- Ờ, đúng là mày bị bệnh rồi!
Nhỏ Quyên chăm chú nghe hắn nói xong, tỉnh bơ phán một câu xanh rờn. Thấy hắn mở to mắt nhìn mình, nhỏ cười (gian xảo):
- Nói vậy mà không hiểu hả? - Nhỏ lắc lắc đầu theo cái kiểu chưa - thấy – ai - khờ - như – mày _ Này nhé, có đúng là ở gần người đó thì tim mày sẽ đập nhanh lên không?
- Uh… ừm… - Hắn thừa nhận, tuy không được chắc chắn cho lắm.
- Rồi nếu người đó nhìn mày thì mặt mày sẽ nóng lên đúng không?
- Thì… nếu nhìn bình thường thì không sao, nhưng nếu nhìn lâu thì… ừm…
- Và nếu không gặp thì mày sẽ nhớ người đó chứ?
Hắn giật mình. Nhớ? Thì ra cái cảm giác bồn chồn trong lòng hắn mấy hôm nay là nhớ à? Cái cảm giác thiếu một cái gì đó quan trọng… Muốn gặp… Muốn trò chuyện… Và chạm vào… (đai đen karate, bộ muốn chít sao mà đυ.ng zới chạm vậy trời !?!) Vậy ra đó là nhớ…
Nhỏ Quyên vẫn nhìn hắn chằm chằm đợi câu trả lời. Hắn gật nhẹ đầu, không biết mặt mình đã đỏ bừng lên như một trái gấc chín.
- Đó, bởi vậy tao mới nói mày bị “bệnh”.
- Hả?
- Bệnh yêu, hì hì!!!
- CÁI GÌ? - Hắn hoảng hồn đánh rơi quyển sách đang cầm trên tay xuống sàn, và âm lượng tiếng hét của hắn to bự đến mức không khí giờ ra chơi đang ồn ào bỗng im bặt. và cả đống cặp mắt đổ dồn hết vô hắn. Nhỏ Quyên vẫn chỉ ngồi im, cười khì. Không biết sao mà hắn thấy con nhỏ mọc ra một cái đuôi hình mũi tên với hai cái cánh màu đen.
- Nói tao nghe đi, ai vậy?
Nhỏ Quyên hỏi bằng cái giọng nũng nịu khiến hắn nổi da gà. Nhưng có cho vàng hắn cũng không đời nào ngu dại mà khai ra, cho nên hắn tìm mọi cách dán miệng mình lại và cố gắng tập trung hơn vào cuốn sách đang đọc, mặc cho con bạn càu nhàu không ngớt:
- Làm gì mà giấu kỹ vậy chứ? Tao chỉ muốn biết ai mà giỏi dữ vậy thôi mà.
Cũng may lúc đó chuông reo vào lớp và nhỏ Quyên tạm buông tha cho hắn. Nhưng cũng vì câu “chẩn đoán bệnh” của nhỏ mà suốt hai tiết Sử, lời giảng của thầy chẳng lọt vào tai hắn lấy một chữ. Hắn cứ suy nghĩ hoài điều mà nhỏ Quyên nói. Trời ạ, không thể như thế được. Nếu nhỏ nói đúng, chẳng lẽ… chẳng lẽ hắn đã thích nhóc Linh sao?
Sao mà có chuyện đó được chứ? - Hắn vò đầu bứt tai tự hỏi. Ừ thì hắn thừa nhận mấy cái đại loại như tim đập nhanh hay đỏ mặt này nọ là có thiệt. Và hắn đúng là thấy nhớ nhóc Linh, nếu những cảm xúc đó được gọi là “nhớ”… Và… Ahhhhh!!! Điên mất thôi!
Quyên liếc nhìn thằng bạn đang đỏ mặt tía tai, nhăn nhăn nhó nhó mà suýt nữa là nhỏ đã phá ra cười. Cái kiểu này là đang nghĩ tới “người ta” rồi. Mà nhỏ thắc mắc ghê, không biết ai cao tay như vậy. Hắn nói chung không phải có trái tim làm bằng đá, nhưng cũng chẳng dễ dàng gì để làm trái tim đó rung rinh. Cho nên nhỏ mới hết sức tò mò để coi ai là con người làm được điều kỳ diệu ấy. Chắc đó là một cô gái đẹp “chim rơi cá chết”, “nghiêng thùng đổ nước”, nếu không cũng phải cá tính đầy mình.
###############
- Làm gì mà chị cứ cười một mình hoài vậy?
Nhóc Linh thắc mắc khi thấy bà chị mình từ lúc đi học về tới giờ cứ nhe răng ra cười suốt. Tuy không lạ gì cái sự bất bình thường của bả nhưng điên đến thế này thì quả thật rất đáng chú ý.
