Quyên nằm dài ra bàn học, đắm chìm trong tiếng nhạc dìu dịu phát ra từ cái máy vi tính. Mỗi lần nghe bài hát này, nhỏ lại bắt gặp mình đang nhớ lại những chuyện cũ, rồi lại buồn. Phải mà nhỏ là đứa vô tâm thì đã tốt. Tấm ảnh dán trên tường trước bàn học như đang cười với nhỏ, làm tim nhỏ đau buốt khi kỷ niệm ào ạt ùa về. Biết làm sao bây giờ, nhỏ thường cằn nhằn Kha hay dày vò chuyện cũ nhưng chẳng phải chính nhỏ cũng vậy đó sao.
- Chị hai! - Tiếng nhóc Linh đột ngột vang lên sau lưng làm Quyên hết cả hồn. Nhỏ ngồi thẳng dậy, vặn nhỏ nhạc.
- Gì đó mày? Ba mẹ về rồi hả?
- Không, ba mẹ gọi điện nói mai phải đi họp sớm nên hôm nay ngủ lại công ty luôn - Linh vừa trả lời vừa nhìn chằm chằm vô mặt Quyên - Chị khóc hả?
- Mày khùng à, mắc gì tao phải khóc - Quyên cười toe - Sợ có mày nhớ ai đó phát khóc thôi, hehe!!!
- Bài hát đó là gì vậy? - Không trả lời câu chọc ghẹo của bà chị, Linh nhướng mắt về phía cái máy tính. Đó là bài Kha đã hát hôm đi Sở thú, và chị nó thì dạo này cứ nghe đi nghe lại không biết chán. Hèn chi mà bữa đó nó cảm thấy quen thuộc đến vậy. Chậc, bực thiệt, giờ nghe lại nó thấy khó chịu kinh khủng.
- Mày có nghe nhạc tiếng Nhật bao giờ đâu, thắc mắc làm gì? - Quyên thờ ơ xoay xoay cây viết trong tay. Nhỏ ngạc nhiên thấy nhóc em nhún vai, ánh mắt thoáng buồn.
- Tại hôm bữa Kha hát bài này, hôm, ừm, em với anh ta đi chơi, nên, ờ, em tò mò thôi.
- Hai đứa bây... thiệt tình...
Linh chẳng thèm nói gì, chỉ lắc đầu cười rồi đi ra ngoài. Quyên lại vặn nhạc lớn lên. Bài hát hay quá, phải cho thằng em nhỏ biết nó có ý nghĩa gì mới được, không thôi lại uổng phí tấm lòng của thằng Kha. Nói chung là, nhỏ không thể chấp nhận chuyện của hai đứa nó kết thúc lãng xẹt như vậy. Đã chân thành thì nên được chân thành đáp lại, đúng không!?
Cái đồng hồ quả lắc thong thả gõ hai tiếng. Hai giờ sáng rồi. Linh vẫn ngồi yên trên bậc cửa số, mặc cho từng đợt gió đêm đẫm sương tạt vào người và vò rối mái tóc nó. Nó cũng không hiểu mình đang ngồi đây để làm gì, giờ này lẽ ra nó phải đang nằm trên giường và ngủ mất đất từ lâu rồi mới phải. Hay tại bài hát hồi nãy làm đầu óc nó bực dọc đâm ra tỉnh như sáo nhỉ, nó cũng không rõ. Nó lơ mơ giữa hàng đống suy nghĩ mờ nhạt, không có cái nào ra cái nào đến mức chính nó cũng không biết mình đang nghĩ cái quái gì nữa. Nó chỉ ngạc nhiên là mình vẫn có thể điềm tĩnh vầy. Hồi trước giờ nó vẫn sợ cái điềm tĩnh đến đau đớn của chị nó, giờ nó thấy mình hình như cũng đáng sợ không kém. Chậc.
Nó cầm lon trà chanh lên uống một ngụm. Chà, nếu đêm nay có trăng và nếu lon nước nó cầm trong tay là rượu thì nó đã thành Lý Bạch thưởng rượu ngắm trăng rồi, biết đâu còn làm được vài bài thơ để đời không chừng.
Đêm buồn quá.
- Nhóc con, mấy giờ rồi sao còn ngồi đó? - Nó hơi giật mình quay đầu lại. Bà chị nó đang đứng ở cửa, trên tay bưng một tô mì. Nó suýt nữa thì phì cười khi thấy gương mặt bả lấm lem màu vẽ. Màu đỏ. Tóc tai thì rũ rượi bù xù, thiệt kinh dị. Nhưng mà nó không điên mà cười thành tiếng, bả sẽ lao vào “hành hung” nó ngay cho mà coi.
