cạnh mới chậm rãi bắt đầu trả lời câu hỏi trước đó: "Tô lão sư có cái tôi lớn." Thanh âm có chút lạnh lùng: "Đương nhiên tôi phải chờ cô rồi."

Tô Yểm Tinh "hừ" một tiếng: "Lục lão sư đừng tùy tiện gắn mác cho tôi chứ."

Cô vô thức nhìn vào máy quay.

Đèn đỏ của máy quay đang nhấp nháy.

Lục Dã cười giễu cợt: "Không ngờ lúc này Tô lão sư còn để ý đến những thứ này, tôi còn tưởng Tô lão sư sẽ luôn ung dung tự tại, không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì và bất kỳ người nào chứ.". "Vậy thì e rằng đã làm cho Lục lão sư thất vọng rồi." Tô Yểm Tinh cầm túi xách đi qua anh trước.

Lục Dã tiện tay gấp thẻ nhiệm vụ lại rồi nhét nó vào túi, nhàn nhã đi theo cô.

Hai người bước đi cùng tốc độ, trong hành lang dài yên tĩnh lạ thường.

Không ai nói lời nào.

Xuống cầu thang.

Khi bọn họ chuẩn bị rẽ vào góc cầu thang, Lục Dã đột nhiên nói: "Tô lão sư, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi trước đó của tôi."

Anh dừng lại: "Chai Romanee-Conti... có ngon không?"

Anh lại nhìn cô bằng ánh mắt quá mức tình cảm.

Tô Yểm Tinh không trả lời, nhưng cũng liếc nhìn anh, không hề dừng bước, khi cô đi qua góc cầu thang, đầu ngón tay màu anh đào móc vào ống tay áo Lục Dã, nhẹ nhàng kéo ra, Lục Dã cũng không tốn sức kéo lại.

Tô Yểm Tinh nhìn những camera ở gần đó.

Quả nhiên không thấy.

Góc cầu thang là một góc vuông lồi ra ngoài, một góc rất nhỏ, tình cờ lại là điểm mù của camera.

Một người dựa vào bức tường bên trái và người kia dựa vào bức tường bên phải, hai bức tường tạo thành một góc cạnh, họ đứng trong bóng tối của góc cạnh đó.

Tô Yểm Tinh buông đầu ngón tay ra khỏi người Lục Dã.

Một chỗ ống tay áo của Lục Dã nhô lên vì bị cô kéo, anh nhìn vào chỗ đó một hồi lâu, một lúc sau anh nhẹ nhàng phủi nó đi: "Cô muốn nói gì?"

Tô Yểm Tinh ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, anh khẽ rũ mi mắt nhìn cô, chiếc áo len sẫm màu càng làm nổi bật rõ khí chất trẻ trung của anh.

Giống như là... cậu thiếu niên Lục Dã đã trở lại từ thời gian một lần nữa.

Cô nói thẳng: "Lúc ở trong phòng bếp tại sao lại hôn tôi?"

Khuôn mặt của Lục Dã căng thẳng trong chốc lát dưới ánh đèn lờ mờ.

Sau đó, anh dựa vào tường, chậm rãi nói: "Tô Yểm Tinh, cô cảm thấy vì sao tôi hôn cô?"

Thanh âm mang theo một tia châm chọc, anh ngang ngược nhìn cô, một lúc lâu sau, đột nhiên khom người xuống, đôi mắt xinh đẹp kia nhìn thẳng vào cô, anh cười nhẹ: "Tôi lại nghĩ, là cô muốn hôn tôi.". "Anh!"

Tô Yểm Tinh bùng nổ.

Đối mặt với đôi mắt hơi gợn sóng đang ở gần trong gang tấc, cô đang muốn chửi bới mấy câu, nhưng ngón tay anh đã chạm vào gò má của cô, vỗ về ánh mắt cô: "Nhìn xem, cô lại muốn hôn tôi kìa.". "Lục Dã! Anh thật không biết xấu hổ!"

Tô Yểm Tinh tức giận đạp lên chân Lục Dã, đẩy anh ra trong khi anh đang mỉm cười, sau đó cô đi đến cửa cầu thang, nhìn thấy Lâm Dao đang đứng ở phía dưới há hốc mồm nhìn cô.

