Hai nhân vật chính vừa khuất ở cửa bếp, bạn tác giả nhìn bạn đạo diễn, bạn đạo diễn điềm nhiên lên tiếng:
- Cho một máy quay đi theo hai người đó, ở đây một cái đủ rồi.
- Dạ, chị ơi, chị Quyên giật mất máy quay của em! – Nhóc quay phim có gương mặt bầu bầu mở tròn đôi mắt to đầy vẻ ấm ức trong khi Quyên đã vác máy chạy mất tiêu. Bạn tác giả thờ ơ:
- Kệ đi, em cũng đâu có bản lĩnh vô quay hai người đó, Linh nó đập cho bẹp dí bây giờ. MC, tiếp đi.
MC rơi vào cảnh bị hai tầng chèn ép (đạo diễn với tác giả ^^!), chỉ biết tự an ủi, thôi, sẽ ráng moi móc nhiều chuyện hay ho để bù lại vậy. Chờ Nguyên và Mộc Linh ngồi xuống ghế, MC nhìn vô xấp giấy rồi quay qua Linh:
- Bạn thích Kha từ khi nào? Tại sao lại thích?
Mộc Linh giật mình, lúng túng đến tội nghiệp nhìn về phía nhà bếp. Bạn đạo diễn lên tiếng trấn an:
- Hai người đó không nghe rõ ngoài này nói gì đâu. Mà cơ bản là bạn đã đến đây thì bạn phải thành thật trả lời mọi câu hỏi, hờ! (cái này gọi là đe dọa chứ trấn an gì –“-)
Mặt Linh đỏ lên như gấc, MC chịu không được lôi máy chụp hình ra bấm vài tấm, tự hỏi sao đến giờ mới phát hiện ra bạn này.
- Là… là ngày khai giảng năm lớp mười. Bữa đó mình rất hồi hộp nên đến trường sớm lắm, mới sáu giờ hơn thôi, trong trường gần như chưa có học sinh nào hết. Lúc mình đang đi ngắm nghía xung quanh thì thấy một bạn nam đứng dưới cây phượng ở cạnh dãy phòng thực hành. Tay bạn ấy quấn băng trắng, vẻ mặt rất bình lặng. Bạn ấy trông ngộ ngộ nên…
- À, ra vậy, được, để có hứng tui viết extra cho! – MC chưa kịp lên tiếng đã bị tác giả cắt ngang. Mộc Linh mím môi muốn phản đối mà biết không có cửa đành im lặng. MC nhìn Linh gian tà rồi chìa micro qua Nguyên:
- Chị Nguyên, cho hỏi ấn tượng của chị về Kha thế nào?
- Khá tốt, lý do chị nhận Kha vô làm là cái bộ dạng lo lắng của cậu ta trông rất mắc cười, làm chị nghĩ trêu chọc người này chắc là vui lắm. Nhưng chị không thích thấy Kha hiền quá vậy, chị nghĩ lâu lâu cậu ta cũng nên nổi loạn tí sẽ tốt hơn.
- Rồi, ừm, câu hỏi cho Mộc Linh: bạn có định thổ lộ với Kha không? Dự định của bạn sau này là gì?
- Mình… không định nói cho Kha biết. Sau này cũng không. – Linh mỉm cười thật nhẹ. MC choáng váng, trời ơi, con trai nhà trồng hoa có khác, ngay cả nụ cười cũng thật êm đềm dễ chịu – Giờ Kha đang hạnh phúc vậy mà, còn mình thì chắc sau này cũng sẽ tìm được ai đó thật sự dành riêng cho mình thôi.
Trong lúc đó, bạn tác giả đến đứng sau lưng bạn đạo diễn để nhìn vào màn hình coi những gì đang diễn ra dưới bếp. Tất nhiên là mấy cái này cũng đang được truyền hình trực tiếp rồi.
Cảnh tượng hiện ra trên màn hình làm cả tác giả lẫn đạo diễn mắt long lanh. Kha đang đeo tạp dề cho Linh, nhìn qua cứ như hai người đang ôm nhau thắm thiết. Linh có vẻ ngượng khi ở trong vòng tay Kha, nó làu bàu:
- Đeo cái này làm gì, tui không thích.
- Đeo đại đi, mắc công dơ quần áo. – Kha vừa nói xong đã phát ho. Linh thừa dịp đẩy tay Kha ra.
- Anh muốn ôm tui nên kiếm cớ hả? – Nó lườm Kha, làm Kha lúng túng, mặt đỏ lên như tôm luộc. Hắn xua tay lia lịa:
- Không có, tui… - Dù sao cũng hai năm rồi, hắn không biết cái câu Linh nói hồi trước “Giữa tui với anh, nếu anh nắm tay, ôm, hôn má hay đại loại thế thì tui có thể chấp nhận được” có còn hiệu lực không. Còn hôn môi, sau khi bị cậu dọa cho sợ hết hồn trước cổng nhà ba lúc ở ngoài Hà Nội, hắn chả muốn nghĩ tới nữa.
