Chương 4: Giải Vây

- Đều là lỗi của tôi, tôi dọa cô ấy, tôi sẽ thay cô ấy trả tiền sách." Cố Khuynh Thanh không biết từ lúc nào đi tới quầy, tới giải vây cho Vân Tiêu. Cô kéo chiếc khẩu trang ra, với nụ cười ôn hòa trên khuôn mặt thanh tú.

- Ông chủ và nhân viên bán hàng đều bị sốc, người nổi tiếng này ở ngoài đời đẹp hơn trên TV nhiều... Họ không quan tâm đến Vân Tiêu và không biết xấu hổ xin chữ ký của cô.

- May mắn thay, trong hiệu sách không có nhiều người, fan cũng rất tự giác (nổi tiếng là nhút nhát), cơ bản là đứng ngoài hiệu sách để xem. Chuyện này cũng không gây cho Cố Khuynh Thanh quá nhiều phiền toái.

- "Cám ơn." Vân Tiêu thấp giọng cảm tạ Cố Khuynh Thanh, ôm sách chạy đi. cũng không quan tâm Thất Giai Di có quay lại với cô hay không.

- Vân Tiêu vẫn nhớ rằng Cố Khuynh Thanh đã giúp cô hình thành thói quen đọc sách.

- "Học tỷ, sao chị suốt ngày đọc sách? Ta không đủ đẹp sao?" Vân Tiêu 18 tuổi nhìn thấy Cố Khuynh Thanh cầm sách, cũng không chú ý bản thân đến , liền không biết xấu hổ hỏi.

- Cố Khuynh Thanh đặt sách xuống, kéo Vân Tiêu ngồi trước mặt cô, xoa đầu cô, nhẹ nhàng đáp: “Cuốn sách đương nhiên không hay bằng Tiêu Tiêu, nhưng cuốn sách có cái hay riêng của nó,hay là để chị đọc cho em nghe một đoạn xem sao ?"

Vân Tiêu gật đầu, rất mong chờ.

Cố Khuynh Thanh cầm sách đọc lên, từng chữ đều in sâu vào trong lòng Vân Tiêu...

"Tiêu Tiêu, em nghĩ thế nào?" Cố Khuynh Thanh đọc xong có chút đỏ mặt hỏi, đây là lần đầu tiên cô đọc sách cho một người bạn nghe

Vân Tiêu trịnh trọng gật đầu: "Học tỷ đọc rất hay, lúc chị đọc sách cũng rất đẹp!"

Cố Khuynh Thanh sắc mặt càng đỏ hơn...

"Học tỷ, sau này em có thể đọc cùng chị được không?"

"Được!" Cố Khuynh Thanh cười đáp lại.

"chị không thấy em phiền phức à?"

"Không, chị nghĩ có một người bạn luôn ở bên cạnh là một chuyện rất vui. Em không thấy chị nhàm chán sao? Chị đã rất vui rồi." Cố Khuynh Thanh xoa xoa bìa sách, nói với một khuôn mặt nghiêm túc.

Vân Tiêu nghe xong, nụ cười trên mặt càng đậm hơn: "Sao em lại cảm thấy học tỷ nhàm chán? Ở cùng học tỷ rất thoải mái, yên tâm..."

Những ngày sau đó, Vân Tiêu thường xuyên lấy danh nghĩa cùng nhau đọc sách đến gặp Cố Khuynh Thanh, hai người hoặc là ở trong ký túc xá đọc sách, hoặc là cùng nhau đến thư viện đọc sách, đọc sách mệt mỏi, Vân Tiêu sẽ kéo Cố Khuynh Thanh tới quán Internet, dạy cô chơi game...

Nhắc đến nơi Vân Tiêu thích đọc nhất, Vân Tiêu nhất định sẽ nói: "Đương nhiên là nằm trong lòng học tỷ, bởi vì ngủ trên đùi học tỷ là tốt nhất..."

Trở về khách sạn, Vân Tiêu liền chạy vào phòng tắm rửa mặt. Cô vẫn nhớ rõ khuôn mặt đỏ bừng vừa rồi của mình.

Vân Tiêu nhìn mình trong gương, đầy khinh thường: Chết tiệt, tại sao tôi lại nhớ rõ từng chút một về cô ấy...

"Tiêu Tiêu, cậu về rồi à?" Không lâu sau, Tề Giai Di quẹt thẻ trở về phòng, ngó vào phòng.

“Tôi về rồi.” Vân Tiêu đắp mặt nạ, chậm rãi đi ra khỏi phòng tắm.

Tề Giai Di hưng phấn kéo Vân Tiêu ngồi xuống bên giường: "Trời ạ, sao trước đó ta không nhận ra cậu có thể chất hút người? Chỉ cần dạo này đi chơi với cậu, cơ bản là có thể gặp được nữ thần của tôi. “đây là loại huyền thuật gì vậy chứ !”