Để tô mì xuống bàn, chị nó nhìn lon trà chanh trên tay nó, tằng hắng rồi cao giọng đọc:
- Rút dao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh; nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm... Mày đang lấy trà thay rượu hả em? Sao không gọi tao qua nhậu chung với?
- Nhậu nhẹt gì, em chưa buồn ngủ nên ngồi đây chơi chút thôi... Còn chị, ăn giờ này không sợ phát phì hả?
- Haha, bà chị mày có bao giờ mập lên được đâu, ăn kiểu gì cũng vậy hà! - Quyên kéo ghế ngồi xuống và bắt đầu tấn công tô mì. Linh nhìn chị mình ăn mà chỉ biết lắc đầu. Bà này thiệt là làm mất mặt con gái quá, không hiểu sao cái anh gì đó lại thích bả được.
Năm phút sau, tô mì đầy nhóc chỉ còn lại một ít nước và mấy cọng giá. Quyên xếp đũa để qua một bên, lại bậc cửa sổ ngồi đối diện nhóc em. Thằng nhóc vẫn đang bâng quơ nhìn đi đâu đó, thỉnh thoảng lại cầm lon nước lên uống một ngụm, chà, nói sao ta, nhìn thiệt là... khıêυ khí©h (há há há ^^!). Mà coi bộ nhóc này cũng đâu sắt đá gì lắm. Rõ ràng là nó đang buồn còn gì.
- Tao biết chuyện mày với thằng Kha rồi - Quyên thở dài - Chắc mày buồn nó lắm hả?
- Buồn gì, anh ta đã muốn vậy thì có cần biết em buồn hay không đâu - Linh khẽ chau mày. Quyên nghiêng đầu vẻ dò xét:
- Hồi chiều đi làm về tao qua gặp nó. Nó nói lúc trưa mày có tới...
- Cũng chả làm được gì hết, em hết hiểu nổi anh ta luôn - Linh nhìn Quyên, tỉnh bơ - Chị cũng từng nói rồi mà, chân thành đôi khi vẫn bị từ chối đó thôi. Em chỉ là... không biết mình đã làm gì sai nên thấy bực, ừm...
- Mày không sai, mà tại thằng Kha thích mày quá nên mới làm vậy - Quyên mỉm cười - Dù tao không ủng hộ nó nhưng tấm lòng đó làm tao cảm động.
- ... Gì chứ, thẳng tay gạt người mình thích qua một bên thì có chỗ nào đáng cảm động hả? - Linh xì một tiếng đầy bất mãn. Quyên khúc khích:
- Không thích mày việc gì nó phải lo cho mày đến thế. Mày chắc cũng hiểu nó sợ làm ảnh hưởng việc học của mày mà ha. Theo tao thấy thì nó thương mày còn không hết nữa là...
- Chị... chị... Đừng có nói tầm phào! - Mặt Linh ửng lên. Quyên phá ra cười.
- Há há há, tao có sao nói vậy à! Thằng Kha nói dối dở ẹc, nó nói không thích mày nữa không lẽ mày cũng tin được sao? - Quyên chợt ngừng cười, ánh mắt dịu lại. Nhỏ nhìn mông lung - Tao vốn không tin vào tình cảm con người. Thay đổi như không, phủi sạch mọi thứ. Càng thích nhiều chỉ tổ bị tổn thương nhiều.
- Ờ, chị hay quá ha, đã biết vậy mà còn ghép đôi em với anh ta làm gì? - Linh càu nhàu. Chị nó rõ ràng là đã nông nổi bồng bột gây hậu quả nghiêm trọng, và có vẻ như người được vinh dự gánh chịu cái hậu quả đó chính là nó thì phải.
- Tao có niềm tin với tình cảm của tụi mày - Quyên tỉnh rụi cười - Tao thật lòng mong cho hai đứa bây có được cái từ “mãi mãi”. Cho nên mày nhất định đừng bỏ cuộc.
Linh thở dài thườn thượt:
- Chị đi mà nói với anh ta ấy. Em đã không chọn cách từ bỏ, nhưng anh ta như vậy em cũng chịu thôi.