Tô Yểm Tinh gắng gượng cười với cô ấy rồi đi ra ngoài.

Lục Dã nhíu mày, nhìn ngón chân bị mũi giày cao gót nghiền nát, anh nở một nụ cười giễu cợt.

Sau đó anh cũng chậm rãi đi ra ngoài.

Khi bọn họ đi ra ngoài, bầu trời cũng đã sập tối rồi.

Những dây đèn màu trên bãi cỏ đều đã được thắp sáng, gợn sóng quanh bãi cỏ như những dải ngân hà.

Máy quay được đặt khắp mọi nơi, không có góc chết, Tô Yểm Tinh nghiêm túc đếm xem có bao nhiêu cái, hôm nay nhiều hơn hôm qua một máy, tổng cộng có tất cả sáu cái.

Sáu khách mời khác ngồi toàn bộ bên cạnh chiếc bàn dài, nhìn thấy Tô Yểm Tinh đi tới, bọn họ rối rít chào hỏi.

Sầm Xuân giơ tay lên: "Tô lão sư, ở đây!"

Tô Yểm Tinh ngồi xuống tiện tay đặt túi xách sang một bên.

Tần Lộ Lệ đưa mắt nhìn chiếc túi xách của cô, cô ta ngạc nhiên nói: "Đây là túi phiên bản giới hạn của Hermes sao, còn không sánh bằng bản bình thường."

Tô Yểm Tinh gật đầu.

Cô không để ý lắm nói: "Mọi người đang chơi cái gì vậy?". "Bọn tôi vẫn chưa quyết định, Tô lão sư có đề xuất gì không?"

Sầm Xuân hỏi.

Lúc này Lục Dã đi tới, anh ăn mặc rất đơn giản, anh mặc một chiếc áo len sẫm màu, không biểu cảm cũng không nói gì, nhưng mọi người đều vô thức nhìn anh: "Lục lão sư?"

Có người chào hỏi.

Đọc truyện tại https://phonghanhlau.wordpress.com/

Lục Dã gật đầu, ánh mắt quét qua toàn bộ bàn, anh dùng chân móc chiếc ghế trống duy nhất ở phía bên kia của Sầm Xuân, trực tiếp móc ghế đến bên cạnh Tô Yểm Tinh, sau đó liếc nhìn Sầm Xuân.

Sầm Xuân sửng sốt một hồi mới phản ứng lại, vội vàng chuyển chỗ ngồi sang một bên, niềm nở nói: "Lục lão sư, mời, mời anh ngồi!"

Lục Dã kéo ghế qua.

Lúc này, anh trực tiếp ngồi bên cạnh Tô Yểm Tinh, vì lưng ghế hướng về phía trước, anh đặt hai cánh tay mình lên tay ghế tựa, đầu dựa vào cánh tay nghiêng đầu nhìn cô.

Bộ dạng này của anh làm Tô Yểm Tinh thấy phiền phức muốn chết.

Xem xét từ câu trả lời vừa rồi, dường như Lục Dã chỉ đang muốn chơi đùa với cô.

Anh không cam tâm bị cô đá nên mới chơi đùa cô.

Nhưng rõ ràng là những người vừa khóc vừa ngồi thủ trong phòng phát sóng trực tiếp lại không nghĩ như vậy.

Tất cả đều:

[ ào ào ào, dập chết tôi rồi, tính chiếm hữu chết tiệt này. ]

[ Nhìn kìa, anh ấy đang cười khi nhìn vào đôi mắt của cô ấy kìa. ]

[ Hoang Dã Tinh Thần là tốt nhất! ]

Lúc này ngay cả fan only của Tô Yểm Tinh và Lục Dã cũng rơi vào im lặng.

Theo mức độ ngày càng lớn mạnh của fan couple, thì độ khó trong việc khống chế bình luận của họ ngày càng lớn.

Cộng thêm Lục Dã...

[ Anh Lục à, phụ nữ chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ rút dao của anh thôi. ]

[ Anh Lục nhìn bộ dạng không đáng tiền của anh đi. ]

Ngược lại fan only của Tô Yểm Tinh lại tiếp thu vấn đề tốt hơn.

Dù sao thì.

Có vẻ như Tinh Tinh vẫn còn hơi thiếu kiên nhẫn.

