Ở trên xe của Sở Hạo Dương lúc này, gương mặt của anh cứ đăm đăm chiêu chiêu, bí xị ra trông rất khó coi.
Tạ Thần Phong thắc mắc.
“Anh Dương, sao mặt anh lại cứ bí xị ra thế? Sau bao nhiêu năm cuối cùng anh cũng tìm thấy Đường Tịnh Nhu, chẳng phải nên vui mừng sao?”
“Hay là sau khi gặp lại thì phát hiện không còn tình cảm nữa nên không định theo đuổi lại người ta nữa?”
Sở Hạo Dương ngồi bên cạnh mặc kệ những lời nói châm biếm của Tạ Thần Phong, đá một phát vào chân cậu ta khiến cậu kêu oai oái, lúc sau anh tựa vào ghế xe nghiêng đầu sang bên trái, hướng ánh mắt vào những toà nhà cao tầng bên ngoài mà hỏi bâng quơ.
“Tên đàn ông đó là bạn trai mới của Đường Tịnh Nhu sao?”
“Hả? Đó là con gái đấy.
Anh Dương, đừng nói là anh ghen đến mất hết lí trí rồi đó nha”
Sở Hạo Dương liền nhớ lại dáng vẻ của người con gái kia, ấn tượng ban đầu của anh với cô nàng ấy thật sự không tốt, tóc thì under cắt, phong cách ăn mặc cũng đâu có chỗ nào giống phụ nữ chứ?
Sau đó, Sở Hạo Dương liền quay sang nói móc Tạ Thần Phong.
“Haa… xem ra cậu quấy rối tìиɧ ɖu͙© cô ấy thật rồi, không thì sao lại biết…”
“Em… em… chỉ lỡ tay thôi, em thực sự không cố ý đâu”
“Im đi… đồ biếи ŧɦái”
Cuộc nói chuyện của hai người thành công gây chú ý đến những người ngồi phía trước kể cả luật sư Mặc Thiệu Khiêm và tài xế đều không kiềm được mà phụt cười.
…
Trở về chung cư của Đường Tịnh Nhu và Tiêu Nhất Nam.
Tiêu Nhất Nam vừa vào đến cửa đã thoải mái vươn vai than thở rồi từ từ nằm phịch xuống ghế sofa gần đó.
“A~ mệt chết mất…”
Lúc này, Đường Tịnh Nhu mới ngồi xuống và hỏi rõ ngọn ngành câu chuyện.
“Nói đi, tại sao hôm nay lại uống rượu?”
Tiêu Nhất Nam vốn muốn nghỉ ngơi nhưng lại bị vực dậy, trầm tư, đen mặt đem mọi chuyện kể hết.
“Tên Từ Vũ biết tớ từ chối kí hợp đồng với YSL Entertainment, nhất thời tức giận tự ý bán hết mấy bài hát mà tớ dày công viết ra”
“Sao anh ta có thể làm như vậy chứ? Cho dù anh ta không biết lượng sức mình, thấy cậu cản đường anh ta thì cũng nên tự thân mình mà bàn bạc với công ty giải trí đó chứ, sao có thể… chơi trò bỉ ổi như vậy?”
“Cậu cũng biết đấy, một công ty giải trí lớn như YSL Entertainment, người quản lí đâu phải muốn gặp là được đâu, bất kể lí do gì đi nữa cũng là do tớ không nói họ biết chân tướng thôi”
“Vậy bây giờ cậu định làm thế nào?” Đường Tịnh Nhu lo lắng.
Tiêu Nhất Nam vuốt ngược mái tóc đã rũ xuống suy nghĩ hồi lâu rồi nói.
“Giải tán ban nhạc, kí hợp đồng với YSL Entertainment”
Đường Tịnh Nhu thấy tâm trạng của Tiểu Nhất Nam đã đỡ hơn, suy nghĩ đã thông suốt liền buông một câu trấn an.
“Cậu có thể nghĩ thoáng như vậy thì tốt rồi”
Ngày hôm sau, tại công ty thiết kế Minh Nguyệt.
Đường Tịnh Nhu đã yên ổn tại vị trí làm việc của mình, bỗng cô nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ, cô tự hỏi chẳng lẽ là của Sở Hạo Dương?
“Alo, tôi là Đường Tịnh Nhu đây! Xin hỏi ai đầu dây bên kia vậy?”