- Thôi được rồi, anh trụng mỳ đi, để tui xào thịt bò. Anh thích mỳ Ý đúng không? – Linh mở tủ lạnh lấy thịt bò đem rửa. Kha ngạc nhiên nhìn cậu nhóc:
- Hả? Sao cậu biết?
- Ba anh nói. Nè, nếu thấy mệt thì nói nha, không cần cố. Tự tui cũng nấu được.
- Tui không sao. Khỏe nhiều rồi. – Kha bắc nồi nước để trụng mỳ. Không biết nghĩ gì mà Linh lại quay qua hắn, nở một nụ cười ấm áp.
Thế là có người hồn lìa khỏi xác =))
Lúc đó, ở ngoài phòng khách, công cuộc “tra hỏi” vẫn tiếp diễn. Nạn nhân tất nhiên là bạn Mộc Linh dễ bắt nạt, chứ cáo già như chị Nguyên ai mà dám động đến.
- Bạn với Kha có bao giờ có hành động thân mật không?
- H… Hả? – Bạn Linh trông như thể sắp lao vào bóp cổ MC tới nơi. Cái này gọi là ngượng quá hóa giận – Câu hỏi gì kỳ vậy?
- Đâu phải tui ra câu hỏi đâu!!! – MC kêu gào trong oan ức – Là bạn tác giả ra mà TT^TT. Bạn không trả lời thì đi mà ý kiến với bả, tui không biết!!!
Ánh mắt Mộc Linh chuyển qua chỗ tác giả và đạo diễn. Nhưng không khí băng giá từ phía đó làm cậu không thể mở miệng được. Đạo diễn rời mắt khỏi màn hình, mắt lóe lên:
- Bên đó sao thế? Tiếp tục đi chứ, chúng ta phải phỏng vấn xong trước khi hai người kia dọn bữa trưa ra đó.
Vẻ mặt cam chịu, Linh ngồi lại xuống ghế, mím môi:
- Không có.
- Khó tin quá nha! – Chị Nguyên cười nghi ngờ.
- Thiệt là không có không? – MC hỏi lại với vẻ cực kỳ thiếu tin tưởng – Bạn thích người ta tới ba năm, hai người còn học chung lớp… Nè, bạn mà không nói tui đi hỏi tác giả là bả còn thêm mắm dặm muối thêm, để coi ai thiệt thòi cho biết.
- Mình… - Ấp úng cả buổi, rốt cục Linh đành phải nói – Có một lần lúc học thể dục, mình vấp té và ngã đè lên người Kha. Chỉ… chỉ có lần đó thôi.
- Ừm, để coi, theo những gì tui nghĩ thì phải nhiều hơn – Bạn tác giả lên tiếng – Kha có lần ngủ gục dựa vào bạn nè, bạn cũng có vô tình hay hữu ý gì đó nắm tay Kha vài lần nè, rồi…
- Đâu ra mấy cái vụ đó vậy? – Linh nhăn mặt. Tác giả cười nham nhở:
- Trong đầu tui chứ đâu, hờ. Mà tui chỉ nói sự thật, bạn chối được không?
Linh mặt đỏ tía tai ngồi im re. MC thấy cũng tội nên tạm tha, quay qua hỏi chuyện chị Nguyên.
- Chị thấy cặp đôi Kha-Linh thế nào ạ?
- Ừ, rất dễ thương, nhưng nhiều khi thấy cậu nhóc lạnh lùng quá. Chị cũng muốn được coi những cảnh lãng mạn mà mãi chẳng thấy đâu. Mà Linh còn nhỏ quá, nè, bé tác giả có thấy vậy không?
- Em không phải bé, trời ạ! – Bạn tác giả vùng vằng. Bạn đạo diễn cười cười, cáo thành tinh rồi chứ bé bỏng gì nữa. Tác giả suy nghĩ một lúc rồi nói – Lúc đầu định viết oneshot, mà muốn khoảng cách tuổi nhiều một chút nên mới vậy. Ai dè hứng hứng nên lỡ viết hơi dài, sau đó quen bạn Akira, thành ra là theo luôn tới giờ, rốt cục nhìn lại nó đã thành cái long fic mất rồi. Dù sao thì cũng có nhiều chuyện xảy ra nên fic thay đổi nhiều lắm, không nói hết ra được.
Mặt bạn băng giá quá nên mọi người tự biết không nên hỏi thêm nữa. MC lén lau mồ hôi, tự hỏi mắc cái gì mà gần đây bạn tác giả trở nên thật lạnh lùng khó đoán.
Khi Linh và Kha nấu nướng xong (trong lúc nấu có vài lần nhìn nhau tình cảm, rồi vuốt tóc, rồi đứng sát vào nhau, hehe), nhỏ Quyên phớn phở ôm máy quay chạy ra ngoài, miệng cười toe toét gọi mọi người vô ăn. Mộc Linh thở phào nhẹ nhõm vì thoát khỏi sự “tra tấn tinh thần” bằng hàng lô hàng lốc những câu hỏi nhạy cảm. Vô trong nhìn thấy nhóc Linh đưa Kha ly nước ấm, không khí giữa hai người thật bình yên nhẹ nhàng, tự nhiên cậu thấy trong lòng nhói lên.