Lúc này, những khách mời khác cũng đề cập đến chuyện sẽ chơi gì trong thời gian tập trung.

Có người đề xuất nhảy múa, có người đề xuất hát hò, cũng có người đề xuất đánh đàn...

Tô Yểm Tin suy nghĩ một lát, giơ tay lên. "Tô lão sư có ý kiến gì hay không?"

Lâm Dao hỏi. "Chúng ta làm một tiết mục dành riêng cho chuyện ma đi, mọi người thấy được không?" Tô Yểm Tinh nói,

Một số gợi ý khiêu vũ, một số gợi ý hát, một số gợi ý chơi piano...

Su Xingxing nghĩ về nó và giơ tay lên. "Tô lão sư có ý kiến

gì hay không?"

Lâm Diêu hỏi. "Làm một câu chuyện ma đặc biệt đi, thế nào?" Tô Tinh Tinh nói, liếc nhìn Lục Diệp, sau đó quay sang máy quay của cô, cô liếc nhìn Lục Dã rồi đối diện với máy quay: "Chúng ta vẫn luôn diễn xuất, mọi người sẽ cảm thấy có chút nhàm chán, nhưng nếu kể truyện ma thì nói không chừng sẽ khá thú vị."

Phòng phát sóng trực tiếp phản ứng theo ý kiến của cô, một mảng lớn nhao nhao lướt qua:

[... ]

[ Khụ, Tinh Tinh không hổ là minh tinh, cô luôn có... đủ loại ý tưởng kỳ lạ. ]

[ Nhưng nghĩ lại thì quả thực cũng có chút kí©h thí©ɧ, tôi cũng muốn nhìn xem những minh tinh này nghe chuyện ma sẽ như thế nào. ]

[ Dù sao thì cũng không dọa sợ anh Lục của tôi được. ]

[ Đúng vậy, anh Lục của cô cái gì cũng không sợ, chỉ bị mù quáng mà thôi. ]

Khi Tô Yểm Tinh đưa ra đề nghị này, tất cả các khách mời đều cười phá lên.

Bọn họ chẳng qua chỉ cảm thấy buồn chán, bọn họ còn là một đám người trẻ tuổi, đề nghị này thật sự đang nhắm vào tâm hồn ham vui của bọn họ.

Thậm chí người vẫn luôn giữ im lặng không nói gì như Giang Vũ cũng đồng ý: "Ý tưởng này rất hay, tôi rất thích. "

Lâm Diêu thuộc về kiểu người vừa thích ăn vừa thích chơi cũng ra sức gật đầu.

Tô Yểm Tinh nhìn Lục Dã, cô chăm chú nhìn vào khuôn mặt không chút biểu cảm của anh, đôi mắt anh uốn cong thành vầng trăng khuyết, ngọt ngào đến mức khiến lòng người rung động: "Lục lão sư thì sao? Anh cảm thấy thế nào?"

Khóe miệng Lục Dã giật giật: "Theo ý cô, Tô lão sư."

m thanh này của anh, có vẻ như anh ấy đã đánh trúng tình yêu, gây náo động trong phòng phát sóng trực tiếp, cả phòng đầy một màng [ A a a. ]

[ A a, thật là cưng chiều. ]

[ Tôi giao mạng sống của mình cho em, tình yêu cũng trao cho em. ]

Thế là tất cả mọi người đều đồng ý.

Vì để tạo bầu không khí, thậm chí Tô Yểm Tinh còn yêu cầu tắt đèn màu đi và bảo nhân viên công tác ngọn nến lớn màu trắng.

Ngọn nến được thắp sáng và đặt ở giữa chiếc bàn dài.

Nhìn từ máy quay, phần lớn khuôn mặt của mọi người đều ở trong bóng tối, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt và quần áo của bọn họ.

[ Mẹ kiếp, cảm giác bầu không khí đến rồi, không ngờ Tinh Tinh còn có khuôn mặt ngọt ngào giống em gái như vậy, tôi đột nhiên hiểu ra một chút vấn đề. ]

[ Đúng, chỉ có những em gái ngọt ngào mới có thể khiến người khác sợ giật mình. ]

[ Tôi còn tưởng bản thân xem show tình yêu, không ngờ lại tiến vào kênh kinh dị. ]

[ Bọn họ sẽ không chơi trò bút tiên đấy chứ? ]

[ Phòng phát sóng trực tiếp sẽ không bị chặn phải không. ]

Khi những khán giả đang lo lắng phòng phát sóng trực tiếp sẽ bị chặn, Tô Yểm Tinh chủ động làm người kể trước, cô là người đầu tiên bắt đầu kể chuyện ma. ]

Chuyện cô kể là câu chuyện nữ quỷ áo đỏ ở trường học.