Nhỏ Quyên, vẫn tiếp tục trưng ra nụ cười “đẹp rạng ngời mà không chói lóa”, vui vẻ giải thích cho cái niềm vui nho nhỏ của mình:
- Tao vừa phát hiện ra một chuyện động trời!
- Chà, chuyện gì làm chị điên đột xuất vầy thì đúng là động trời thật! – Nhóc Linh tỉnh bơ. Nhỏ Quyên vẫn chẳng có gì là giận hay bực mình gì ráo. Nở một nụ cười bí hiểm, nhỏ đằng hắng rồi nói:
- Thằng Kha đang bị bệnh!
- Cái gì? – Nhóc Linh ngạc nhiên.
- Bệnh rất nặng.
- Bệnh gì mà nặng? - Giọng nhóc Linh đã chuyển sang lo lắng. Chỉ không gặp có một tuần mà, sao ông đó lại bệnh nặng mà giờ nó mới biết?
- Mày có nghe câu “Nắng mưa là bệnh của trời – Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng” bao giờ chưa?
- … Em không hiểu.
- Đồ khờ khạo! – Quyên chặc lưỡi. Thằng em vốn tưởng phải rất đào hoa của nhỏ sao mà lại ngờ nghệch thế này cơ chứ.
- Tóm lại là ổng bị bệnh gì?
- Tương tư! – Quyên buông một câu gọn lỏn, và cái hiệu ứng mà câu nói cụt ngủn đó gây ra hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nhỏ: nhóc Linh đang ngồi bỗng đứng phắt dậy.
- Ai? – Quyên dám thề là trước giờ thằng nhóc chưa hề có cái biểu cảm mà nó đang có bây giờ. Đó là một mớ hỗn hợp cảm xúc mà nhất thời nhỏ cũng chẳng biết đâu là đâu.
- Phản ứng của mày vậy là sao? – Quyên nhíu mày ngó Linh. Cái mặt thằng nhóc đang biểu lộ một thứ gần như là “giận”.
- Sao là sao?
- Tao nói nó đang tương tư chứ có đυ.ng chạm gì đến mày đâu!
- Thì em có nói gì đâu! – Linh nhún vai. Nó thấy mình vừa hành động rất ngớ ngẩn, mà chính nó cũng không biết tại sao mình lại như vậy. Nhớ mới nửa tháng trước ông đó nói là ổng chưa có bạn gái, giờ lại… Ủa mà có bạn gái hay không là chuyện riêng của ổng, mắc mớ gì mà mình phải suy nghĩ chớ. Dẹp, không thèm quan tâm nữa.
Ờ…, cho nên đây là cái “không thèm quan tâm” của bạn Linh nhà ta:
- Cô ta là ai vậy?
- Cô ta nào? - Nhỏ Quyên đã đi đến chân cầu thang, nghe câu hỏi của nhóc Linh thì sững người một chút, rồi quay lại, nhướng mắt nhìn thằng em với vẻ khó hiểu lộ rõ trên mặt.
- Người mà ông Kha… thích? – Nó thốt ra câu hỏi một cách khó khăn. Một cái gì đó thật khó giải thích vừa gợn lên trong lòng nó. Sau này nó rút ra một kết luận cực kỳ vĩ đại là lúc ấy nó đang đói bụng.
- Mắc gì mày thắc mắc dữ vậy? – Quyên nhìn thằng em dò hỏi. Thằng nhóc này hôm nay thật kỳ lạ. Nó ăn trúng thứ gì vậy cà?
Thiệt là một sự kiện động trời. Sau câu hỏi của nhỏ, nhóc Linh suy nghĩ một hồi rồi thoáng đỏ mặt:
- Không có gì! Thôi em lên phòng thay đồ. Nóng chết đi được.
Nói vừa xong nó đứng lên rồi chuồn thẳng lên lầu trước khi bà chị kịp tuôn ra thêm một câu hỏi nào khác. Trời ơi mình đúng là cái đồ ngốc nghếch ngớ ngẩn ngờ nghệch, tự nhiên đi thắc mắc cái chuyện vô duyên đó làm chi không biết. Ông đó muốn thích ai thì thích, muốn yêu ai thì yêu, can gì đến mình mà phải hỏi chứ. Thậm chí bây giờ ổng có đi lấy vợ thì mình cũng mặc kệ. Không liên quan gì đến ổng nữa .
RẦM một cái, cánh cửa phòng nhóc Linh đóng sầm lại khiến Quyên giật nảy người. Cái thằng, nãy giờ nó làm trò gì thế không biết!