Vân Tiêu nói "Ồ" một cách chiếu lệ.

“Hôm nay cậu không bình thường, chẳng lẽ là bởi vì điều này sao?” Tề Giai Di cầm điện thoại lên, mở weibo, phát một đoạn video. Đoạn video được phát là đoạn clip Cố Khuynh Thanh giúp Vân Tiêu giải vây.

"Video này đã nhận được rất nhiều lượt đăng lại và bình luận! Người hâm mộ và những người qua đường đều khen ngợi nữ thần của tôi thật dịu dàng và tốt bụng!"

Vân Tiêu, người cuối cùng đã bình phục sau nỗi bối rối trước đó, giờ lại muốn bóp cổ Thất Giai Di cho đến chết!

"A a a, sao lại có video! Thật xấu hổ, sao có thể quay được!" Vân Tiêu kêu thảm thiết.

Tề Gia Di nhìn Vân Tiêu đang điên cuồng thở dài, vỗ vai cô nói: “Thật vinh dự khi được đứng cùng khung hình với nữ thần của tôi! Đừng lo lắng, video chỉ quay một chút khuôn mặt của cậu thôi. , nếu cậu ngại ngùng thì cứ coi như người đó không phải là mình."

Vân Tiêu trừng mắt Tề Gia Di : “Tôi không phải là cậu!” Nói xong liền ôm gối rêи ɾỉ trên giường.

"Ồ, video bị nhà xuất bản xóa rồi!" Tề Giai Di có chút nghi hoặc nhìn Vân Tiêu đang lăn lộn trên giường.

Vân Tiêu nghe vậy, lập tức hăng hái ngồi dậy nói: "Mang tới cho ta xem." "Video này đã bị nhà xuất bản xóa rồi, đúng vậy! Hãy để ký ức không thể chịu nổi này vĩnh viễn biến mất trong dòng sông dài lịch sử." ." "

"Điều này không nên xảy ra. Video chẳng có gì cả, lại có thể tích cực quảng bá hình ảnh nữ thần. Tại sao lại bị xóa?" Thất Giai Di nghĩ thầm.

Vân Tiêu sửng sốt, trong đầu hiện lên một ý nghĩ: "Chẳng lẽ... lần này... là cô ấy... giúp ta?"

"Trời ạ, nữ thần thật ân cần và hiểu biết, không thể tin được!" Tề Gia Di bỗng nhiên kêu lên.

Vân Tiêu nhìn cô với vẻ khinh thường trên mặt, "Hãy khoe khoang bằng một cách khác!"

"Nữ thần của tôi có ý tốt, sợ làm xấu mặt bạn, nhưng bạn thực sự không hiểu người tốt. Fan vừa đăng video lên tiếng trong nhóm, nói rằng các nhân viên xung quanh nữ thần đã nói chuyện riêng với cô ấy, sợ rằng điều đó sẽ xảy ra." sẽ gây rắc rối cho fan nhỏ trong video nên tôi đề nghị cô ấy xóa video đi. Chắc hẳn fan nhỏ đó đang nói về bạn. "Tề Giai Di nói xong, cô ấy mím môi cười khúc khích.

Sau khi suy nghĩ của mình được xác nhận, Vân Tiêu chỉ cảm thấy có thứ gì đó chạm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng cô... Cô còn coi trọng bản thân mình không? Sau đó Vân Tiêu phủ nhận tất cả những điều này, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến trái tim cô đau nhói! Vân Tiêu thầm cảnh cáo trong lòng: "Đừng để bị những viên đạn bọc đường này lừa gạt nữa, người cô ấy thích chưa bao giờ là mình cả. Cô ấy từng thân cận với cô chỉ vì đạt được mục đích của mình..."

……

Trong phòng khách sạn, Cố Khuynh Thanh nhận được điện thoại của người đại diện Trương Miên Lý, cô khẽ nhíu mày, tiếng chuông điện thoại dường như không ngừng vang lên, Cố Khuynh Thanh miễn cưỡng nghe điện thoại, "Anh Lý, muộn rồi, tìm tôi có việc gì đây?" Giọng nói của Cố Khuynh Thanh trong điện thoại nghe cực kỳ xa xôi, ám chỉ rằng cuộc gọi đã làm phiền cô.

"Tôi xin lỗi, Khuynh Thanh, vì đã làm phiền cô nghỉ ngơi muộn như vậy. Tôi chỉ muốn hỏi cô, tại sao cô lại yêu cầu người hâm mộ xóa video đó? Đó rõ ràng là một điểm công khai tích cực nên tôi đã sắp xếp và chuẩn bị cho một làn sóng tìm kiếm tin hot.”

