Chương 16
Đinh — Cửa thang máy mở ra.
Lôi Khiếu và trợ lý Chu đang đứng bên trong.
Phương Thụy nháy mắt hóa đá, ngơ ngác nhìn họ.
Trần Thiên Luân nhìn thấy Tổng giám đốc, bất giác lui ra sau một bước, chỉ có Đinh Thiếu Ngạn vẫn bình thường, khom người. “Chào Tổng giám đốc.”
Lôi Khiếu gật đầu. “Vẫn chưa về nhà sao?”
“Chúng tôi cũng chuẩn bị về.”
Lôi Khiếu liếc mắt một cái, trợ lý Chu nhanh tay nhấn nút giữ thang máy.
“Mọi người vào đi.”
“A? Vâng…” Phương Thụy đổ mồ hôi lạnh, theo Đinh Thiếu Ngạn và Trần Thiên Luân bước vào thang máy.
Bởi vì có Tổng giám đốc, bầu không khí đột nhiên trở nên kì quái.
Sau một lúc trấn định tinh thần, Phương Thụy quay sang nhìn trộm Lôi Khiếu, dùng ánh mắt hỏi đối phương.
[Anh đợi em?]
[Em nghĩ sao?] Lôi Khiếu hừ lạnh một tiếng.
[Nga, thật vinh hạnh!]
[Biết rồi là tốt!]
Hai người mắt đi mày lại, Đinh Thiếu Ngạn và Trần Thiên Luân không chú ý, nhưng trợ lý Chu đứng ngay gần đó thì thấy rõ ràng. Chẳng lẽ người này chính là bạn trai của Tổng giám đốc?
“Khụ, đã trễ thế này vẫn còn tăng ca, mọi người thực vất vả!” Trợ lý Chu ho nhẹ một tiếng. “Ở tầng hai mươi, mọi người đều ở Ban phát triển phải không?”
“Đúng vậy, chúng tôi ở phòng hai của Ban phát triển.”
“Vậy sao? Mọi người xưng hô thế nào?”
“Đinh Thiếu Ngạn.”
“Tôi là Trần Thiên Luân.”
“Phương Thụy.”
“À? Phương Thụy a…” Trợ lý Chu thấp giọng nói, cố gắng kiềm chế khao khát muốn nhào tới làm quen. Này này, cậu chính là Phương Thụy khiến Tổng giám đốc mê đến thần hồn điên đảo phải không? Hắn mở mắt thật to nhìn Phương Thụy, dường như muốn nhìn cho đến khi mặt cậu nở hoa luôn.
Bị ánh mắt hắn nhìn làm sợ hãi, Phương Thụy bất giác sờ mặt mình. “Xin hỏi, mặt tôi có cái gì sao? “
“A, không, không có!” Trợ lý Chu vội vàng lắc đầu.
“Gần đây thần kinh cậu ta không bình thường.” Lôi Khiếu nhìn sắc mặt trợ lý Chu không ngừng biến hóa, chỉ lạnh lùng nói.
“Đúng đúng, vì làm việc nhiều nên tôi hơi đau đầu một chút!”
Phương Thụy hoài nghi nhìn hắn, nhưng không thể hiểu được chuyện gì, chỉ đành im lặng không nói.
***
Rất nhanh, thang máy xuống tới tầng một.
“Vậy, tạm biệt Tổng giám đốc, trợ lý Chu, trưởng phòng, hẹn gặp lại.” Phương Thụy cùng Trần Thiên Luân ra khỏi thang máy, Lôi Khiếu nắm chặt tay, không ngăn cản.
“A, đợi chút, tôi cũng đi.” Đinh Thiếu Ngạn vội bước ra ngay trước khi cửa thang máy khép lại.
Ba người đồng loạt cúi chào người ở bên trong, ở bảng số hiện thị cho thấy thang máy đã xuống tới tầng hầm.
“Oa, thật nguy hiểm.” Trần Thiên Luân vỗ ngực. “Tự nhiên lại gặp Tổng giám đốc.”
“Đúng vậy!” Phương Thụy phụ họa.
Đinh Thiếu Ngạn cười, nói với họ. “Đã khuya rồi, để tôi đưa hai cậu về nhà.”
“Oa, trưởng phòng thật tốt.” Trần Thiên Luân còn nói thêm. “Nhưng mà nhà tôi với nhà anh không tiện đường lắm đâu.”
“Tôi rất có thành ý mà.”
“A, tuy rằng tôi rất muốn chiếm tiện nghi của anh, nhưng mà…” Trần Thiên Luân nhún vai. “Để tôi đi tàu điện ngầm là được rồi.”
“Tôi với A Luân sẽ đi tàu điện ngầm.”
“Vậy a…” Đinh Thiếu Ngạn quàng vai Phương Thụy. “Bị từ chối khiến tôi chẳng có mặt mũi nào!”
