Chương 20: Vận động bỏ phiếu

Sau câu nói "Sự kết hợp của sao Thổ" của Lâm Dao Dao, các cư dân mạng trong phòng livestream đã phá lên cười.

[ Phù hahahaha sao thổ, cái tên quái quỷ gì thế này! ]

[ Ấm áp. ]

[ Nôn nóng. ]

[ Xuân tình. ]

[ Dã Tâm. ]

[ Ngôi sao hoang dã, Mặt cười.jpg ]

Bão bình luận gần như làm tên của Tô Yểm Tinh xuất hiện, tuy nhiên, Tô Yểm Tinh trực tiếp rút tay khỏi tay Lâm Dao Dao, tha thiết vỗ vai cô ấy: "Tam vương à."

Lâm Dao Dao "a" một tiếng.

"Sao cô không cân nhắc Xuân Xuân?", Cô chỉ vào Sầm Xuân, cậu ấy có thể nhảy ở nhóm nam, sau đó cô có thể đóng vai bốn thiên nga nhỏ bên cạnh cậu ấy?"

Nói xong, không đợi Lâm Dao Dao trả lời, cô đã bước một bước về phía chiếc xe do tổ tiết mục sắp xếp.

"Hả? Ý cô là sao? Cậu ấy và tôi hợp tác?"

Lâm Dao Dao sực tỉnh, nhìn thấy Lục Dã lười biếng đưa cầm chiếc túi, vội vàng nói: "Lục ca?"

Lục Dã dừng lại, nhướng mày nhìn sang.

Lâm Dao Dao chỉ chỉ mình: "Vậy chúng ta..."

Đối diện với ánh mắt của Lục Dã, giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ: "Chúng ta...là đối tác?"

Từ "đối tác" yếu đến mức gần như không thể nghe thấy khi cô thốt ra.

Không có cách nào, không có màn hình lớn che lại, đôi mắt của Lục Dã quá đẹp, đẹp đến mức khiến người khác cảm thấy xấu hổ, cũng không biết Tinh Tinh làm sao có thể phẫn nộ với đôi mắt như vậy.

"Ồ, để tôi nghĩ xem, sau đó nhóm của chúng ta được gọi là..."

Lục Dã dường như có chút hứng thú, "Thổ Lục? Thổ Dã? Dã Thổ..." Dưới khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Dao Dao, Lục Dã lộ ra vẻ hối hận lắc đầu: "Ồ, tôi xin lỗi, quá khó nghe. Hay là...cô tìm người khác?"

Nói xong, anh cũng sải bước đi.

Lâm Dao Dao có chút đau lòng, nhìn Sầm Xuân, người vẫn đang chỉnh sửa mái tóc xanh của mình trước ống kính - Sầm Xuân liếc nhìn cô: "Tôi không muốn bốn con thiên nga nhỏ."

"...Này!"

Sầm Xuân cũng rời đi.

Lâm Dao Dao cảm thấy gió bắc thật lạnh lẽo thể lương. Cô ấy bắt đầu hát trước máy quay, "Bắp cải nhỏ, oh oh oh oh."

Tô Yểm Tinh ở trong xe, mỉm cười chống cằm nhìn cảnh này.

Cô gái Tam Thổ này, rất dễ thương. Nhưng nếu như để cô ấy hát lúc mua rau củ...

Tô Yểm Tinh nghĩ đến cảnh này, tinh thần không thể không phấn khích.

Không được.

Không thể được.

Trò chơi có thể thua.

Nhưng hình tượng phải đẹp.

Đây là phương chăm sống của cô.

Nhưng, khi cô và những người khác xuống xe...

Tô Yểm Tinh nhìn vào cái trước mặt không lớn hơn toilet của mình...

Siêu thị?

"Đạo diễn, đây là siêu thị?"

Không đợi cô nói, Lâm Dao Dao đã nói trước, cô ấy chỉ vào cánh cửa nhỏ bé, Tô Yểm Tinh nhìn vào nơi cô ấy chỉ.

Có ba bậc thang để đi xuống, phải vượt qua mới có thể vào trong, bên trong có ánh sáng lờ mờ, làm cô nhớ đến nơi yêu quái ẩn náu trong Tây Du Ký.

Một bóng người đi tới, che chở cô, nghiên cứu, thấp giọng cười: "Ông chủ siêu thị này thật thú vị."

Tô Yểm Tinh không cần nhìn cũng biết, người bên cạnh cô là Lục Dã.

Cô không nhìn qua, chỉ ngẩng đầu lên xem.