“Đường Tịnh Nhu, em quên những gì hôm qua tôi nói với em rồi sao?”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Tịnh Nhu bất an.
“Nếu trước 1 giờ mà tôi vẫn chưa thấy em xuất hiện trước mặt tôi thì bạn em cứ chuẩn bị tinh thần đợi bị khởi kiện đi là vừa”
Ngay sau đó, Sở Hạo Dương lập tức ngắt máy không một lời chào, Đường Tịnh Nhu thì chưa kịp nói gì đã bị ngắt máy làm cô sững người.
Đường Tịnh Nhu không còn cách nào khác liều mình bắt taxi đến toà cao ốc Vũ Điều của Sở Hạo Dương ở ngay cạnh bệnh viện Hoa Khang, bấm thang máy đi lên tầng số 17, cô từ từ đi ra, dừng lại tại căn hộ của anh, sau đó đưa tay bấm chuông.
Sở Hạo Dương một thân cường tráng, áo choàng tắm lộ ra cơ bụng rắn chắc đi ra mở cửa, Đường Tịnh Nhu dường như đã quen cũng chỉ ngất ngây vài giây rồi thôi.
Cô vừa vào trong nhà đã ngắm nghía, cô nheo mắt nhìn xung quanh, nơi này vẫn như trước kia không có gì thay đổi cả.
Sau đó hai người ngồi trên sofa, Đường Tịnh Nhu không muốn dài dòng liền vào thẳng vấn đề chính.
“Ờm… điều kiện để anh không khởi kiện là gì?”
“Cái đó phải xem em dám hi sinh cho bạn mình thế nào đã”
“Chẳng hạn như?”
“Chẳng hạn như… ngủ cùng tôi một đêm..” Sở Hạo Dương nhâm nhi tách cà phê trên tay rồi nói.
“Điều kiện của anh là như vậy sao?”
“Có gì đâu phải ngạc nhiên, cũng có phải chưa ngủ cùng nhau bao giờ đâu!” Sở Hạo Dương đặt ly cà phê đang uống dở xuống bàn, nhấc mày nói.
Đường Tịnh Nhu nghe điều kiện từ Sở Hạo Dương, ngồi im phăng phắc không phản ứng gì cả chỉ đơn giản nắm chặt tay lại giống như đang cố gắng lấy dũng khí vậy.
“Anh thật sự muốn sỉ nhục tôi như vậy sao?”
Sở Hạo Dương liền đứng lên đi về phía của cô, cúi người chống tay ép sát cô vào thành ghế.
“Thế nào? Suy nghĩ xong chưa? Đẩy ra hay thuận theo?”
Đường Tịnh Nhu cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Sở Hạo Dương gần trong gang tấc, cô cúi mặt suy nghĩ hồi lâu sau đó đẩy cả người anh ra mà đứng lên, ngay sau đó, Sở Hạo Dương liền buông lời khích tướng.
“Tốt lắm, vậy tôi chỉ đành bảo luật sư Mặc khởi kiện…”
Đường Tịnh Nhu bình tĩnh đứng lại nói.
“Sở Hạo Dương, bây giờ tôi thật sự rất hối hận vì trước đó từng yêu anh.
Người như anh không đáng để người khác phải nhất kiến chung tình”
Hối hận? Sở Hạo Dương sa sầm mặt mày, nghe hai từ đó từ chính miệng của cô nói ra sao anh lại cảm thấy đau lòng đến vậy? Cô dựa vào đâu mà nói hai từ hối hận với anh? Sáu năm trước bỏ đi không nói tiếng nào…đến bây giờ lại đứng trước mặt anh mà nói hai từ đó sao? Thật nực cười!
Sở Hạo Dương thấy Đường Tịnh Nhu sắp đi ra đến cửa liền sải bước, đưa tay ra kéo cô lại rồi áp sát cô vào bức tường gần đó cúi xuống nhắm thẳng đôi môi đỏ mọng mà hôn xuống.
Nụ hôn mãnh liệt dường như muốn cho cô biết rằng anh đang rất tức giận, anh muốn trừng phạt cô thật nhiều nhưng khi thấy cô khó khăn hít thở thì anh lại luyến tiếc buông ra.
“Rõ ràng em vẫn còn cảm giác với tôi, tại sao lại đẩy tôi ra?”
