Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Yêu Chưa Từng Gặp Mặt

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tác giả: Vendeta

Biên tập: Miikan

—–

– Đại ma vương: Thầy Lộ, đây là lịch trình ký tặng lưu động. Cậu nhìn xem, nếu có vấn đề gì thì cứ hỏi tôi.

– Đại ma vương: Với cả, tác phẩm mới của thầy Lộ khó nghĩ lắm sao?

– Đại ma vương: Bên trang web Lộc Đào có một tác giả đại thần đang có hứng thú hợp tác với cậu làm một tác phẩm, đề tài viễn tưởng phương Tây. Đây là dàn ý, cậu xem một chút xem có thấy hứng thú không.

– LIB: OK, cậu vất vả rồi.

– Đại ma vương: Thế thì cậu nhất định phải xem đấy, cho tôi câu trả lời rõ ràng trước 10h tối nha [mỉm cười.jpg]

– LIB: Yes, Sir.

Thật là đáng sợ, Beta này thật là đáng sợ. Lộ Dặc Ninh vừa thầm nhủ, nhưng anh cũng không dám phớt lờ cô ấy. Anh mở từng file và nghiêm túc xem xét. Dù sao thì đây cũng là những thứ liên quan đến lợi ích sống còn của mình, dù có lừa ai thì cũng không thể tự lừa bản thân được, chẳng phải vậy sao?

Dùng một tay cái vai mỏi, Lộ Dặc Ninh duỗi tay còn lại ra lấy điện thoại di động.

– LIB: Anh vừa mới nhận được lịch trình, phải đi thật nhiều nơi á. Còn phải đi máy bay nữa.

– LIB: [ngỗng bự run lẩy bẩy.jpg]

Đợi một hồi cũng không thấy Tần Duật trả lời tin nhắn, Lộ Dặc Ninh vỗ mặt. Anh đoán cậu đang bận nên lại bỏ điện thoại di động sang một bên và đứng dậy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lái xe tới phòng khám của bác sĩ Ngô. Anh nhìn dự báo thời tiết, chất lượng không khí trong thành phố Ninh thành hôm nay là 37, coi như có thể chấp nhận được.

Hai ngày trước trời có mưa, không ít lá cây bị mưa gió quật rụng và dính lên thân xe. Lộ Dặc Ninh đứng cách chiếc xe nhỏ màu trắng ba mét, anh chần chừ một hồi lâu rồi quay về phòng lấy một đôi găng tay dùng một lần, dùng vẻ mặt không biểu cảm mà thu dọn cành gãy lá úa bên ngoài cửa xe.

Dì giúp việc vừa bước qua cửa đã nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Lộ Dặc Ninh. Làm việc nhiều năm tại nhà Lộ Dặc Ninh, bà đã biết tình trạng của Lộ Dặc Ninh từ lâu, bà vội vã mở miệng nói: "Lộ tiên sinh, hôm nay cậu muốn vào nội thành sao? Cậu để đó để tôi làm cho, tôi sẽ rửa sạch xe cho cậu trong nửa giờ, có được không?"

"Con chào dì Tăng!" Lộ Dặc Ninh nở nụ cười với bà, một tay đỡ cửa, một tay vẫy chào bà, "Không sao, dì quét dọn trong nhà đi, cái này tự con làm được."

Tăng Phàm không thể nào tin được anh, dù sao thì Lộ Dặc Ninh đã từng lên cơn hoảng sợ vì một đứa nhỏ ném bóng rổ vào người anh. Lúc đó anh đã giận dữ, nôn khan và phát run ngay tại chỗ, đến khi về nhà anh ném quần áo ra khỏi nhà, điên cuồng tắm rửa lâu đến nỗi da dẻ nhăn nheo hết cả... Mặc dù khoảng thời gian này tình trạng của anh có vẻ khá hơn một chút, nhưng Tăng Phàm vẫn còn lo lắng, "Cậu không cần tôi giúp sao?"

"Không cần, con có thể làm được." Lộ Dặc Ninh vừa nói vừa khom lưng vỗ mấy chiếc lá cây vô tình dính lên ống quần xuống, rồi anh ngước mắt lên nhìn Tăng Phàm vẫn còn đứng đó, trêu ghẹo nói: "Dì không tin con à?"

"Không phải." Tăng Phàm cười gượng hai tiếng, "Vậy cậu làm đi, có việc gì cần thì gọi tôi."