Nhưng có lẽ vì khả năng kể chuyện quá kém cộng với giọng nói quá cứng nhắc, nên không có người nào sợ hãi mà ngược lại còn cười phá lên.

Lâm Dao cười cô: "Tinh Tinh, mặt cô ngọt ngào như thế, giọng nói cũng rất hay, nhưng sao lúc kể chuyện lại cứng nhắc như vậy?"

Tô Yểm Tinh vô cảm nhìn cô ấy.

Ánh nến mờ ảo phản chiếu trên khuôn mặt cô, người không bị giật mình vì câu chuyện ma lại giật mình trước khuôn mặt của cô.

[ Hmm khuôn mặt em gái ngọt ngào hợp với đôi mắt chết chóc, cộng với ánh nến làm tôi nhớ lại những truyện ma mà tôi đọc lúc nhỏ. ]

[ Lúc này tôi chỉ sợ phòng phát sóng trực tiếp sẽ bị chặn. ]

"Người tiếp theo là ai?"

"Để tôi."

Văn Gia giơ tay.

Anh ấy dường như rất phấn khích, với nụ cười trên môi, anh ấy kể cho mọi người nghe một câu chuyện xảy ra trong ký túc xá của đội huấn luyện một cách sống động.

Mọi người đều sợ hãi khi nhắc đến tiếng nước "tích tắc" trong nhà vệ sinh. "Văn Gia, không ngờ đó, anh có một giọng kể chuyện rất hay."

Văn Gia cười hihi.

Anh ấy nở một nụ cười ranh mãnh nhìn mọi người: "Thật ra thì... đây là chuyện thật đã xảy ra trong đội huấn luyện của tôi, mỗi khi đêm đến, nhà vệ sinh sẽ có tiếng nước chảy tích tắc... ". "Được rồi, đừng kể nữa, tôi biết rồi." Sầm Xuân đứng lên, làm một cú nhảy vọt, cố gắng xua đi nỗi sợ rồi ngồi lại: "Bây giờ tôi cảm thấy lạnh sống lưng, tôi sợ không dám đi vệ sinh vào ban đêm."

Mọi người nghĩ đến phòng vệ sinh cách hai đầu, không khỏi trầm mặc.

Thế là, những câu chuyện ma được kể lần lượt theo thứ tự, cuối cùng đến lượt Giang Vũ lần thứ hai: "... Đạo sĩ nói với cậu ta, con ma đó đã chết cứng ngắt, cho nên chỉ cần tránh ánh mắt của nó là được, để nó không nhìn thấy cậu là có thể an toàn qua đêm nay rồi. Thế là, Lâm Sinh cầm lấy cây kéo bò xuống gầm giường..."

Quả không hổ danh là đạo diễn.

Tiết tấu, bầu không khí, kể cả giọng nói đều phối hợp rất ăn ý, chỉ cần dùng vài từ là có thể kéo người ta vào hoàn cảnh của anh ấy.

Tô Yểm Tinh nghĩ một chút, cô đứng dậy, đi đến cạnh đàn piano gần đó, mở nắp đàn lên và một nốt nhạc chảy ra.

Cảnh tượng lẽ ra phải tươi đẹp, như dòng nước chảy, hay tiếng dương cầm nồng nàn, lại trở nên ma quái và đáng sợ trong đầu ngón tay cô.

[ Tôi không biết Tinh Tinh còn có đôi tay này, nhưng đừng đàn nữa được không, nếu không linh hồn tôi sẽ bị tiếng đàn của cô cướp mất. ]

[ Nói đến lợi hại thì em gái Tinh Tinh xếp thứ nhất. ]

[ Mọi người xem sắc mặt của bọn họ đều trắng bệch rồi kìa. ]

[ Quả nhiên chỉ có anh Lục là bất động như núi. ]

Ống kính quay về phía Lục Dã, mặc dù chỉ có một đường nét, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt không chút biểu cảm của anh, anh lẳng lặng ngồi ở đó nhìn Tô Yểm Tinh đánh đàn.

