Chương 14
Điều đặc biệt của người đến sau
Trong mỗi chúng ta, ai cũng có riêng cho mình một người yêu thương nhất, một người mà dù còn hay mất mãi vẹn nguyên và ngọt ngào theo từng nấc thời gian thăng trầm.
Và với anh, đó không phải là em.
Em yêu anh rất đầy nhưng em đến sau cô ấy – sau người anh từng dành hết thương yêu.
Anh yêu em, nhưng chắc chắn không nhiều bằng cô ấy, hay có thể rất nhiều nhưng không đậm sâu như cô ấy.
Là thiệt thòi phần em, là điều không thể trách phần anh.
Anh không thích đi dưới mưa cùng em, có lẽ ít nhiều là vì nó gợi lại một chiều rất xa anh đứng chờ cô ấy dưới cơn mưa không ngớt hạt.
Anh ngại đưa tay lau nước mắt khi em khóc vì nó khiến anh đau đầu lần thứ hai cho giọt nước mắt đầu tiên.
Anh thoáng buồn khi tình cờ nghe những bài hát xưa, nơi sâu thẳm tim anh thứ âm điệu cũ kỹ dường như đang nhắc nhở với anh rằng cô ấy vẫn còn đâu đó trong anh – đẹp đẽ.
Những gì anh từng có với cô ấy – thì em ở đây phải chăng chỉ đóng vai một người chia sẻ kỷ niệm.
Em đã từng rất buồn khi sắm vai người đến sau, sắm vai một kẻ yêu anh chậm chân, lạc lối.
Em đã từng rất đau khi cố ôm ghì lấy vai anh vững chãi mà hiểu rằng: cái bóng của cô ấy lớn quá.
Tháng năm lặng trôi dưới chân em âm thầm, em cố không ngộ nhận mình là bến vắng chờ anh, em vẫn yêu anh như thế.
Cho đến một hôm em chợt nhận ra điều tuyệt vời của người đến sau.
Dù gì em cũng đã nắm một vé làm người cuối cùng của anh.
Dù gì em cũng được ở bên để làm những thứ cô ấy và anh chưa từng có.
Dù gì… em cũng đang có anh.
Thật khó để che lấp đi thứ tình yêu lớn anh từng có.
Thật khó để viết tên em đè lên tên cô ấy.
Thật khó để anh vứt bỏ ký ức của mình.
Phần em, em sẽ không làm tất thảy những điều đó để có được anh vì khi em đặt lòng yêu thương anh, em đã nhận ra điều đặc biệt của người đến sau.
Dù anh có đi
Anh đừng cố gọi tên cô ấy nữa
Người đã xa đâu biết mà quay về
Khi nỗi nhớ mang hình hài cổ tích
Sóng xô nghiêng là con sóng xa bờ.
Anh đừng cố giấu tình yêu vào cát
Em đứng yên cũng hiểu những mặn nồng
Khi em khóc nỗi đau chôn vào đất
Một bước đi một bước khóc bước chờ.
Anh đừng nói về ngày xưa tan nát
Của một chiều anh đứng dưới mây xa
Nụ hôn ấy đặt trên môi người khác
Em thấy nên đã lẳng lặng quay về.
Anh đừng khóc em xin anh đừng khóc
Dẫu nỗi đau em gánh hết vai này
Thì em muốn hoàng hôn trôi sau núi
Hạnh phúc em là thấy tiếng anh cười.Giả vờ
Có một chiều em giả vờ thôi yêu
Như ngày xưa lướt qua nhau lặng lẽ
Như hoàng hôn ôm chầm con sóng cuối
Như là em của những thuở ban đầu.
Có một chiều em giả vờ quên anh
Bỏ thói quen chào nhau khi nắng tắt
Bỏ lá thu đầy con đường xa nhỏ
Bỏ cả anh, bỏ cả em… chưa từng.
Có một chiều em giả vờ chia tay
Xem nỗi đau có đong bằng nước mắt
Xem đường xa quen bước chân vồn vã
Xem ngày qua những sắc tím vô hồn.
Có một chiều…
Có một chiều rất xa
Có sóng xô, có nắng tắt, lệ nhòa
Khi bỏ hết những giả vờ vô thức
Là chia tay đường hai lối đi về.
Người đến sau họ chỉ cần một chút
Bởi vì anh ấy đã vội vã ra đi khi yêu thương còn đầy.
Bởi vì anh ấy đã vội vã ra đi khi cô chưa thấu hiểu trọn vẹn về việc yêu một người.
Bởi vì anh ấy đã vội vã ra đi khi nước mắt chảy ngang hàng với số phận.
Bởi vì anh ấy đã vội vã ra đi khi nỗi đau chưa bao giờ là một trải nghiệm.
Đã có thật nhiều những đêm cô thấy bước chân mình lạ lẫm giữa phố phường Sài Gòn, khi những người qua lại ngoài kia ai cũng ích kỷ với thứ hạnh phúc mình đang có.
Cô đã yêu anh rất nhiều, bằng tất cả lòng đam mê và sự chân thành.
Cô đã thay đổi rất nhiều, để được sóng bước bên anh trên con đường xa.
Cô đã hy sinh rất nhiều, vì sự cân bằng và hạnh phúc trong tiếng cười của anh.
Giờ đây những kỉ niệm chỉ giống như chiếc bình pha lê rơi vỡ nát xuống nền nhà lạnh lẽo.
Chiếc áo ngày xưa của anh ở góc nhà cô vẫn khiến cô đau nhói mỗi khi ôm chầm lấy.
Cái guitar đứng lặng thinh nơi góc phòng vì đã chẳng còn bài hát nào được cất lên.
Những tin nhắn chúc ngủ ngon ngọt ngào hay một câu “anh nhớ em” vụng về anh gửi vội trong những chuyến công tác xa nay chỉ như tảng đá đè lấy lòng cô.
[…]
Cô chẳng thể yêu ai từ dạo đó.
Mọi xúc cảm dường như được chôn chặt nơi đáy tim.
Cô cứ sống những tháng ngày đơn độc và cô đơn như thế. Cô chẳng khóc chẳng cười.
Đời khô khốc. Tình khô khốc. Hốc mắt cũng khô khốc.
[…]
Có một người đàn ông khác vô thức bước đến đời cô, chẳng bao giờ nói yêu cô, cũng chẳng bao giờ hứa hẹn.
Anh ta chỉ đơn thuần ở đó để ôm cô vào lòng.
Rồi tháng ngày dần trôi qua, cũng là cô và anh ấy cùng cái ôm hàng ngày….vậy mà cô khóc, khóc không thành tiếng, chỉ đứng lặng lẽ dưới bờ vai anh cho nước mắt tuôn.
Lần đầu tiên cô tự trách mình đã không giữ lại một chút ít để yêu người đến sau. Họ chẳng đòi hỏi gì nhiều vì họ biết nỗi đau đã là quá lớn.
Phải, người đến sau họ chỉ cần một chút ít để yêu trọn vẹn…