"Anh Lý, tuy video đó chỉ quay ngắn về của fan nhỏ đó, nhưng tôi không muốn fan của mình bị ảnh hưởng. Mong anh thông cảm. Về phần quảng bá, anh có thể tập trung vào bộ phim mới sẽ sớm được công bố chính thức." " Cố Khuynh Thanh tuy rằng nhẹ giọng, nhưng trong đó lại ẩn chứa một sự quyết tâm không thể thương lượng.

"À, tôi hiểu rồi. Trong trường hợp này thì mọi chuyện đã kết thúc. Đừng lo lắng về điều đó." Trương Miên Lý tự động viên mình để giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.

Cố Khuynh Thanh lịch sự chào tạm biệt rồi cúp điện thoại.

Trương Miên Lý người đại diện đứng đầu trong làng giải trí, cũng là người đại diện của Cố KHuynh Thanh và Tiêu Dịch . Khi Nebula Entertainment mới thành lập, việc thuê anh ấy đã tốn rất nhiều tiền.

Nhưng Cố Khuynh Thanh lại không mấy ưa thích người đại diện này, luôn cảm thấy ánh mắt của hắn không thuần khiết như vậy. Vì thế cô cố gắng hết sức tránh tiếp xúc với người đại diện này, nếu có chuyện gì cô thường sẽ tìm đến trợ lý hành chính hoặc trợ lý cuộc sống. May mắn thay, Trương Miên Lý cũng là người nhạy cảm, không tỏ ra quá quan tâm đến việc Cố Khuynh Thanh cố tình tránh né. Hai người tuy không tầm thường nhưng xét về nguồn lực thì thuộc hàng giỏi nhất làng giải trí và có chất lượng cao.

Sau khi trợ lý Lê Khả giúp Cố Khuynh Thanh chuẩn bị đồ vệ sinh cá nhân, cô thấy Cố Khuynh Thanh đã cúp điện thoại, đi tới thấp giọng hỏi: "Chị Cố, sao anh Trương gọi điện cho chị, lại không nghe điện thoại?" Dù sao thì Cố Khuynh Thanh, hình như đã hơn một tháng không nhận điện thoại của Trương MIên Lý, Lê Khả cảm thấy cô gái nổi tiếng của mình có chút sợ xã hội...

Lê Khả ban đầu làm việc trong một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, vào một đêm muộn, Lê Khả đã giúp Cố Khuynh Thanh xua đuổi một nhóm xã hội đen. Cố Khuynh Thanh luôn cảm kích điểm này, sau khi nổi tiếng một chút liền mời Lê Khả làm trợ lý, lương cao hơn nhiều so với trợ lý bình thường.

Cố Khuynh Thanh bất đắc dĩ cười cười, "Dù sao chúng ta cũng là đồng nghiệp, liên tục không trả lời điện thoại của hắn cũng không tốt." Kỳ thật Cố Khuynh Thanh coi chuyện này quan trọng hơn, sợ Lê Khả không xử lý được. .

Lê Khả hiểu ý gật đầu, sau đó hỏi: "Chị Cố, cô gái trong thang máy hôm nay và cô gái tôi gặp ở hiệu sách, trông họ rất quen."

Cố Khuynh Thanh vô cớ cảm thấy áy náy, nhưng cô lại hành động rất thờ ơ, cười nói: "Bọn họ là cùng một người, sao lại không nhận ra như vậy?" Cô bị Lê KHả phát hiện khi lén xem ảnh năm đó của Vân Tiêu. Nhưng Lê Khả lại có phần mù mờ mặt nên không lo Lê Khả sẽ nhận ra được.

Lê Khả trên mặt lộ ra vẻ giác ngộ: "Khó trách, trùng hợp như vậy!"

"Được rồi, em về phòng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai em phải dậy sớm." Cố Khuynh Thanh ôm bộ đồ ngủ của mình, nhìn như muốn đi tắm, tôi có thể tự làm được.

Lê Khả gật đầu, "Được rồi, chị Cố, chị nên đi ngủ sớm đi." Nói xong, cô chạy ra khỏi phòng. Sau khi đóng cửa lại, cô đẩy cửa vào để chắc chắn rằng mình đã đóng chặt.

Cố Khuynh Thanh trong mắt nhìn ra tất cả những điều này, cô ít nhất có thể nhận ra và rất tin tưởng người trợ lý nhỏ này, nhưng có một số việc cô không biết nói với ai, cũng không thể nói ra. Cô thở dài, mở một trò chơi cổ tích tên là "Feng Shen Ji", trò chơi này đã ra mắt được hơn năm năm, ngay từ đầu đã phổ biến khắp cả nước, bây giờ không ai để ý đến nó nữa. Thời gian trôi qua ...cô nạp một khoản tiền vào game, im lặng chơi một lúc rồi đóng game...

Có những thứ một khi đã thay đổi thì sẽ không bao giờ quay trở lại? Cố Khuynh Thanh nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, thật sâu thở dài