- Kha, Kha ơi, em có trong phòng không vậy?
Tiếng chị Hà gọi ngoài cửa làm hắn ngưng bút và mắt thôi chăm chú vào những con số phức tạp. Hắn ngẩng đầu lên hỏi vọng ra:
- Dạ, có gì không chị?
- Em có điện thoại. Của Quyên đó.
Tên nhỏ Quyên giống hệt một quả bom vừa được khai hỏa và ném vào ngay mặt hắn. Vội vội vàng vàng đứng dậy, hắn mở cửa và phóng xuống lầu. Vừa cầm ống nghe lên nói chữ "alô" là nguyên một tràng liên thanh tuôn xối xả vô lỗ tai khiến hắn hết hồn:
- Thằng kia, mày chết ở cái xó xỉnh nào mà để tao chờ rục cả giò vậy? Cổ tao dài gần bằng cổ có rồi nè thấy chưa đồ tội lỗi?
- Dạ, thưa bà la sát - hắn lên giọng cắt ngang lời nhỏ - tôi đang học bài trên phòng thì bà gọi tôi đấy ạ.
- Siêng quá ta, hôm nay thứ bảy mà? - Nghe giọng con nhỏ bình thường trở lại, hắn khẽ thở phào.
- Tao không muốn tuần sau chết chìm trong đống bài tập nên tranh thủ giải quyết bớt. Mà mày gọi tao có gì không?
- Tao nhớ mày tên gọi, không được hả?
- Ặc, mày tha mạng cho tao đi! - Hắn vờ rêи ɾỉ - Tao còn yêu đời lắm!
- Hí hí – nhỏ Quyên cười – Thôi nghiêm túc nè. Mai mấy giờ mày rãnh?
- Mai hả? - Hắn hình dung trong đầu cái thời khóa biểu – À sáng tao học toán, chiều học lý, đến 4 giờ xong, từ đó thì tự do.
- Ờ…
- Mày hỏi làm gì? - Hắn cảnh giác – Tao không có đi chơi lòng vòng với mày được đâu à nha!
- Xí, ai cần – Quyên nguýt dài. Hắn có thể tưởng tượng cái mặt nhỏ đang hếch lên – Hỏi giùm nhóc Linh thôi.
- Hả?
- Nó được 10 điểm toán một tiết.
- Ah!
- Có gì mà mày vui dữ vậy?
- Ờ thì… - hắn gãi đầu bối rối. Cũng may nhỏ Quyên không biết hành động này của hắn - … thì công tao dạy nó, nó được điểm tốt tao vui chứ sao.
- Ừ, giờ tao kêu nhóc Linh rồi mày nói chuyện với nó. Tao đi coi phim đây.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, để rồi tim hắn lại đập rộn lên khi nghe giọng nhóc Linh:
- Tui nè.
- Biết rồi.
- Mai từ 4 giờ anh rãnh hả? Vậy tui mời anh đi ăn kem như đã hứa.
- … - hắn không nói gì vì sợ nhóc Linh sẽ nhận ra mình đang lúng túng. Tuy nhiên nếu ai nhìn thấy nụ cười rạng rỡ đang nở toe toét trên mặt hắn lúc này cũng sẽ đoán được hắn đang vui thế nào. Cuộc nói chuyện kết thúc và hắn đi lên phòng sau khi đã hứa ngày mai, học xong sẽ đến đón cậu nhóc.
Trái với bình thường cứ đặt lưng xuống giường là ngủ như chết, tối hôm đó han91 cứ nằm lăn qua lăn lại, trong đầu tưởng tượng đủ thứ về buổi đi ăn kem ngày mai. Chính hắn cũng thấy lạ về bản thân mình. Hắn tự hỏi: mình bị làm sao thế nhỉ?
##########
- Chào mày! Nhóc Linh đang chờ mày đó, nó càu nhàu nãy giờ tao nghe muốn đầy lỗ tai luôn! - Nhỏ Quyên vừa ngáp vừa mở rộng cánh cổng. Hắn dắt chiếc xe đạp vào sân. Sáng nay trước khi đi học hắn đã hì hục ngồi bơm bánh xe, mệt toát mồ hôi. Chả biết tại sao hắn phải nhọc công đến thế, hắn chỉ biết là hắn sẽ chở nhóc Linh và hắn không hề, không hề muốn buổi đi chơi này xảy ra sự cố gì dù là nhỏ nhất. Hắn suy nghĩ rồi nhăn mặt nhận ra: sao cứ như mình đang hẹn hò ấy.
- Mày không đi với tụi tao hả? - Dứt mình ra khỏi dòng suy nghĩ, hắn quay qua hỏi nhỏ Quyên. Con nhỏ cười khì, nhìn hắn bằng cặp mắt ngái ngủ:
- Đi sao được mà đi. Tao còn phải đi học vẽ
- Ờ ha, kiến trúc sư tương lai mà!
Lúc đó nhóc Linh từ trong nhà bước ra, chau mày:
- Giờ mới tới hả? Tui tưởng anh cho tui leo cây luôn chứ!
Hắn cười, đưa tay vò vò tóc mình khiến mái tóc vốn chẳng gọn gàng gì nay lại được dịp rối bù lên. Hôm nay nhóc Linh mặc một cái áo thun màu xanh đậm rộng thùng thình, quần jean lửng và giày thể thao. Hắn thấy cậu nhóc hợp với quần áo màu tối lắm, vì nó sẽ làm nước da trắng của nhóc nổi lên. Có mấy lần hắn thắc mắc với nhỏ Quyên sao nhóc Linh là con trai mà da lại trắng thế, nhỏ chĩ chắc lưỡi trả lời: “Biết chết liền! Thấy nó đi học có bao giờ đội nón hay mặc áo dài tay gì đâu, thế mà cứ trắng bóc vậy, trong khi tao, dù có che chắn kiểu gì thì cũng đen thui nè!”. Hắn nghe và hcỉ cười. Trách sao cậu nhóc cứ bị nhầm là con gái. Ngay cả bây giờ khi đang mặc bộ quần áo “bụi bậm” như vậy nhưng trông cậu vẫn cứ dễ thương thế nào ấy. Dễ thương - hắn biết nhóc Linh không thích hai tiếng này, những quả thật để nói về cậu nhóc thì không thể dùng từ nào khác được.
- Đi thôi! – Nhóc Linh bước đến đứng cạnh hắn.
- Ừ - Hắn gạt chống và quay đầu xe ra. Nhỏ Quyên cười toe vẫy tay:
- Đi vui vẻ nha! (hô hô, giống mẹ tiễn con gái đi hẹn hò quá! ^^”)
**************