Bên này Giang Vũ đang trao ánh mắt khen ngợi cho Tô Yểm Tinh, anh ấy tiếp tục nói: "Gầm giường tối quá, tôi không nhìn thấy gì cả. Lâm Sinh lo lắng cầm chặt cây kéo, anh không ngừng tự nhủ với bản thân, sẽ không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu, con ma kia không thể nhìn thấy mình, con ma không thể nhìn thấy mình, đột nhiên, anh nghe thấy một âm thanh 'tu tu tu', giống như tiếng chày gỗ đang gõ trên mặt đất, đánh ầm ầm..."

" m thanh kia chầm chậm tiến lại gần, dường như không nhìn thấy anh, rồi từ từ đi về hướng cửa, Lâm Sinh vừa định thở phào nhẹ nhõm, lại chợt nghe thấy: "Hi, tôi tìm được cậu rồi... " Anh vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy: "A a a a a!"

Lâm Dao nhảy dựng lên: "Anh đừng kể nữa, đừng kể nữa!". "Hu hu hu dọa tôi sợ chết khϊếp rồi... " Lâm Dao làm ra vẻ mặt cầu xin.

Giang Vũ không nhúc nhích mà tiếp tục nói: "Mọi người đoán xem vì sao, rõ ràng con ma kia đã chết cứng ngắc và không thể khom người xuống, nhưng lại có thể nhìn thấy Lâm Sinh ở dưới gầm giường?"

Giọng anh ấy ảm đạm.

Lúc này, Tô Yểm Tinh đứng dậy, trở lại ngồi ở vị trí ban đầu.

Mọi người đều vắt óc suy nghĩ.

Ngay cả những người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng đang suy đoán.

Đột nhiên Cố Giao giơ tay: "Tôi biết rồi! Tôi biết rồi!"

Cô ấy nói: "Bởi vì con ma đó bị chết lộn ngược, 'tu tu tu'là âm thanh đầu của cô ta gõ vào tấm ván gỗ, vì vậy Lâm Sinh trốn ở dưới gầm giường sẽ dễ dàng bị phát hiện hơn."

"Được rồi, đừng kể nữa, đừng kể nữa."

Lâm Dao bịt tai lại giẫm chân, nhưng dường như có một khuôn mặt quỷ dị đột nhiên xuất hiện trước mắt cô ấy, khuôn mặt quỷ dị đó nói: "Hi, tôi tìm thấy cậu rồi... "

Với âm thanh của cô ấy, ngọn nến được thắp sáng vừa rồi đột nhiên bị dập tắt.

Hiện trường tối đen như mực.

Nụ cười trên khóe miệng của Tô Yểm Tinh vừa tắt, cô liền cảm giác có người đột nhiên túm lấy ống tay áo mình, vừa quay đầu liền thấy Lục Dã đang yên lặng nhìn cô trong bóng tối, khuôn mặt điển trai kia có chút tái nhợt trong màn đêm.

Khi đối mặt với khuôn mặt đó, Tô Yểm Tinh đột nhiên cảm thấy hơi tội lỗi.

Có phải chuyện cô làm có hơi quá đáng rồi không?

Rõ ràng cô biết anh sợ ma.

Đây có lẽ là khuyết điểm duy nhất mà Lục thiếu gia không sợ trời không sợ đất này không muốn thừa nhận nhưng cũng buộc phải thừa nhận.

Tô Yểm Tinh suy nghĩ một chút sau đó nói: "Anh đưa tay ra đây."

Lục Dã nhìn cô, lặng lẽ đưa tay ra.

Tô Yểm Tinh lấy một viên kẹo từ trong túi ra, đặt vào lòng bàn tay của anh: "Anh ăn đi."

Cô nói.

Nói xong liền quay đầu đi chỗ khác.

Trong bóng tối, bọn Lâm Dao vẫn còn đang ríu rít, trong khi Lục Dã đang chậm rãi bóc vỏ kẹo và ăn nó, hai má phồng lên, khóe miệng cũng âm thầm nhếch lên.