“Trưởng phòng thật thích nói đùa!”
Thừa dịp Trần Thiên Luân và Phương Thụy nói chuyện, Đinh Thiếu Ngạn bí mật nhét cái gì đó vào cặp táp của Phương Thụy.
“Được rồi, mai gặp lại.” Đinh Thiếu Ngạn vẫy tay, chạy tới chỗ xe của mình.
“Hẹn gặp lại, trưởng phòng.”
Phương Thụy hoàn toàn không phát hiện có người bí mật bỏ cái gì đó vào cặp táp của mình, cậu liếc nhìn ra đầu phố, muốn tìm xe của Lôi Khiếu.
“A Thụy, cậu đang tìm gì thế?” Trần Thiên Luân nhìn theo ánh mắt Phương Thụy, thấy toàn xe là xe, không có gì cả!
“Không có.” Phương Thụy cười gượng. “Đi mau lên, nếu không sẽ hết tàu.”
“Hừ! Đều là cậu chậm chạp đó chứ!” Trần Thiên Luân oán giận nói.
Hai người vào ga tàu điện ngầm, Phương Thụy nhìn một lúc cũng không bước lên tàu.
“Gì thế?” Trần Thiên Luân thấy kỳ quái hỏi. “Không phải cậu muốn về nhà sớm sao?”
“Tôi… cậu cứ lên đi, tôi lên sau cũng được.”
“Vì sao?”
“Vì tôi nghe nói tình hình an ninh gần đây không ổn định lắm.”
“Thật sao?” Trần Thiên Luân vui vẻ ôm chặt Phương Thụy. “A Thụy thật quá tốt bụng!”
“Được rồi! Hai nam nhân ôm ấp cái gì!” Phương Thụy vội đẩy hắn ra. “Tàu của cậu đến rồi kìa, đi mau đi!”
“Được rồi được rồi.” Trần Thiên Luân buông tay ra, vừa đi vừa vẫy tay. “A Thụy, mai gặp nhé!”
“Mai gặp!”
***
“Bạn em tốt thật nhỉ.” Tàu vừa mới chạy đi, Lôi Khiếu từ sau cây cột xuất hiện.
“A?” Phương Thụy cứng người, vội quay đầu lại. “Làm em sợ muốn chết, anh không ở bên ngoài sao?”
“Xe anh để trợ lý Chu lái về rồi.” Lôi Khiếu ôm lấy vai cậu. “Lần sau không được cùng nam nhân khác ôm ấp linh tinh.”
“Là cậu ta tự nhiên ôm em đấy chứ!” Phương Thụy oán trách. “Em chưa kịp đẩy ra!”
Mắt Lôi Khiếu tối lại. “Anh không thích cậu ta.”
Phương Thụy cười trộm. “Em biết, chỉ cần có nam nhân đến gần em trong khoảng cách ba mét anh đều không thích.”
Lôi Khiếu bất đắc dĩ nhéo mũi cậu. “Tiểu Thụy, em lại trêu anh.” (lại chém gió)
“Cũng hết cách, ai bảo anh yêu em như vậy!”
Lôi Khiếu mỉm cười, trong mắt tràn đầy nhu tình nhìn cậu.
“A, có tàu đến, lên thôi!” Cửa vừa mởi, Phương Thụy kéo Lôi Khiếu chạy vào. “Đã lâu không đi tàu điện ngầm với anh, thật đáng nhớ.”
“Ừ.” Lôi Khiếu gật đầu, lại đem Phương Thụy ôm vào trong góc.
“Không cần đâu, làm gì có người nào.”
“Anh thích thế.” Lôi Khiếu nháy mắt, thân thể cao lớn trùm lên xung quanh Phương Thụy. “Nếu bây giờ anh hôn em…”
“Oa! Anh đừng có làm bậy!” Phương Thụy vội giơ hai tay che môi mình. “Nhỡ bị chụp lại rồi đăng báo thì sao!”
“Như vậy có làm sao?”
“Sẽ chết thảm đó!” Phương Thụy trừng anh. “Nhất định sẽ rất xấu hổ!”
“Em cảm thấy xấu hổ khi ở cùng anh?” Lôi Khiếu nhíu mày.
“Anh lại cắt câu lấy nghĩa rồi!” Phương Thụy kéo tay anh. “Em nói ở ngoài mà hôn thì sẽ rất xấu hổ!”
“Anh chỉ đùa thôi!” Khóe miệng Lôi Khiếu giương lên.
“Anh thật quá đáng.” Phương Thụy nhéo anh một cái. “Không để ý tới anh nữa.”
“Chỉ đùa thôi mà.” Lôi Khiếu cúi đầu nhận sai. “Tiểu Thụy, đừng phớt lờ anh.”
“Hừ!” Phương Thụy ngẩng đầu quay đi.
