Hắn thích hoa cát tường. Thích cái vẻ mong manh nhưng không yếu đuối, thích sắc màu nhàn nhạt nhưng không dễ quên. Hắn luôn cảm thấy em cũng giống những bông hoa cát tường mà hắn thích, nhỏ bé và luôn giấu đằng sau vẻ thản nhiên một cái gì đó đau buồn. Hắn muốn chia sẻ với em, muốn bảo vệ em nhưng em chẳng bao giờ cho hắn cơ hội làm điều đó cả.
Tạm xếp mấy bài toán qua một bên, hắn nằm dài ra bàn, lơ đãng ngắm mấy cành cát tường cắm trong cái bình trước mặt. Nắng chiều phủ màu vàng yếu ớt lên những cánh hoa trắng xanh nép sát vào nhau. Em đi chơi đâu mà giờ này vẫn chưa về không biết.
- Lại mấy cái bông chán òm đó. Đúng là đồ dở hơi !
Hắn giật mình quay lại, thấy em đang đứng ở cửa phòng, khắp người lấm lem và trầy xước. Hình như em lại vừa đánh nhau. Mũi em còn chảy máu. Hắn hốt hoảng:
- Em làm gì mà te tua vậy nè?
- Đánh nhau. Hỏi thừa.
Em trả lời như thể đó là một chuyện hiển nhiên, le lưỡi liếʍ một vết xước rướm máu trên tay. Hắn nhăn mặt, trời ơi sao mà em lại “bụi bặm” quá vậy, như một con mèo hoang. Đứng dậy bước tới kéo em vô phòng, hắn vừa tìm cách né những cú đánh cú đạp của em vừa cố xem xét coi em có bị thương nhiều lắm không. Có cảm giác dường như em không biết trân trọng bản thân mình. Mà đứa nào đánh em đến thế này, thật đáng ghét.
- Bỏ tui ra, đồ ngốc! - Em la lối và giãy giụa cốt để hắn chịu buông em ra. Làm lơ mấy cú đạp đau điếng của em, hắn cố tình coi như không nghe không biết, nắm chặt tay em kéo xuống nhà, mở cửa phòng tắm đẩy em vào rồi nhanh tay khóa cửa lại. Em đập cửa rầm rầm:
- Làm cái gì vậy???
- Tắm cho sạch sẽ đi! Định để ba mẹ thấy cái bộ dạng ấy hả? - Hắn nạt em. Đôi lúc em làm hắn không có kiên nhẫn để mà nói chuyện nhẹ nhàng.
- Kệ tui. Ai mượn anh lo?
Em bướng bỉnh. Hắn bực mình. Cứng đầu không chịu nổi mà. Hắn dằn từng tiếng:
- Anh-phải-lo. Tắm-ngay-đi, cấm-cãi!
Một phút trôi qua nặng nề. Cuối cùng, nghe tiếng em hừ giọng và tiếng xả nước ào ào, hắn biết là mình đã thắng. Em tuy hay cãi bướng nhưng ít khi nào không nghe lời hắn. Hắn lên phòng em lấy một bộ đồ sạch và một cái khăn bông cho em, đem để ngay trước cửa nhà tắm và mở khóa.
- Anh để quần áo và khăn trước cửa. Tắm nhanh lên, coi chừng cảm đó.
Chờ em tắm xong, hắn lấy hộp y tế và bắt em phải để hắn sát trùng mấy chỗ vết thương đang chảy máu. Chắc tại mặt hắn nghiêm, em cũng không dám phản đối gì, nhún vai để mặc hắn. Em rất lì, hắn biết em bị xót khi hắn chấm oxi già vào chỗ xước nhưng mặt em tỉnh bơ. Phục em thiệt, gặp hắn thì hẳn đã la oai oái lên rồi.
- Sao lại đánh nhau? - Hắn nhìn em, mắt dịu lại.
- Thích. - Em cộc cằn.
- Lý do không chính đáng.
- Đánh nhau mà cũng cần lý do chính đáng hả?
- Thì em nói thử đi.
Hắn cười cười. Em không giỏi nói dối.
- Thì đánh nhau tại tụi nó nói bậy.
- Nói cái gì?
- Nói... nói... - Hiếm khi hắn được thấy em lúng túng như vầy. Bất kể đám kia đã nói gì, chắc chắn cũng là chuyện thú vị. Em nhìn hắn, lần đầu tiên hắn thấy ánh mắt em không phủ băng. Em có nhìn sâu, chân thật. Và em đang bối rối.
- Hửm?
- Ờ, thì nói là anh vô dụng, mọt sách, không làm được cái gì nên hồn... Sao tui chịu nổi?
- Hở, vậy ra em đánh nhau vì bênh vực cho anh?... Xong rồi. - Hắn dán miếng băng cá nhân vào vết trầy trên má em, cười toe toét. Như chỉ chờ có nhiêu đó, hắn vừa dứt câu là em vội vã nhích xa ra khỏi hắn, mặt đỏ ửng lên:
- Không phải bênh anh. Chỉ tại tui không thích tụi nó nói sai sự thật.