“Tôi không có, chúng ta kết thúc từ lâu rồi.
Anh Sở, xin anh tránh ra, tôi muốn rời khỏi đây” Đường Tịnh Nhu quay mặt đi hướng khác nói.
“Ồ? Vậy sao? Nhưng hình như cơ thể em không nói vậy đâu.
Cơ thể em thành thật hơn cái miệng nhỏ ương bướng của em đấy” Sở Hạo Dương miết nhẹ đôi môi sưng đỏ và gương mặt xinh đẹp của cô.
Tiếp đó, anh thuận tay bế bổng cô lên khiến cô thất kinh, đi một mạch vào phòng ném cô lên giường.
“Sở Hạo Dương, anh muốn làm gì?”
Anh không muốn nhiều lời, liền đưa tay cởi chiếc áo choàng tắm trên người xuống, lộ ra thân hình khoẻ khoắn khiến Tịnh Nhu đã nhìn qua rất nhiều nhưng đến bây giờ vẫn phải đỏ mặt.
“Tiểu Nhu, tôi sẽ không để em trốn khỏi tôi nữa”
Sau đó, anh từ từ cúi người xuống trao cho cô một nụ hôn nhẹ nhàng, từ từ công thành đoạt đất, chiếm tiện nghi của cô, cô căn bản vẫn bị sức hút của anh quyến rũ mà đành thuận theo.
Không biết là hai người đã vận động như thế nào, trong khoảng thời gian bao lâu mà đến khi cuộc kí©ɧ ŧìиɧ kết thúc thì trời đã sẩm tối, tiếng gió vù vù bên ngoài cửa sổ làm tung bay chiếc rèm màu trắng ngà một cách tự do tự tại.
Sở Hạo Dương chống tay xuống gối nhìn chằm chằm gương mặt đang say giấc nồng của cô mà tự độc thoại.
“Tiểu Nhu, rốt cuộc sao năm đó em lại đột nhiên biến mất?”
Anh cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má của cô rồi mặc lại áo choàng tắm lúc nãy đi ra ngoài.
Tiểu Nhu lúc này mới dám mở mắt, cô đã dậy từ lâu, từ lúc anh tự đặt câu hỏi cho cô kìa, nhưng cô lại không dám đối diện với câu hỏi ấy mà chỉ tự nói với lòng mình rằng không có tại sao cả… đơn giản chỉ vì không hợp nhau, chỉ vậy mà thôi.
Lúc sau, Sở Hạo Dương đi lại vào trong phòng muốn gọi Tịnh Nhu dậy ăn một chút gì đó nhưng khi vào đến cửa thì đã không thấy bóng dáng nào nằm trên giường nữa, chỉ còn vỏn vẹn tờ giấy cô để lại với ba chữ “Đừng nuốt lời”.
Sở Hạo Dương đọc xong mà thầm cười nhẹ giống như kiểu mục đích của anh đã dần hoàn thành vậy đấy.
Đường Tịnh Nhu về đến chung cư của mình, vừa vào đến cửa Tiêu Nhất Nam đã xông ra ôm chầm lấy cô vào lòng mà thông báo.
“Tiểu Nhu bảo bối, có phải là do cậu làm không? Chú Lưu mới gọi điện đến, nói là đối phương không truy cứu nữa, cũng không cần bồi thường tiền thuốc men nữa!”
Đường Tịnh Nhu thần sắc không được tốt, mệt mỏi cất lời: “Vậy thì tốt…”.
Tiêu Nhất Nam nhìn ra được sắc mặt của cô không được ổn định liền hỏi han.
“Sao thế? Người yêu cũ lại làm khó gì cậu đúng không? Lẽ nào anh ta lấy tớ ra uy hϊếp cậu, nếu vậy…”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ chỉ hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi sớm thôi!” Đường Tịnh Nhu mặt tỉnh bơ vuốt vuốt mặt Tiêu Nhất Nam.
“Thật ư? Vậy cậu… mau tắm rồi nghỉ ngơi đi, tớ không làm phiền cậu nữa”
Đường Tịnh Nhu thất thểu đi vào trong phòng, vô lực dựa cả người vào cánh cửa, tự nhủ với lòng mình rằng đừng bao giờ nhớ tới người đàn ông tên Sở Hạo Dương kia nữa, bởi cô và anh đã thật sự kết thúc rồi…