Lôi Khiếu hơi cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cậu. “Hôn rồi.”
“Oa!” Phương Thụy vội che miệng lại nhìn trái ngó phải. “Anh điên rồi hả!”
“Đâu có.” Lôi Khiếu bình tĩnh nhìn xung quanh. “Em xem, mọi người đều chỉ chú ý tới việc của mình, ai rảnh mà nhìn chúng ta?”
“Anh còn dám nói!” Phương Thụy mặt đỏ bừng, lấy cặp táp che mặt.
“Được rồi, không nói nữa, đến nơi rồi.”
“Đi mau lên!”
***
Ra khỏi ga tàu điện ngầm, Lôi Khiếu hỏi Phương Thụy. “Về nhà anh hay nhà em?”
“Về nhà em đi.” Phương Thụy xoa xoa tay. “Ngày mai còn phải đi làm.”
“Sao không chuyển hẳn sang chỗ anh?” Lôi Khiếu nghiêng đầu hỏi.
“Ưm, cũng không phải không được…” Phương Thụy khó xử. “Chỉ là bây giờ em chưa sẵn sàng.”
“Sẵn sàng cái gì?” Lôi Khiếu ôm lấy hai vai cậu. “Nhà anh cái gì cũng có, chỉ cần em sang là được.”
“Không cần đâu, dù sao tiền thuê nhà em đã đưa trước tới cuối năm, tới lúc đó bàn tiếp được không?”
“Được.” Lôi Khiếu gật đầu. “Em vui vẻ là tốt rồi.”
“Anh không tức giận chứ?”
“Tiểu Thụy.” Lôi Khiếu gắt gao ôm cậu. “Anh nói rồi, anh sẽ không bao giờ giận dữ với em.”
“Khiếu, anh thật tốt.”
Lôi Khiếu cúi đầu hôn lên trán cậu.
Một lúc lâu không nói gì, hai người bước vào phòng ngủ của Phương Thụy.
“Trời càng ngày càng lạnh.” Phương Thụy cởϊ áσ khoác than thở.
“Cho nên em mang anh về là muốn anh làm lò sưởi miễn phí?”(Là chăn 37 độ nha ヽ(Д)ノ)
“A, anh không nói thì em cũng không nhận ra nha!” Phương Thụy lười biếng ngồi lên ghế sô pha, vẫy tay. “Đến sưởi ấm giúp em một chút đi.” (em nó lại tự hiến thân rồi ~(~) thức ăn đến miệng rồi kìa anh ~(~))
Lôi Khiếu mỉm cười, ánh mắt dần thẫm lại. Anh nhẹ nhàng tiêu sái đến trước mặt Phương Thụy, chậm rãi áp lên người cậu, sức nặng của cơ thể làm Phương Thụy than nhẹ một tiếng.
“Tiểu Thụy, em muốn anh sưởi ấm cho em thế nào đây?”
“Anh đứng lên đi, nặng quá!”
“Để anh sưởi ấm cho em.” Vừa nói, anh vừa cởϊ qυầи áo Phương Thụy.
“Oa, lạnh quá!” Phương Thụy co người lại, tùy ý để Lôi Khiếu cởϊ áσ len của cậu. “Muốn ấm thì phải mặc áo chứ!”
Lôi Khiếu hôn nhẹ mặt cậu, cười nói. “Một lát nữa em sẽ nóng đến toát mồ hôi cho xem.”
Giờ mới hiểu được ám chỉ của anh, Phương Thụy ngượng ngùng chôn mặt vào cổ Lôi Khiếu.
***
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Phương Thụy đột nhiên nghĩ đến điện thoại di động hết pin, cậu miễn cưỡng vươn tay lấy cặp táp, mò mò một lúc, không thấy điện thoại nhưng lại tìm được một chiếc đĩa CD. “Hả? Cái gì đây?”
“Sao thế?” Lôi Khiếu quay sang.
Phương Thụy giơ chiếc đĩa lên. “Không biết là của ai! Sao tự dưng lại ở trong cặp táp của em?”
“Bị bỏ vào lúc nào cũng không biết sao?” Lôi Khiếu nhíu mày.
“Đúng vậy, tại sao lại…” Phương Thụy nhìn chiếc đĩa lạ kia một lúc. “Hay là mình mở ra xem?”
Lôi Khiếu cầm lấy, cẩn thận xem xét, không hiểu tại sao lại cảm thấy hơi bất an. “Không cần đâu, đã muộn rồi.”
“Đúng vậy.” Phương Thụy để chiếc đĩa lên đầu giường. “Mặc kệ nó là cái gì.”
Nói xong, cậu lấy điện thoại ra sạc pin, sung sướиɠ thong thả chui vào lòng Lôi Khiếu nghỉ ngơi.
Lôi Khiếu nhìn chăm chú chiếc đĩa trên mặt bàn, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.