Hắn nhìn em, cười. Em dễ đỏ mặt lắm. Hắn thường có một ý nghĩ ngớ ngẩn là sau này nếu có ai đó thích em thì chắc em sẽ bị “người ta” chọc ghẹo suốt vì cái “yếu điểm” này mất thôi. Đỏ mặt trông dễ thương thế cơ mà, khác gì khıêυ khí©h người khác chứ.
- À, anh có cái này cho em. - Hắn cất hộp y tế, chạy vội lên phòng lấy gói quà xuống đưa cho em. Em có vẻ không muốn nhận, hắn cứ ấn vào tay em bằng được. Em mở quà ra, mắt xoe tròn nhìn cái hộp bút, bên trong có cây bút mực mới tinh, hai cây viết chì, cây thước và cục tẩy. Em nhăn mặt ngó hắn:
- Cái quái gì đây?
- Quà anh cho em chứ gì mà hỏi.
- Ai cần.
- Ừ, biết em không cần, nhưng mà cứ xài đi.
Hắn cười hiền lành. Em chẳng thèm cãi nữa. Mấy ngày sau đó, thấy tay em không còn lem nhem mực là hắn biết món quà của mình đã được chấp nhận. Em vốn dễ tính và hay mềm lòng.
Hắn đi học về, mắc mưa nên bị bệnh. Ba mẹ có việc ở công ty không thể bỏ được nên hắn lại được gửi về nhà nội. Hắn cứ sốt hâm hấp, nghỉ học mất một ngày. Hắn chờ mãi mà không thấy em hỏi thăm tiếng nào, thậm chí em còn chẳng bước vào phòng chỗ hắn đang nằm mà cứ dính chặt với cái ti vi ngoài phòng khách. Đau lòng ghê, không ngờ em lạnh lùng dữ vậy. Hắn là anh trai em cơ mà, không lẽ em không thương hắn chút nào sao?
Hắn lơ mơ ngủ trong tiếng nhạc văng vẳng từ phòng ngoài. Nhức đầu quá, hic, không biết mai có đi học nổi không. Hắn có bài kiểm tra quan trọng nên không thể nghỉ được. Và cứ thế, hắn chìm vào giấc ngủ với đầy những con số và công thức bay qua bay lại trong mơ.
Giật mình tỉnh giấc, hắn cảm thấy trên trán mình có cái gì mát dịu. Hắn khẽ mở mắt, thấy em đang nhìn mình chăm chăm. Em rụt ngay tay lại, tặc lưỡi:
- Anh bớt sốt rồi. Dậy ăn cháo nè.
- Ơ... cảm ơn. - Hắn cười mệt mỏi, ngồi dậy đón chén cháo từ tay em. Coi bộ không đến nỗi em không thèm quan tâm tới hắn, nhỉ? - Nóng quá.
- Xì, đưa đây thổi cho.
Em giành lại chén cháo, thổi phù phù. Mặt em hồng lên. Nụ cười của hắn càng nở rộng hơn. Em nhìn thấy, nhíu mày khó chịu, nhưng em không nói gì. Hắn giơ tay xoa đầu em. Biết là em thương hắn mà...
........
.....
..
.
- Ê, hết chỗ ngủ rồi hả sao nằm đây? - Linh quơ cái ba lô đập vào vai Kha. Hắn lật đật ngồi dậy, cái xích đu chông chênh mém tí nữa là hất hắn xuống đất. Hắn ngơ ngác nhìn quanh. Hoa hồng đỏ rực khắp nơi, lộng lẫy trong nắng chiều. Tự nhiên nước mắt hắn ứa ra. Cố dằn một thoáng nhói lên trong tim, hắn quệt vội giọt nước ấm nóng vừa rơi, quay qua Linh cười trừ:
- Cậu tới lâu chưa? Tại... gió mát quá nên... ngủ quên ^^!
Linh ngồi xuống cạnh Kha, nhíu mày:
- Lại mơ thấy cái gì à? Sao lại khóc?
- Hả, à... - Hắn lúng túng. Thiệt tình, kêu Linh tới học mà hắn lại thế này. Khó khăn lắm mới gặp được cậu mà, hắn chẳng muốn làm cậu lo lắng chút nào. Nhưng hắn không biết cách để nói dối cậu. Thế là hắn cứ dụi mắt mà không biết làm sao.
- Dụi nữa là mắt đỏ hết lên bây giờ! - Linh gạt tay hắn ra rồi giữ chặt trong tay mình. Mặt hắn đỏ lựng lên khi cậu nghiêng người hôn nhẹ lên mắt hắn. Tỉnh bơ, cậu thả tay hắn ra - Tui đã nói là anh không cần gắng gượng trước mặt tui.
- Ừ. Xin lỗi.
Hắn mãi mà không thoát ra khỏi quá khứ được. Cả những đau đớn, cả những ngọt ngào cứ bủa vây lấy hắn, nhấn chìm hắn vào mớ cảm xúc hỗn loạn. Ai nói ký ức không có sức mạnh chứ... Nó có thể tàn phá một con người cơ mà...
Hắn gục đầu vào vai Linh. Gió chiều nhẹ thổi.
- The end -