Chương 2: Sắp phải cúi đầu với bạn trai

Sở Cảnh Huyên cầm một chiếc micro, bước đến trung tâm sân khấu, đối diện với khu vực học viên.

Khi ngẩng mắt lên, ánh mắt hắn và Tống Phỉ Thời chạm nhau.

Tống Phỉ Thời cảm thấy tim mình như bị hẫng một nhịp, vô thức quay đi.

Là người đã quyết tâm bước vào giới giải trí, cậu từng nghĩ mình có khả năng sẽ gặp lại Sở Cảnh Huyên.

Nhưng cậu luôn mong rằng cuộc gặp gỡ này sẽ xảy ra khi cậu đã có chút danh tiếng, chứ không phải trong hoàn cảnh này – khi Sở Cảnh Huyên là giám khảo, còn cậu là học viên chờ bị đánh giá!

Cảm giác này giống như một tuần không gội đầu, ăn mặc xuề xòa đi ăn trưa, rồi bất chợt gặp người yêu cũ – người vừa đẹp trai, vừa phong độ, lại đi xe sang!

Dù thực tế thì cậu đã gội đầu và ăn mặc khá ổn, nhưng cái cảm giác bất lực thì vẫn vậy!

Không cam tâm, cậu lập tức quay lại nhìn thẳng vào Sở Cảnh Huyên.

Ngay lúc đó, Sở Cảnh Huyên khẽ mỉm cười. Nụ cười thoáng qua rất nhanh, Tống Phỉ Thời không rõ là có đang chế giễu cậu hay không, nhưng nhìn sao cũng thấy đáng ghét.

Tống Phỉ Thời nhíu mày khó chịu.

Anh ta cười cái gì chứ? Thấy cậu không phải nên thấy áy náy, xấu hổ sao?

Nhưng Tống Phỉ Thời không có thời gian nghĩ ngợi thêm, vì ngay sau đó, Sở Cảnh Huyên đã công bố quy tắc.

“Chào mọi người, tôi là giám khảo kiêm đạo diễn của mùa này. Sau đây là quy tắc vòng thử vai đầu tiên: Tổng cộng có 52 học viên sẽ được chia ngẫu nhiên thành bốn nhóm đến gặp bốn giám khảo. Trong vòng này, chúng ta sẽ chọn 40 người tiếp tục, nghĩa là mỗi nhóm 13 học viên, chỉ có 10 người được đi tiếp.”

Cả khán phòng lập tức xôn xao.

Ai mà ngờ được, ngay vòng đầu tiên đã có đào thải!

Nhiều người mang cả hành lý đến, nghĩ rằng ít nhất cũng ở lại được vài ngày. Nếu bị loại ngay, còn chưa kịp vào ký túc xá mà phải xách hành lý về, đúng là mất mặt.

Không khí trở nên căng thẳng, có người lo lắng, có người thờ ơ, cũng có người vẫn đùa cợt.

Sở Cảnh Huyên không mảy may bận tâm đến sự hỗn loạn.

“Tôi rất mong chờ vào những màn thể hiện của các bạn. Vòng thử vai đầu tiên, bắt đầu ngay bây giờ.”

Nói xong, hắn rời khỏi sân khấu.

Lúc hắn rời đi, Tống Phỉ Thời không nhìn theo, vì giờ cậu không còn tâm trí để bận tâm đến Sở Cảnh Huyên nữa.

52 người chọn 40, tỷ lệ không hẳn thấp. Nhưng vấn đề là cậu mới chỉ học diễn xuất được một tháng, trong khi phần lớn ở đây đều có kinh nghiệm hơn cậu.

Hơn nữa, còn có lời đồn về những "ứng viên được sắp đặt".

Công ty giải trí mà cậu ký hợp đồng – Nhạc Tân – không phải công ty lớn. Trước khi ký hợp đồng tham gia chương trình, người quản lý đã thẳng thắn nói với cậu rằng họ không có đủ nguồn lực để đảm bảo cậu không bị loại.

Nói cách khác, cậu có thể đi được bao xa hoàn toàn dựa vào bản thân. Nếu không có màn trình diễn đủ nổi bật để vượt qua những thí sinh có bệ đỡ, cậu sẽ bị loại.

Điện thoại rung lên. Màn hình hiển thị tin nhắn từ Quan Khoáng hỏi cậu việc ghi hình thế nào rồi. Phía dưới tin nhắn là hình nền – bức ảnh gia đình bốn người.

Tống Phỉ Thời cúi đầu nhìn bức ảnh gia đình, biểu cảm ẩn trong bóng tối.

