Không khí trong phòng ngủ như thể ngưng tụ lại thành từng lớp sương giá mỏng vậy, lạnh đến thấu xương, tôi cúi đầu không nhìn anh.
Qua một lúc lâu, anh thở nhẹ một hơi, sau đó trầm giọng lạnh lùng nói: “Cô nghỉ ngơi đi, đợi cô bình tĩnh lại rồi chúng ta nói sau!”
Không cho tôi nói thêm điều gì, nói xong anh đứng dậy và rời khỏi phòng ngủ.
Tối hôm đó, Phó Kiến Hưng rời khỏi biệt thự, còn tôi thức trắng đêm.
Dù vậy, khi mặt trời mọc, chúng ta vẫn phải mở mắt và tiếp tục sống.
Cả đêm tôi ngủ không ngon, kéo lê cơ thể mệt mỏi đến công ty, Hàn Sương thấy sắc mặt tôi xám xịt, tâm trạng không tốt nên lo lắng nói: “Giám đốc Thẩm, tối hôm qua cô thức đêm đọc tài liệu à? Thật ra công ty cũng không khó khăn về việc kiểm toán như vậy đâu, cô đừng áp lực quá, sức khỏe của cô mới tốt lên, phải giữ gìn đó!”
Tôi gật đầu, đầu hơi ong ong, sau khi đọc tài liệu kế toán của Phó thị, tôi cũng đọc kỹ tài liệu kế toán của Kiều thị.
Thấy tôi liên tục ngáp, Hàn Sương rót cho tôi một tách cà phê rồi bảo: “Phải rồi, giám đốc Thẩm, công ty giao việc kiểm toán cho AC hay là Tín Thích vậy ạ?”
Nghĩ đến vấn đề này tôi liền đau đầu, hôm qua người đàn ông trung niên đó bảo tôi tổ chức đấu thầu, nhưng không yêu cầu cụ thể gì cả.
Kẻ địch ngoài sáng, tôi trong bóng tối, sau khi suy nghĩ một hồi, tôi nói: “Kiểm toán đại khái cần bao lâu?”
“Những năm trước thì khoảng nửa tháng, năm nay có thể ít nhất cũng phải một tháng!” Hàn Sương nói rồi đặt tài liệu kiểm toán của những năm trước lên bàn của tôi.
Tôi xem qua, thực sự có hơi đau đầu, tôi nói: “Năm nay chúng ta còn bao nhiêu thời gian?” Mỗi năm làm kiểm toán xong, công ty đều phải công khai trên trang mạng kinh tế, Phó thị là công ty niêm yết chứng khoản, không ít người có cổ phần và nhà đầu tư đang đợi xem.
“Không nhiều lắm, vẫn còn một tháng rưỡi nữa, nhưng Phó thị cũng có công ty chi nhánh ở các tỉnh khác. Giám đốc Thẩm, mặc dù cô không cần chạy đến từng công ty một nhưng ít nhiều gì cũng phải đến một vài công ty, nếu không thì không thể biết rõ tình hình cụ thể được!”
Tôi gật đầu, cất tài liệu đi rồi kiểm tra thời gian, đã là buổi trưa rồi, tôi nhìn Hàn Sương nói: “Tôi cần gặp tổng giám đốc của Tín Thích, cô hẹn trước giúp tôi, càng nhanh càng tốt!”
“Vâng!” Ngừng một chút, cô ấy nói: “Cô có muốn gặp tổng giám đốc của AC nữa không?”
Ban đầu tôi không định gặp người này, nhưng nghĩ về chuyện đã xảy ra tối qua, tôi không khỏi thầm nghĩ liệu có phải vì AC muốn cướp vụ làm ăn này nên nới...
Suy nghĩ một hồi, tôi nói: “Gặp, hôm nay người của họ lại đến sao?”
“Vẫn đang ở phòng chờ dưới lầu.” Hàn Sương dừng một chút: “Là tổng giám đốc của AC, Lâm Quân!”
Ông chủ đích thân đến đây? Có vẻ như việc kiểm toán của Phó thị thực sự có thể kiếm được rất nhiều tiền.
“Cô giúp tôi đặt một nhà hàng gần đây.” Tôi đứng dậy, xách túi và nói: “Cố gắng nhanh nhất có thể, tôi đi xuống gặp tổng giám đốc Lâm đó.”
“Vâng!” Hàn Sương đáp lại rồi vội càng rời đi.
Tôi đi ra khỏi văn phòng và đi thẳng đến phòng chờ của tòa nhà Phó thị, tòa nhà văn phòng Phó thị rất lớn, tiền vốn đầy đủ, cho nên đã xây dựng một phòng chờ xa hoa ở tầng một để tiện cho việc đón tiếp khách quý.
Khi đến phòng chờ, tôi nhìn thấy người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sofa màu đen kiểu Trung. Buổi trưa mọi người đều ăn trưa nên không có nhiều người, cộng thêm nước da của Lâm Quân rất trắng, nên dù đã ở tuổi trung niên nhưng trông không hề béo phệ.
Nhìn thấy tôi, ông ta đứng dậy, cười đi về phía tôi rồi đưa tay ra, bắt tay với tôi: “Giám đốc Thẩm, xin chào, tôi là người sáng lập AC - Lâm Quân, rất vui được gặp cô!”