Cửa siêu thị không có bảng hiệu, chỉ có một mảnh giấy đỏ được dán lên, một dòng chữ đen được viết lên giấy đỏ.

Rồng bay phượng múa.

Tiếng anh là....[ Supermarket ]

[ Hahahahahaa Supermarket? ]

Sầm Xuân cười ôm bụng, "Đạo diễn, đây là siêu thị mà ông nói sao?"

Ngay cả Cố Giao và Tần Lộ Lệ cũng cười.

[ Ông chủ này có năng lực, chí hướng rộng lớn. ]

[ Người xưa nói, một người lính không muốn làm tướng không phải là một người lính tốt, có thể thấy rằng ông chủ siêu thị có một trái tim khao khát sự vĩ đại. ]

Không có gì ngạc nhiên khi mọi người đều trêu chọc.

Nơi trước mặt tôi, ngoài việc được gọi là "siêu thị" theo tên nước ngoài, thực sự là một "căn tin" - loại căn tin cách đây hơn mười năm.

Không có mặt tiền, nó được cải tạo từ một tầng hầm, không biết đạo diễn làm sao tìm được một nơi như vậy.

"Được rồi, có thể mua đồ là được."

Đạo diễn Thôi ở phía sau, xua đuổi nhóm khách như đuổi vịt, "Mau lên, còn một tiếng rưỡi nữa là đến giờ bỏ phiếu, các bạn còn có một tiếng rưỡi để vận động bỏ phiếu..."

Sầm Xuân nói: "Đạo diễn, sao tôi có thể giành được phiếu bầu, Lục ca ở đây, tôi đúng là phải nhảy thoát y..."

Đạo diễn lườm anh một cái, Sầm Xuân ho một tiếng rồi đổi ý: "Chơi đàn nhị cũng vô ích.."

[ Xuân Xuân, đừng lo lắng, bạn hoàn toàn không thể chơi đàn nhị. ]

[ Trừ khi cậu nhảy thoát y. ]

[ Múa cột cũng được. ]

[ Haha, một nhóm Isp phát nổ. ]

[ Không phải việc của bạn. ]

[ Không nói thì không nói, phòng livestream bị chặn thì phải làm sao? ]

Lời vừa dứt, phòng livestream tối sầm lại.

Khi cư dân mạng [đào phá rào cản | cũng sẽ khiến phòng phát sóng trực tiếp bị hack], màn hình của phòng livestream bị đen lại sáng lên.

Đối diện với ống kính là gương mặt to của đạo diễn Thôi.

[ Chết tiệt, tôi mù rồi. ]

[ Ảnh đế đâu? Nhanh, để tôi rửa mắt. ]

"Cậu làm gì vậy?"

Đạo diễn Thôi dường như biết được trò đùa của cư dân mạng, nhìn chằm chằm vào anh camera, "Quay tôi thì có ích gì, quay họ kìa."

Ông ấy chỉ tay, máy quay nhanh chóng quay lại, lấy nét vào siêu (căn) thị (tin) không gian rộng lớn (nhỏ).

Kệ hàng cũng là phong cách của những năm trước, bao vì chen chúc nhau, xanh xanh đỏ đỏ, cảm thấy có niên đại vô cùng xa xưa.

Trên quầy tính tiền đối diện với cửa, một ông chủ nhỏ gầy như khỉ đang nheo mắt nhìn chiếc máy tính kiểu cũ, thấy nhiều người vào như vậy, lập tức đứng dậy.

Đặc biệt là khi anh ấy nhìn thấy những ngôi sao đẹp đến rực rỡ, đôi mắt của anh trở nên to như bóng đèn.

"Lục, Lục, Lục, Lục Dã?"

"Còn có Tô, Tô, Tô Yểm Tinh?"

"Các, các người...", anh ấy nói lắp, "Các người sẽ không chọn siêu thị của tôi để ghi, ghi hình chương trình chứ?"

[ Kịch bản này có chút hơi nặng. ]

[ Người qua đường diễn hay quá, nhìn xem, kỹ năng nói lắp này, tốn bao nhiêu tiền? ]

[ Sao phải diễn, có thể đó là thật? ]

[ Nhiều minh tinh như vậy, đạo diễn không sắp xếp trước đã tới ghi hình, bạn tin không? ]

Bản thân ông chủ nhỏ cũng không tin. Bình thường không có nhiều khách đến chỗ anh, nếu không phải cửa hàng này do cha mẹ anh ta để lại, anh ta đã đóng cửa từ lâu. Để có được chút tiếng tăm, sáng sớm anh ta sẽ đến những người dân làng gần đó để thu thập một số thực phẩm để bán, hy vọng sử dụng thời gian bán rau để bán những thứ khác, chẳng hạn như thuốc lá, rượu, v.v.