Lúc này, nhân viên chương trình đẩy một chiếc máy gắp trứng đồ chơi lên sân khấu và yêu cầu họ lần lượt xoay để lấy trứng.

Đám đông lập tức ồn ào hẳn lên. Tống Phỉ Thời ngẩng đầu, nét trầm lắng vừa rồi dường như chỉ là ảo giác. Hiện tại, cậu lại là một chàng trai của sự sáng sủa và tràn đầy năng lượng.

Cậu đứng dậy, nhìn thấy trong máy là những quả bóng nhỏ không trong suốt. Nhân viên chương trình giải thích rằng bên trong mỗi quả bóng là tên của một vị giám khảo.

"Thật không ngờ lại dùng máy gắp trứng để chia nhóm."

"Lần đầu tiên xoay gắp trứng mà cảm giác căng thẳng như vậy, không biết sẽ gắp được ai."

"A! Là đạo diễn Đoạn! Làm sao đây, tôi hơi sợ đạo diễn Đoạn."

"Tôi ở nhóm của anh Cảnh Huyên! Thật là phấn khích, thần tượng của tôi đó!"

"Anh ấy cũng là thần tượng của tôi, nhưng tôi cảm giác… anh ấy khá nghiêm khắc."

Mọi người tụ tập bên nhau, giống như đang mở hộp quà bất ngờ. Có chút căng thẳng, nhưng không thiếu phần phấn khích.

Hình thức thi này, thực ra giám khảo là ai không quan trọng bằng việc trong nhóm có những ai. Vì các thành viên cùng nhóm đều là đối thủ cạnh tranh trực tiếp.

Nhưng đối với Tống Phỉ Thời, giám khảo lại rất quan trọng. Cậu nhìn những quả trứng đủ màu sắc, trong lòng chỉ cầu nguyện không phải Sở Cảnh Huyên.

Chàng trai phía trước cậu xoay và gắp được một quả bóng đỏ. Khi mở ra, bên trong là tên của giám khảo Thiệu Diệp.

Tới lượt Tống Phỉ Thời, cậu thầm nhẩm trong lòng: "Đừng là Sở Cảnh Huyên." Nhưng vừa xoay, một quả bóng vàng sáng lăn ra.

Khi mở quả bóng, bên trong là một tấm thẻ trắng. Lật tấm thẻ lại, ba chữ to hiện ra: Sở Cảnh Huyên.

Tống Phỉ Thời: “...”

Trời muốn diệt cậu rồi.

Cậu cau mày, ánh mắt đảo qua xung quanh và nhanh chóng nhận ra một chàng trai trẻ. Cậu nhớ người này đã từng nói rất ngưỡng mộ Sở Cảnh Huyên và mong muốn được vào nhóm của hắn.

Không chút do dự, Tống Phỉ Thời bước tới. "Này!"

Người kia: "Gì vậy?"

Tống Phỉ Thời ghé gần: "Cậu gắp được ai thế?"

Người kia giơ tấm thẻ ra, Tống Phỉ Thời cũng cho xem thẻ của mình. Thấy vậy, đối phương không giấu được vẻ thèm thuồng.

Tống Phỉ Thời nhìn cậu ta, như đang cân nhắc điều gì đó rồi nói: "Tôi có thể đổi với cậu."

Người kia ngạc nhiên: "Thật sao?"

Tống Phỉ Thời: "Thật."

Người kia phấn khích: "Đổi luôn!"

Tống Phỉ Thời cười tươi như một chú hồ ly nhỏ vừa trộm được món ngon, nhanh chóng đổi thẻ rồi vui vẻ tiến về khu vực của đạo diễn Đoạn. Nhưng đi chưa được vài bước, loa phát thanh của chương trình vang lên:

"Thông báo đến tất cả các học viên, trong vòng thi đầu tiên, nghiêm cấm việc tự ý đổi thẻ giám khảo."

Bước chân của Tống Phỉ Thời khựng lại. Người đổi thẻ với cậu cũng dừng lại. Hai người quay đầu, cách nhau cả nửa gian phòng thu và hơn chục người, lặng lẽ nhìn nhau vài giây. Sau đó, họ đồng loạt quay lại, buồn bã đổi lại thẻ, rồi lần lượt tiến về đúng giám khảo được chỉ định.

Vài phút sau, Tống Phỉ Thời ngồi xuống khu vực chờ trước phòng phỏng vấn của Sở Cảnh Huyên.