Tôi mỉm cười, chào hỏi ông ta: “Tổng giám đốc Lâm, thật ngại quá, gần đây tôi hơi bận, thực sự không có thời gian, để ông phải đợi lâu rồi!” Tôi giơ tay kiểm tra đồng hồ, nhìn ông ta và nói: “Bây giờ vừa hay là giờ nghỉ trưa, hay là tổng giám đốc Lâm cùng tôi đi ăn trưa nhé?”
Ông ta cười gật đầu: “Vậy thì làm phiền giám đốc Thẩm rồi!”
Nói một hồi, mọi người đều không đề cập đến công việc, khi đến nhà hàng Hàn Sương đã đặt trước, Lâm Quân không chủ động đề cập đến việc kiểm toán.
Chỉ nói với tôi về một số điều thú vị trong cuộc sống, trông giống như hai người bạn đang trò chuyện với nhau, ông ta không nhắc đến công việc, nên đương nhiên tôi cũng không mở lời, yên lặng nghe ông ta nói.
Hồi lâu, ông ta nhìn tôi nói: “Tôi nghe nói năm nay cô Thẩm chịu trách nhiệm về việc kiểm toán của Phó thị?”
Tôi gật đầu: “Công ty niêm yết chứng khoán nên có rất nhiều việc, tổng giám đốc Phó và giám đốc Kiều hầu như không có thời gian, cho nên hạng mục này chỉ có thể tạm thời giao cho tôi làm.”
Ông ta cười nói: “Những năm trước, việc kiểm toán của Phó thị đều do AC làm. Năm nay...”
Ông ta không nói câu sau, đương nhiên tôi cũng biết, tôi mỉm cười nói: “Phó thị đã hợp tác với AC nhiều năm, theo lý mà nói nên để AC tiếp nhận, nhưng hợp đồng giữa AC và Phó thị đã hết hạn rồi. Như thường lệ, Phó thị sẽ tổ chức một cuộc đấu thầu, đương nhiên, tôi cũng hy vọng trong lần đấu thầu này, AC và Phó thị sẽ có thể hợp tác với nhau lần nữa.”
Nói đến đây có thể coi như đã kết thúc, Lâm Quân nghe xong khẽ mỉm cười, học thức tốt khiến ông ta tao nhã nói: “Ừm, AC cũng rất mong được hợp tác với Phó thị.”
Sau bữa ăn, tôi tiễn Lâm Quân đi, Hàn Sương đi theo tôi và nói: “Giám đốc Thẩm, không phải tổng giám đốc Phó định giao việc kiểm toán năm nay cho Tín Thích sao? Tại sao lại phải mở đấu thầu chứ?”
“Nếu không đấu thầu, Phó thị sẽ không chỉ đắc tội với AC mà còn cả các công ty kiểm toán khác nữa. AC là một thương hiệu lâu đời và đã hợp tác với Phó thị trong nhiều năm, nếu đột nhiên chấm dứt, cô nghĩ họ sẽ không lấy chuyện kiểm toán trước đây ra viết bài sao?”
Gặp Lâm Quân, tôi cũng có một lý do khác là muốn xem Lâm Quân có liên quan đến chuyện xảy ra tối hôm qua hay không, nhưng vừa rồi, khi nhìn thấy sắc mặt của ông ta sau khi nghe tôi nói về chuyện đấu thầu, có vẻ như không tình nguyện lắm. Vì vậy, có thể chuyện tối qua không liên quan gì đến ông ta.
Nhưng cũng không thể phủ nhận một cách tuyệt đối, chỉ có thể quan sát từ từ.
Hàn Sương gật đầu, hơi cau mày: “Vậy tại sao tổng giám đốc Phó lại...”
“Tại sao lại không nói trước?” Tôi ngắt lời cô ấy, liếc nhìn cô ấy rồi nói: “Phó Kiến Hưng không chỉ phụ trách quản lý một mình tôi, Phó thị lớn như vậy, nếu chuyện gì anh ấy cũng nói rõ ràng ra, vậy thì nuôi nhiều người như vậy làm gì? Dứt khoát tự mình làm cho rồi.”
“Nhưng cô là vợ anh ấy mà!”
Tôi buồn cười nhìn cô ấy nói: “Đúng là tôi là vợ anh ấy, trước tiên chưa nói đến chuyện anh ấy không hài lòng về người vợ như tôi, cho dù có hài lòng thì anh ấy cũng là tổng giám đốc của Phó thị, tôi là giám đốc, quan hệ của chúng tôi ở công ty là cấp trên và cấp dưới. Nếu như tôi ngốc đến nỗi chuyện gì cũng phải cần anh ấy nói rõ thì anh ấy cứ để tôi ở nhà làm mợ Phó cho nhẹ nợ!”
Trên đời này làm gì có thông mình sáng suốt, chẳng qua là kinh nghiệm được tích lũy từ từ sau những lần âm thầm cắn răng chịu khổ mà thôi.
Trở lại văn phòng, Hàn Sương hẹn tổng giám đốc của Tín Thích cùng nhau ăn tối, về chuyện tối hôm qua, tôi không nói với ai cả, chỉ đè nén trong lòng.
May là công ty rất lớn, nếu không có gì đặc biệt thì tôi không cần phải gặp Phó Kiến Hưng. Tôi không nghĩ về việc tiếp theo anh sẽ giải quyết chuyện của chúng tôi như thế nào, điều duy nhất tôi có thể làm là làm việc thật tốt.