"Vâng." Lộ Dặc Ninh nhắm mắt lại, ép xuống cảm xúc đang dâng lên trong l*иg ngực và âm thầm lặp đi lặp lại với chính mình rằng mình có thể, mình có thể, đây chỉ là lá cây, chỉ là lá cây, không có bất kỳ vật gì khác, không cần sốt sắng, không cần sợ hãi...

Anh thở phào nhẹ nhõm, và tiếp tục làm việc đang dở dang. Sau khi dọn dẹp hết tất cả rác rưởi trên xe, anh ra một cái ống nước từ trong nhà, xối từ đầu xe đến đuôi xe, ngẫm nghĩ tại sao mình không dùng nước rửa xe luôn từ đầu.

Đến lúc làm xong thì mặt trời đã lên cao. Lộ Dặc Ninh cảm thấy toàn thân đầy mồ hôi, anh cởi găng tay, lấy tay kéo cổ áo. Anh muốn đi tắm, nhưng hiện giờ anh đang cố gắng mỗi ngày chỉ tắm tối đa hai lần, một lần lúc dậy và một lần trước lúc đi ngủ. Đã được gần hai trăm ngày rồi nên anh không muốn phá hủy kỷ lục này. Anh ngơ ngác nhìn xung quanh một chút, quyết định cố gắng nhẫn nhịn.

"Con đi đây dì Tăng." Lộ Dặc Ninh đi tới cửa rồi chào Tăng Phàm.

Tăng phàm nghe vậy ló ra nửa người. Bà đang bọc người kín mít, mũ, khẩu trang, tạp dề, găng tay, ủng cao su màu trắng, "Đi đường cẩn thận, tôi để cơm của cậu trong tủ lạnh, lúc nào về cậu nhớ hâm nóng lại trước khi ăn."

"Vâng." Lộ Dặc Ninh nhìn bà một lúc rồi mở miệng nói, "Lúc con không ở nhà, dì có thể bỏ khẩu trang xuống cũng được, không cần... Không cần để ý mấy thứ đó đến vậy đâu." Càng nói tiếng của anh càng nhỏ, cảm giác không đủ sức. Nói xong anh liền quay người đi.

Tăng Phàm hơi ngỡ ngàng không thể tin được. Bà đưa tay lên sờ khẩu trang trên mặt mình, suy nghĩ một lát rồi kéo khẩu trang xuống một chút, chỉ như vậy bà đã lập tức cảm thấy thoải mái hơn.

Lộ Dặc Ninh ngồi trong xe một lúc lâu trước cửa phòng khám. Cả người anh cảm thấy ngứa ngáy, mồ hôi dường như biến thành một lớp màng mỏng kề sát bên da, khiến cho anh cảm thấy khó chịu. Anh cố gắng lơ đi điều đó, nhưng càng nghĩ càng khó chịu. Nếu không phải vì không tìm được giao lộ quay đầu, hẳn là anh đã sớm chạy trốn về nhà và ngâm mình ở trong bồn tắm.

Lộ Dặc Ninh lấy ra một đôi găng tay dự bị để trên xe, anh cài cúc áo đến cúc trên cùng, cúi đầu kiểm tra tất và quần xem có nếp gấp nào không, tránh để da dẻ lộ ra ngoài, rồi anh mang khẩu trang và mũ, mở cửa xe với tâm thế chuẩn bị chiến đấu. Mỗi lúc như thế này anh đều có cảm giác trị liệu của mình không hề tiến triển, nhưng lại tự an ủi mình ngay lập tức rằng đây không phải vấn đề của chính mình, mà là vấn đề của bệnh viện, dù sao đi nữa thì đây cũng là bệnh viện, dù nó có là bệnh viện tư nhân, dù nó có hình thức hội viên thì cũng không thay đổi được sự thực rằng nó là một bệnh viện.

Chính là như vậy.

Lộ Dặc Ninh xuống xe, chạy hết tốc lực vào phòng khám của bác sĩ Ngô. Lúc anh gõ cửa, cửa, Ngô Lâm Chính đang cúi đầu viết gì đó, ông ngước mắt lên nhận ra là anh nên ông giơ tay từ bên cạnh rút ra một tấm đệm ngồi một lần trải lên ghế, rồi mỉm cười mời anh ngồi xuống.

"Chào Lộ tiên sinh, dạo này cậu thế nào?"