Khu chờ và khu phỏng vấn chỉ cách nhau một bức tường. Trước mặt khu chờ là một màn hình lớn, hiển thị trực tiếp diễn biến bên trong phòng phỏng vấn.

Vừa ngồi xuống, một người vẫy tay với cậu: "Tống Phỉ Thời, qua đây!"

Người này tên Triệu Duệ, là con của một ngôi sao nổi tiếng. Trước đó, cả hai từng ngồi chung và làm quen với nhau.

Triệu Duệ ngoại hình to lớn, trông có vẻ khó gần, nhưng chỉ sau một lúc ngắn, Tống Phỉ Thời đã nhận ra vẻ khó gần chỉ là bề ngoài. Bản chất của anh chàng là một người nói nhiều.

Tống Phỉ Thời bước tới, ngồi cạnh Triệu Duệ.

Triệu Duệ: "Sao cậu đến muộn thế?"

Tống Phỉ Thời: :)))

Buổi phỏng vấn nhanh chóng bắt đầu. Nhân viên lần lượt gọi tên học viên, ai được gọi sẽ vào phòng phỏng vấn.

Người đầu tiên bước vào là Ông Vũ Thao, một cái tên khá nổi trong thế hệ trẻ. Sau khi tự giới thiệu, anh được giao đề bài biểu diễn:

"Thời kỳ loạn lạc chiến tranh, bạn và người yêu chuẩn bị chia ly vì thời thế. Một khi chia tay, không ai biết liệu còn cơ hội gặp lại hay không. Có lẽ từ đây sinh tử cách biệt, núi sông chia cắt."

Diễn xong, Sở Cảnh Huyên chỉ buông một câu nhận xét:

"Cậu đang chia tay ông lão dưới lầu à?"

Gương mặt Ông Vũ Thao, vốn đầy tự tin và hào hứng, lập tức cứng đờ. Không khí trở nên ngượng ngùng, phòng phỏng vấn im lặng như tờ.

Màn hình trước khu chờ cũng truyền tải rõ ràng lời nhận xét này, khiến cả khu vực chờ cũng lặng ngắt.

Ban đầu, tuy có chút căng thẳng, mọi người vẫn trao đổi với nhau vài câu. Nhưng chỉ một câu của Sở Cảnh Huyên đã khiến tất cả đều im bặt.

Áp lực vô hình lan tỏa trong không khí, không chỉ vì tính chất của cuộc thi mà còn từ sức mạnh và vị thế vượt trội của vị giám khảo này.

Không gian im ắng một mũi kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Sở Cảnh Huyên nhìn về phía Ông Vũ Thao, ánh mắt ấy xuyên qua màn hình, như thể đang nhìn thấu tất cả mọi người.

Một luồng áp lực như lan tỏa trong không khí, và luồng áp lực này không chỉ đến từ bản chất của cuộc thi mà còn đến từ sức mạnh mà vị huấn luyện viên này hoàn toàn vượt trội hơn tất cả họ.

Sở Cảnh Huyên không hài lòng với phần biểu diễn vừa rồi, ai cũng có thể nhận ra điều này.

Trong số họ, có những người rất rõ ràng, khả năng diễn xuất của mình có thể còn không bằng Ông Vũ Thao, thậm chí còn kém hơn, nếu như Ông Vũ Thao cũng phải nhận những lời phê bình nghiêm khắc như vậy, thì họ sẽ thế nào đây...

Đạo diễn ở một căn phòng khác, nhìn vào màn hình giám sát, tình hình từ bốn huấn luyện viên đều hiển thị trên màn hình, người ngồi cạnh đạo diễn là nhà sản xuất, lắc đầu hai cái: "Tôi cứ nghĩ là đội của Đoạn Kha sẽ có bầu không khí căng thẳng nhất, ai ngờ lại là đội của Cảnh Huyên mới khiến người ta sợ nhất."

Đạo diễn: "Sở Cảnh Huyên tính cách vốn không phải dễ gần."

Nhà sản xuất cười: "Cậu ấy còn trẻ, chưa biết cách ăn nói nhẹ nhàng, nhưng hắn thật sự có thực lực như vậy."

Mùa thứ hai vẫn đang trong giai đoạn lên kế hoạch, trước đây ông đã gửi lời mời làm huấn luyện viên cho Sở Cảnh Huyên, nhưng bị đội ngũ của cậu ta từ chối ngay lập tức.

Ông cũng nghe nói rằng Sở Cảnh Huyên không thích tham gia chương trình giải trí, vì vậy sau đó cũng không còn hy vọng, không ngờ hai tuần trước đội ngũ của Sở Cảnh Huyên lại đột nhiên liên lạc lại với ông, nói rằng hắn có lịch trống, có thể tham gia chương trình.