Mở cửa hàng buồn chán, ông chủ nhỏ xem rất nhiều chương trình tạp kỹ, gần đây anh cũng theo dõi chương trình tình yêu này, đúng kiểu anh thích.

Lúc này họ mới nhận ra, loa từ chiếc máy tính cũ phát ra giọng của họ.

"Anh đang xem livestream của chúng tôi?"

Lâm Dao Dao hỏi.

Ông chủ nhỏ gãi đầu rồi gật đầu.

"Vậy anh...", Lâm Dao Dao đảo mắt, cô định hỏi anh ấy thích ai trong chương trình, anh ấy đã lấy ra một quyển sổ và cây bút, thành kính đưa cho Tô Yểm Tinh và Lục Dã.

Nhưng trước mặt cặp đôi quá đẹp đôi trong thức tế, ông chủ nhỏ đột nhiên mất hứng mắng mỏ fan Tần trên mạng, đỏ mặt lầm bầm: "Tôi, tôi, tôi là..."

Giọng anh trở nên to hơn, "Là fan của Wildness Star CP, làm ơn cho tôi xin chữ ký!"

Lục Dã:......

Tô Yểm Tinh:......

[ Hết rồi, hết rồi. ]

[ Nhưng bằng cách nào đó, tôi có chút thèm muốn. ]

[ Ông chủ nhỏ: Cuộc sống đã đạt đế đỉnh cao. ]

Tô Yểm Tinh liếc nhìn Lục Dã, nhưng Lục Dã rất thiếu kiên nhẫn, anh cầm bút: "Ký ở đâu?"

"Bất cứ nơi nào có thể."

Ông chủ nhỏ đứng thẳng lên, đôi mắt sáng lấp lánh.

Lục Dã giễu cợt: "Không thể ký trên mông."

Tô Yểm Tinh:......

Bão bình luận cũng bị sốc.

[ Mỗi khi tôi cho rằng ảnh đế đã đạt đến cực hạn của sự quyến rũ, tôi sẽ phát hiện ra rằng anh ấy còn có thể quyến rũ hơn nữa.... ]

[ Tinh Tinh sốc đến ngốc. ]

[ Nếu anh ấy không có khuôn mặt như vậy... ]

[ Nếu anh ấy không có khuôn mặt như vậy... ]

Ông chủ nhỏ cũng sửng sốt.

Nếu ở trên mạng, anh ấy chắc chắn sẽ đùa giỡn với những cư dân mạng như bình thường, nhưng khi anh ấy thực sự đối mặt với Lục Dã thật, không biết tại sao, nhưng anh ấy có chút sợ hãi.

Có lẽ...nó rất khác.

Internet rút ngắn khoảng cách giữa người và người, cũng sẽ kéo mọi người gần với nhau hơn. Đôi khi khiến họ phải suy nghĩ, bản thân họ cũng sáng lấp lánh như bọn họ.

Nhưng trên thực tế, khi thật sự đứng trước mặt họ, bạn sẽ cảm thấy bản thân nhút nhát đến nỗi không thể nói một lời.

Dĩ nhiên, anh ấy còn có chút không phục.

Ông chủ nhỏ có được chữ ký của Tô Yểm Tinh và Lục Dã. Anh ấy đã nói, chỉ là nói hơi lắp bắp mà thôi.

Lúc này, phòng livestream còn đang thảo luận xem đây có phải là phần bổ sung của nhóm chương trình hay không, các khách mời đã sớm chia thành từng tổ.

Lục Dã một mình.

Sầm Xuân, phá game.

Giang Vũ, phá game.

Cố Giao và Tần Lộ Lệ.

Tô Yểm Tinh và Lâm Dao, cộng với một thành viên không được chỉ định, Văn Gia.

[ Lengkeng lengkeng, chúng tôi là....Sự kết hợp của sao Thổ. ]

Lâm Dao Dao kéo Tô Yểm Tinh, xoay đi xoay lại, làm một cử chỉ muốn tiêu diệt mặt trăng, sau đó nói, [ Để chúng tôi giành chiến thắng, hãy ủng hộ chúng tôi thật nhiều! ]

Tô Yểm Tinh bị Lâm Dao Dao đến mức không thể yêu cô ấy nữa.

Cô, chỉ, biết, nói.

Đáng lẽ vừa rồi cô không nên mềm lòng, Lâm Tam Thổ không liên quan gì đến cô.