"Tôi không tắm." Lộ Dặc Ninh ngồi xuống, anh không trả lời vấn đề của bác sĩ Ngô. Anh nhìn thẳng vào bác sĩ Ngô, dường như muốn cố gắng khẳng định gì đó, "Sáng nay tôi tự rửa xe, cả người toát mồ hôi nhưng tôi không tắm, tôi muốn để giành lần tắm cho buổi tối. Nhưng nếu đến bệnh viện thì tôi phải tắm, mà tôi lại không tắm nên giờ tôi cảm thấy rất khó chịu."

"Được rồi, tôi hiểu rồi." Bác sĩ Ngô từ tốn làm dấu tay động viên, ra hiệu cho anh bình tĩnh lại, "Cậu làm tốt lắm, ra mồ hôi là chuyện bình thường, chúng ta có thể dần dần học cách tiếp thu điều đó. Giờ cậu cố gắng đừng nhớ về nó."

"Nhưng nó ở trên người tôi, tôi có thể cảm nhận được nên tôi rất khó chịu."

"Cùng tôi hít thở đều nào, tập trung nghe tôi nói này... Mồ hôi là một phần thân thể của cậu, giống với làn da của cậu, nó là một phần của cậu..." Bác sĩ Ngô nói chậm rãi: "Nào... Hít thở đều, thêm một chút nữa, cậu xem này, những thứ cậu cảm nhận được chính là cơ thể của cậu, nó không phải một bộ phần, là thân thể sạch sẽ của cậu, rất sạch sẽ... Cậu đừng lo lắng, cậu không cần phải lo lắng vì điều gì hết... Nào, thả lỏng, cậu sẽ thấy rất thoải mái, nào, thở đều, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra.... Thấy khá hơn không?"

Lộ Dặc Ninh gật đầu, anh giơ tay nắm vai, không suy nghĩ đến những chuyện đó nữa,. Cơ thể anh dường như lập tức thả lỏng ra rất nhiều, cứ như có thứ gì đó vừa bị rũ bỏ.

"Vậy tiếp theo chúng ta bắt đầu buổi trị liệu hôm nay nhé?" Bác sĩ Ngô mở bệnh án của anh trong máy tính ra và bắt đầu hỏi một số câu hỏi thường lệ, "Gần đây cách bao lâu cậu rửa tay một lần?"

"Ba đến bốn tiếng."

"Tại sao lại rửa tay?"

"Vẽ vời lâu, lòng bàn tay thấy dính, không thoải mái thì đi rửa."

"Mỗi lần rửa tay thời gian bao lâu? Rửa bằng nước? Hay dùng xà phòng, hay nước rửa tay và dụng cụ vệ sinh khác?"

"2-3 phút, dùng nước, thỉnh thoảng sẽ dùng chút xà phòng."

...

...

Bác sĩ Ngô liếc nhìn bệnh án của anh, "Lộ tiên sinh, tình huống của cậu có sự cải thiện rõ ràng, nhưng chúng ta vẫn cần tiến hành trị liệu thêm. Trong hai tuần tới, tôi hy vọng cậu có thể thử nghiệm đến một số địa điểm công cộng, như quán cà phê hay công viên Nhưng không phải chỉ lượn qua rồi đi, cậu cần thiết phải ở đó một khoảng thời gian nhất định, bắt đầu là 10 phút đi, sau đó tăng dần mỗi ngày, mỗi lần tăng thêm 10 phút. Cậu có thể làm được chứ?"

"Đi công viên với quán cà phê à?" Lộ Dặc Ninh mở to hai mắt, cảm thấy như vừa nghe được cái lời nói mơ giữa ban ngày.

"Ừ, tất nhiên cậu có thể mang theo thuốc khử trùng, hoặc những thứ như đệm ngồi dùng một lần." Bác sĩ Ngô mỉm cười nói, "Cậu có thể làm được chứ? Nếu cậu hoàn thành nhiệm vụ này, chúng ta sẽ chuyển sang giai đoạn tiếp theo, có thể giúp cậu và người khác có tiếp xúc thân thể, ví dụ như là nắm tay hay ôm ấp."

Câu nói sau quả thực là có sức hấp dẫn rất lớn đối với Lộ Dặc Ninh. Mặc dù anh luôn cảm thấy thân thể người có những thứ ghê tởm nhưng anh cũng là một loài động vật, cũng khao khát tiếp xúc thân thể với đồng loại. Anh suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý: "Được."