- Kha nó không vững vàng như mày. Nó nhiều tổn thương nên dễ dao động và chông chênh lắm. Cho nên mày phải là chỗ dựa của nó, mày làm được không?
- Ai biết đâu - Linh hơi co chân lại, vòng tay ôm lấy đầu gối và nói giọng ngang ngang - Anh ta chịu tin em thì em, muốn dựa lúc nào thì dựa em đâu có phản đối. Còn không thèm thì thôi, ai mà ép được.
- Đó là tại mày làm cho nó bất an đó chứ. Ở mày không có gì rõ ràng hết, nó có muốn đến gần mày cũng không được nên chuyện như vầy sớm muộn gì cũng xảy ra thôi. Cho nên quan trọng nhất là sự nhìn nhận của mày - Quyên nghiêm túc ngồi thẳng người, nhìn vô mắt nhóc em - Tình cảm của mày, mày là người biết rõ nhất đó.
- ... Nhưng...
- Thừa nhận mình thích một người nào đó đâu có gì xấu. Cho dù có được đáp lại hay không thì ít nhất mình cũng đã để cho người ta biết được tình cảm của mình, sau này không có gì để hối tiếc. Cho mày cái này.
Quyên lấy trong túi quần ra một tờ giấy gấp tư đưa cho Linh. Nó nhìn bà chị một hồi rồi mở ra đọc. Hình như là lời một bài hát.
Kiseki - Kỳ tích
Ngày mai tôi sẽ yêu em nhiều hơn cả hôm nay
Cảm xúc chứa chan không dừng lại được
Ngay cả bây giờ, tôi không thể nói nên lời
Cho dù tôi yêu em nhiều lắm
Những ngày em trao cho tôi cứ nhiều lên nhiều lên mãi
Ngày từng ngày trôi qua, và con đường em và tôi cùng nhau bước
Cuộc hội ngộ giữa chúng mình, đó là tình cờ hay vận mệnh?
Tôi vô tình gặp được em, đó chính là “kỳ tích”
Tôi và em đi sát bên nhau
Vẽ nên một tình yêu vĩnh cửu
Tôi muốn được bên em mãi, cười với em mãi thôi
Cho dù nói “cảm ơn em”, hay nói rằng “tôi yêu em” cũng đều không đủ
Nhưng ít nhất, hãy để tôi nói với em rằng “tôi rất hạnh phúc!”
Lúc nào bàn tay phải của em cũng nằm trọn trong bàn tay trái của tôi
Và chỉ thế thôi, tôi đã cảm nhận được tình yêu của em như thế đó
Mỗi ngày đi qua, chúng ta lại tìm thêm được những hạnh phúc nhỏ bé
Trên con đường mà tôi và em thong thả dạo bước
Cuộc gặp gỡ của chúng ta chỉ là điều nhỏ nhoi giữa thế gian này
Nhưng với tôi, sự hội ngộ tình cờ đó chính là kỳ tích
Ngay cả trong những ngày không có gì tốt đẹp đến với tôi
Thì chỉ cần được ở bên em, tôi đã thấy nắng bừng lên quanh mình
Và quên mất nỗi cô đơn nặng trĩu
Chỉ ở bên em tôi mới có thể là chính bản thân mình
Vậy nên hãy ở bên tôi mãi nhé, người tôi yêu!
Những lần đùa giỡn với nhau trên quãng đường về nhà, đó cũng là những ngày quý giá của chúng ta
Và khi tôi nói với em những cảm xúc trong tôi, lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt em như thế
Một khoảng lặng, rồi em khẽ gật đầu
Trong trái tim tôi và trong trái tim em ngập tràn yêu thương
Chúng ta chỉ mới đi được nửa đoạn đường, và còn rất nhiều điều phía trước
Còn cả một tương lai...
Cho dẫu chúng ta đánh mất ngày mai
Ngay cả trong những ngày không có gì tốt đẹp đến với tôi
Thì chỉ cần được ở bên em, tôi đã thấy nắng bừng lên quanh mình
Ta sẻ chia nhau những đớn đau và hạnh phúc
Vì có em mà tôi có thể tiếp tục con đường này
Vậy nên hay ở bên tôi mãi nhé, người tôi yêu
Cho đến phút cuối cùng
Chỉ cần có em, tôi có thể tin tưởng rằng ngày mai tôi sẽ mỉm cười nhiều hơn hôm nay
Mười năm, trăm năm hay ngàn vạn năm sau nữa
Vượt qua cả thời gian vô tận
Tôi vẫn yêu em