Dĩ nhiên ông vô cùng vui mừng, vì Sở Cảnh Huyên nổi tiếng, lượng người theo dõi, thành tích của hắn hiển nhiên là điều không thể từ chối, là nam diễn viên trẻ nhất đạt giải Tam Kim, siêu sao hàng đầu nóng hổi, mọi cử chỉ hành động đều thu hút sự chú ý, bất kỳ một bài đăng Weibo nào cũng đều có thể nhận được triệu lượt chia sẻ.

Sở Cảnh Huyên tham gia chương trình của họ, chính là tấm biển quảng cáo tốt nhất, là chiến lược tuyên truyền mạnh mẽ nhất!

Bây giờ, rõ ràng Sở Cảnh Huyên không có ý định trở thành một "người giả" chỉ biết nói những lời hay trong chương trình. Có thể dự đoán, chương trình này sẽ rất bùng nổ!

Nhà sản xuất trong lòng đang tính toán âm thầm, khóe môi nhếch lên đầy vui sướиɠ.

Tuy nhiên, đạo diễn không lạc quan như nhà sản xuất. Mặc dù không quen biết Sở Cảnh Huyên, nhưng đã gặp vài lần riêng, ông cảm thấy hiểu biết của nhà sản xuất về Sở Cảnh Huyên chưa thật sự chính xác.

Với vài lần tiếp xúc ít ỏi, đạo diễn thực sự cảm thấy Sở Cảnh Huyên không phải là người thiếu tinh tế, mà là... rất nguy hiểm.

Không thể diễn đạt chính xác, nếu phải mô tả, thì giống như một buổi hoàng hôn mà ônb từng thấy. Hoàng hôn hùng vĩ, những đám mây đỏ như lửa phủ kín một nửa bầu trời, cảnh vật mê hoặc mắt nhìn, nhưng bạn biết rằng nó sẽ rơi xuống.

Sự nguy hiểm của Sở Cảnh Huyên giống như khoảnh khắc đó, bạn không biết khi nào nó sẽ đến, nhưng có cảm giác nó có thể đến bất cứ lúc nào.

Dĩ nhiên, tất cả chỉ là cảm giác chủ quan không có cơ sở của ông. Nếu hỏi những người trong giới giải trí khác, họ sẽ chỉ thấy Sở Cảnh Huyên có một con đường sự nghiệp rực rỡ.

Đang suy nghĩ, nhà sản xuất bên cạnh bắt đầu lật xem hồ sơ của học viên phía Sở Cảnh Huyên và bất ngờ thốt lên: “Ôi, còn một người mới tinh, từ Giải trí Nhạc Tân, mới ký hợp đồng một tháng, chuyên ngành văn học so sánh? Mới mẻ quá, sao lại được chọn vào? Có hậu thuẫn gì không?”

Đạo diễn nhớ người này, lắc đầu nói: “Không có hậu thuẫn gì.”

Nhà sản xuất hỏi: “Vậy sao lại chọn người mới như thế?”

Đạo diễn chỉ vào một màn hình giám sát: “Là người này.”

Nhà sản xuất nhìn kỹ vào màn hình, mắt sáng lên, gã hiểu tại sao người này lại được chọn – vì vẻ ngoài rất đẹp.

Trong ngành giải trí không thiếu người đẹp, nhưng giữa vẻ đẹp và vẻ đẹp, cũng có sự khác biệt rõ rệt, đẹp bình thường và đẹp xuất sắc, sự khác biệt là rất lớn.

Khuôn mặt đẹp xuất sắc trong ngành giải trí chính là tấm thẻ thông hành, là chiếc chìa khóa mở cửa, còn có giá trị hơn cả bằng cấp.

Nhà sản xuất với ánh mắt sắc bén đã dày dặn kinh nghiệm trong ngành giải trí, khẳng định: “Chỉ cần không quá xui xẻo, cậu ta chắc chắn sẽ nổi tiếng.”

Nói xong, gã lại thở dài tiếc nuối: “Nhưng mà gặp phải Sở Cảnh Huyên, có vẻ như may mắn này không được như ý rồi.”

Sở Cảnh Huyên đâu phải là người sẽ chỉ nhìn vẻ ngoài mà dễ dàng bỏ qua đâu.

Đang suy nghĩ, nhân viên trong khu vực chờ thông báo: “Học viên tiếp theo tham gia phỏng vấn, Tống Phỉ Thời.”