Tô Yểm Tinh đột ngột đè búi tóc trên đầu, trong đầu "a" một tiếng.

Tóc, của, cô, sẽ, rối, tung, lên.

"Tinh Tinh, đừng làm vậy.", Lâm Dao Dao nói, "Chúng ta sẽ cố gắng biểu diễn, cô một phiếu, tôi một phiếu, chúng ta sẽ sớm trở thành số một."

Tô Yểm Tinh nói: "Tôi không biết nấu ăn."

"Tôi cũng không biết.", Lâm Dao Dao nói, "Nhưng không thể thua."

Cô ấy cúi xuống, "Để tôi nói cho cô biết một bí mật."

Lâm Dao Dao hạ giọng, "Tôi cũng là fan của Wildness Star CP."

Đôi mắt Tô Yểm Tinh mở to, nhìn giống như một con mèo bị đạp đuôi: "Cô..."

"Suỵt, bí mật."

Lâm Dao Dao nói nhỏ, "Thề chết bảo vệ ông nội nhỏ và Khương Cơ."

Tô Yểm Tinh nhìn vào mắt Lâm Dao Dao, đột nhiên hiểu ra.

Ồ.

Đây là fan của <>.

*

Bên kia, Sầm Xuân tùy ý nhặt một cây rau cải xanh: "Cái này rõ ràng là màu xanh, tại sao lại gọi là tiểu cải thảo?"*

*văn bản gốc dùng google thì ra là Tiểu bạch thảo, là cải thìa đó mấy bà.

"Tuy nhiên, nó thực sự rẻ," anh ấy nói, "Chỉ có ba nhân dân tệ, vậy cái này đi."

Bão bình luận kêu gọi anh ấy múa thoát y.

Anh camera đã cho Sầm Xuân xem chiếc điện thoại có thể đọc được những bình luận.

Sầm Xuân cúi xuống gần hơn, nheo mắt một lúc, lắc đầu, mái tóc màu xanh của anh ấy lắc rất nhịp nhàng: "Không, đạo diễn nói, tôi không thể lên kênh pháp luận, tôi còn phải kiếm sống bằng chương trình tạp kỹ này."

[ Hahahaha Xuân Xuân, anh có cần phải thật thà như vậy không? ]

[ Xuân Xuân, không phải anh đến đây để tìm bạn gái sao? ]

[ Đạo diễn: Tôi nhất định là một sai lầm lớn. ]

Sầm Xuân cầm một miếng thịt đóng gói như không có chuyện gì xảy ra, sau đó bỏ vào giỏ của mình.

"Nơi này nhỏ như vậy, quay đầu liền đυ.ng phải người..."

Sầm Xuân quay lại chỗ kệ, thấy Lục Dã đứng trước dàn bao bì đầy màu sắc, trầm tư trước ống kính.

Chưa kể, khung cảnh đầy màu sắc vui tươi, trước làn da trắng nõn và những đường nét trên khuôn mặt của Lục Dã, vậy mà lại cho người ta có cảm giác bom tấn thời trang.

"Anh Lục, anh đang làm gì vậy?"

"Đại ca camera kêu tôi lôi kéo phiếu bầu."

Lục Dã dường như không nghe thấy, một lúc sau anh mới chậm rãi nói, "Tôi đang nghĩ cách kéo phiếu bầu."

"Không dễ đâu.", Sầm Xuân nói, "Anh Lục, anh không cần suy nghĩ gì cả, chỉ cần nói, ừmm...chỉ cần, đầu tiên, khoe cơ bụng, bọn họ lập tức bỏ phiếu cho anh."

Anh ấy nói trong hạnh phúc, giọng địa phương Đông Bắc luyên thuyên.

Lục Dã mỉm cười.

Gật gật đầu với vẻ đồng tình sâu sắc, đối mặt với máy ảnh, nhướng đôi mày đẹp rồi nói điều gì đó khiến Sầm Xuân choáng váng.

"Lục lão sư, anh nói gì?", Sầm Xuân ngoáy tai, "Tôi nghe không rõ!"

Lục Dã vỗ đầu anh ấy, với vẻ mặt thương tiếc cho người còn trẻ như vậy mà đã bị điếc.

Vỗ xong, anh bỏ đi.

Để lại Sầm Xuân đứng tại chỗ, anh quay qua hỏi đại ca camera đi theo mình: "Đại ca, em không nghe nhầm, phải không?"

Anh ấy gật đầu.

Sầm Xuân: "Oaaaaaaa~"

Sau một lúc, anh lại: "Oaaaaaaa~"

"Suy cho cùng..."

Làm sao lại thế?