Trước khi lên xe, Lộ Dặc Ninh tháo găng tay và khẩu trang và ném vào thùng rác ở gần đó. Trong đầu anh nghĩ đến chuyện đi đến nơi công cộng, tính ra thì còn gần chục ngày nữa là đến lễ ký tặng, quả thật là anh có thể bắt đầu. Thế nhưng hôm nay thì thôi đi, Lộ Dặc Ninh gục đầu trên tay lái và thở dài một cái, hôm nay anh mệt mỏi quá rồi.

Mắt thoáng liếc thấy đèn nhắc nhở của điện thoại di động đang lóe sáng không ngừng, Lộ Dặc Ninh cầm điện thoại di động lên, là tin nhắn của Tần Duật, anh lập tức ngồi thẳng người lên.

– Ý Trung A: [sờ đầu một cái.jpg]

– Ý Trung A: A Ninh vất vả rồi. Mà hôm nay em nhìn thấy một thứ em nghĩ anh sẽ thích.

– Ý Trung A: Hình ảnh

Lộ Dặc Ninh nhìn hồi lâu, anh không nhìn ra đó là cái thứ gì. Sau khi phóng to hình ảnh anh vẫn thấy lơ mơ, chỉ biết đây là đại sảnh công ty của Tần Duật.

– LIB: Cái gì đấy [ngỗng bự dấu chấm hỏi.jpg]

– Ý Trung A: Ngày hôm nay công ty biển quảng cáo công ty là là nhân vật hoạt hình của anh, rất nhiều người trẻ tuổi đều đến chụp ảnh chung.

– Ý Trung A: Hình ảnh

Lần này Tần Duật phóng to biển quảng cáo lên, đó là một khối lập phương to bằng hạt đậu ở góc trái phía dưới của hình ảnh. Lộ Dặc Ninh bật cười xì một tiếng, không biết Alpha nhà anh đứng chụp tấm hình này từ bao xa.

– LIB: Thế em thì sao? Em có đi không? Anh nhớ là em nói em rất thích Hugh Rander1.

– Ý Trung A: Nhiều người lắm, em không tìm được thời gian.

Lộ Dặc Ninh đọc tin nhắn mà đôi mắt không khỏi cong lên, anh quyết định gửi cho Alpha nhà mình một chút trái ngọt.

– LIB: Hai ngày nữa công ty gửi cho anh một ít tranh đứng toàn thân, anh sẽ gửi cho em mấy cái.

– Ý Trung A: Được.

– Ý Trung A: Sản phẩm mới của công ty bắt đầu thử nghiệm nội bộ rồi, em gửi sản phẩm cùng với đồ có tin tức tố cho anh, anh chú ý kiểm tra và nhận đồ nhé.

Lộ Dặc Ninh nhíu mày, anh nghĩ, công ty của các em làm công nghệ thông tin mà còn phát triển sản phẩm thực thể sao?

– LIB: Cái gì á? [ngỗng bự hiếu kỳ.jpg]

– Ý Trung A: Em sẽ nói cho anh khi nào anh nhận được.

Lộ Dặc Ninh híp mắt lại, anh cứ cảm thấy có chuyện gì không đúng lắm nhưng cặp đôi già lâu lâu cũng cần phải có chút tia lửa bất ngờ để bảo trì lãng mạn và bảo đảm chất lượng tình yêu lâu dài mà. Bởi vậy anh quyết định mở một con mắt nhắm một con mắt, để xem Tần Duật muốn làm cái gì.

– LIB: OK.

– Ý Trung A: Em đi họp đây.

– Ý Trung A: Khi nào họp xong em sẽ xuống xem thử.

– LIB: [Cố lên, ngỗng bự.jpg]

—–

1. Hugh Rander (休兰德): chắc là tên nhân vật trong "Ve mùa đông" của A Ninh, mình tự phiên âm đó. Sau này có nhắc tới các nhân vật khác đều là do mình phiên âm, mình sẽ không chú thích thêm.

Thực ra biên tập (nickname Đại ma vương), dì Tăng với bác sĩ Ngô đều gọi Lộ Dặc Ninh là "ngài" nhưng mình thấy như vậy tương đối xa cách và không tự nhiên trong tiếng Việt nên đã sửa tùy theo mối quan hệ giữa các nhân vật.
« Chương TrướcChương Tiếp »