MC tranh thủ hoàn thành đống câu hỏi trong bữa ăn.
- Có mấy chuyện nhất định phải hỏi hai bạn Kha với Linh. Hôm gặp lại hai bạn có hôn nhau đúng không? Vậy từ hôm đó đến nay có… hôn thêm lần nào nữa không?
- Lau nước miếng đi em, có hỏi gì thì cũng phải kiềm chế chút chứ! – Chị Nguyên nhanh tay đưa MC miếng khăn giấy. Kha nghe câu hỏi, xém chút là mắc nghẹn, mặt mày nóng bừng bừng. Linh lạnh tanh bỏ nĩa xuống.
- Không có. Không tin cứ hỏi tác giả.
- Ờ thì Kha bệnh mà, làm quá không tốt ^^! – Tác giả cười cười xác nhận. Nhỏ Quyên phụng phịu, tiếc hùi hụi vì nhỏ vẫn chưa được thấy Kha với Linh hôn môi lần nào.
- Vậy lúc gặp lại nhau, làm sao hai bạn chắc chắn là người kia vẫn chưa có người khác, vẫn còn thích mình?
Lại một khoảng im lặng đáng sợ. Kha ngập ngừng nhìn Linh:
- Tui chưa kịp nghĩ gì hết thì đã…
- Ai biểu vừa nhìn thấy tui mặt đã ngu ra, rồi còn khóc nữa. Là anh chọc cho tui ghẹo thêm chứ ai! – Linh tỉnh bơ. Với nó, ngay giây đầu tiên nhìn vào mắt Kha, nó đã hiểu tình cảm của Kha vẫn như ngày nào, không thay đổi. Chứ không chắc thì nó cũng chả dám hôn Kha như vậy.
- Hí hí, đúng là sức mạnh của tình yêu mà! – Quyên bưng dĩa đi lấy thêm mỳ, ném về phía “cặp đôi trời sinh” ánh nhìn ngưỡng mộ.
[ Phản ứng của một vài khán giả lúc này: - Mình cũng muốn ăn đồ ăn của hai người đó cùng làm ~~ ]
Buổi truyền hình trực tiếp kết thúc ở đó, tuy nhiên theo chỉ đạo của đạo diễn thì máy quay vẫn lén mở, đề phòng có tình huống bất ngờ. Do mọi người đều là khách nên hiển nhiên người rửa chén vẫn là Kha và Linh (Quyên đặc biệt bị đá ra ngoài không cho nhúng tay vào để tránh hư hao không cần thiết). Lần này thì tự bạn đạo diễn đem máy quay rình trong bếp.
- Đã nói để tui làm một mình được rồi, anh đi nghỉ đi! – Linh làu bàu, nhất quyết không để Kha đυ.ng vào đống chén dĩa. Hắn chỉ cười:
- Cậu làm như tui bệnh nặng lắm á, tui khỏe rồi mà, chỉ còn hơi mệt chút thôi.
- Ai biết được anh, chỉ giỏi làm khổ bản thân, hừ! – Linh buông giọng lạnh băng – Tui chưa tha cho anh cái vụ dám bỏ đi… ê, làm… làm gì vậy?
Linh biến thành bức tượng đá có gương mặt như quả cà chua. Kha vừa đặt lên trán nó một cái hôn rất nhẹ. Khi tỉnh người lại, nó lườm Kha tóe lửa. “Ông già” ngượng nghịu cười:
- Xin lỗi cậu.
- Ai cho xin lỗi suông? – Linh vẫn giữ nguyên ánh mắt hình viên đạn. Kha cảm nhận được sát khí tỏa ra kế bên mình nên không nói thêm tiếng nào, cắm cúi rửa chén. Linh nghiêng đầu nhìn mặt Kha, thấy Kha mím mím môi, mồ hôi rịn ra trên trán mà nó không nén được cười. Hình như nó ăn hϊếp Kha hơi quá?!
- Hihi, xin lỗi, tui không giận anh đâu. – Nó le lưỡi cười và chạm môi mình vào môi Kha một cái, thích thú khi mặt Kha biến thành một trái gấc đỏ lựng. Thiệt tình là chọc ông này rất vui.
Ngoài cửa nhà bếp, có một phái đoàn người mắt hình trái tim, miệng chảy nước miếng. Trời ơi, ai ngờ lại được chứng kiến một cảnh tượng như mơ vậy chứ.
[ Phản ứng của hàng loạt khán giả xem trực tiếp qua tivi: choáng, ngất vì mất máu =)) ]
Chủ nhật. Trời vẫn mưa rả rich không ngớt. Nhưng ở một nơi nào đó trong thành phố, nắng đang bừng lên ấm áp. ^^!
-The end-