Linh ngồi phịch xuống bậc thềm, tháo ba lô quăng đại lên cái bàn đá gần đó. Người nó không còn tí sức lực nào, dù chỉ là để lấy chìa khóa ra mở cửa. Mệt. Mắt nó chếnh choáng bóng chiều. Chóng mặt quá chừng, mọi thứ dường như đang xoay vòng vòng trước mắt nó. Thiệt tình nó cũng không rõ mình làm thế nào mà về nhà được. Từ lúc rời khỏi Sở thú tới giờ đầu óc nó cứ rối tung hết lên, không suy nghĩ được cái gì cho ra hồn hết trơn.
Nó chỉ biết một điều, là lần đầu tiên trong đời nó cảm thấy đau khổ thế này.
Nó cứ nghĩ mình đã hiểu được nhiều về Kha, nhưng giờ thì nó nhận ra là nó chẳng hiểu gì hết. Kha mà nó quen biết là một “ông cụ non” hiền hiền, lành lạnh và cứ hở chút là đỏ mặt, thật thà hết chỗ chê. Chứ không phải như hôm nay, thay đổi cảm xúc xoành xoạch như thể là hai người khác nhau, và, ừm, đẩy nó ra thật thẳng thừng. Trước giờ dường như Kha chưa bao giờ từ chối sự hiện diện của nó ở bên cạnh. Ổng luôn làm cho nó tin là ổng thật lòng thích nó rất nhiều kia mà.
Nhưng sau chuyện hôm nay, nó không còn biết mình phải tin vào điều gì nữa. Có thật... có thật là Kha đã hết thích nó rồi không? Có thật tất cả những gì từ trước đến nay, giờ đối với ổng đã không còn ý nghĩa?
Đau quá đi. Tự nhiên mắt nó nóng lên. Nó hít một hơi sâu rồi ngả người nằm dài xuống sàn gạch. Lạnh ngắt. Tim nó rối bời. Nó phải làm gì bây giờ... Nó ghét Kha, nếu vậy sao hồi trước nói thích nó làm chi, hiền lành dịu dàng với nó làm chi để bây giờ làm nó buồn như vầy. Mà cũng tại nó nữa, ai biểu mềm lòng đến gần Kha quá... Nó thiệt là ngốc mà!
Không lẽ cuộc sống của nó sau này sẽ không còn Kha nữa sao?
- Sao mày không vô nhà mà nằm đây?
Giọng bà chị đột ngột vang lên làm Linh hết hồn ngồi dậy. Chị nó đang cởi cái áo khoác xanh của nhà sách ra, nhìn nó đầy thắc mắc:
- Tao tưởng mày đi chơi với Kha mà, sao về sớm thế em?
- Sao chị biết? - Linh nhăn nhó, cố lờ đi một thoáng nhói lên trong tim. Ngày hôm nay dài quá.
- Tao gọi điện cho nội Kha định hỏi thăm nó thế nào, nghe nội nói hai đứa bây đi chơi với nhau rồi - Quyên nhăn nhở cười - Sao, khai màu, đi đâu, làm gì??? Mà đã đến mức hẹn hò rồi đó à?
- Không có, đi loanh quanh thôi. Với lại, ừm, chắc từ giờ em phải gọi anh ta là anh Kha quá.
- H... hả? - Quyên trợn tròn mắt nhìn Linh đang chầm chậm đứng dậy rồi dựa người vào tường, dáng vẻ nhìn chán đời hết sức. Chỉ có ánh mắt là vẫn lạnh băng, nhỏ chịu không đoán được thằng em mình nghĩ gì - Gọi nó bằng “anh Kha” á? Hai đứa bây chuyển tới giai đoạn anh em hồi nào mà lẹ vậy?
- Thì bạn chị, em phải kêu bằng anh chứ sao - Linh tỉnh bơ. Quyên cảm thấy có gì đó không ổn. Nhỏ nhìn vào mắt nhóc em, ngạc nhiên thấy trong ánh nhìn vốn lạnh như nước đá ấy thoáng nét đau.
- Hai đứa mày có chuyện gì hả? Hồi trước giờ mày vẫn kêu tên nó mà, sao giờ tự nhiên...?
- Có gì đâu, hồi trước khác, bây giờ khác! - Linh lắc đầu khẽ cười - Hồi trước anh ta nói thích em, bây giờ chắc anh ta đã nhận ra là anh ta chỉ nhầm lẫn hay sao đó nên em cũng phải cư xử cho đàng hoàng, vậy thôi.
- Mày nói vậy là sao?
- Không sao hết, chị mở cửa đi, định đứng đây tới khuya à? - Linh bước lại lấy cái ba lô. Quyên thấy nhóc em có ý không muốn trả lời, biết dù có hỏi thêm cũng không được gì nên đành im lặng lấy chìa khóa ra mở cửa. Hôm nay ba mẹ nhỏ bận việc ở công ty nên không về, bé Khánh thì ngủ lại nhà ngoại, tình hình này chắc thằng em quý hóa cũng chả chịu nấu ăn, nhỏ cầm chắc phải ăn mỳ gói rồi. Chậc, hai đứa đó đi chơi với nhau rồi đã xảy ra chuyện gì vậy không biết.
- Hôm nay chị không đi xe máy hả? - Linh ném cái nhìn thắc mắc về phía chiếc Wave đỏ dựng ở góc nhà. Quyên cười khì:
- Sáng nay tao buồn ngủ quá nên đi xe bus để tranh thủ ngủ một chút. Mày chắc mệt rồi, đi tắm đi.
- Lát em tắm. Chị thích ăn gì em nấu cho.
Linh nói xong thản nhiên quăng ba lô lên ghế salon rồi đi một mạch xuống bếp. Quyên đứng không vững trước lời tuyên bố của thằng em. Chuyện quái quỷ gì vậy trời, tự miệng nó nói ra là sẽ đi nấu ăn á hả? Bình thường mặc cho bà chị này gào la đe dọa đủ kiểu cũng chưa chắc thằng nhóc chịu làm cho. Thiệt đáng ngại.
- Nói ngay, mày là đứa nào đang giả dạng em tao? - Quyên đứng ngay cửa nhà bếp khoanh tay nhịp chân. Linh bật nồi cơm điện xong, uể oải lên tiếng:
- Chị đi làm mệt quá nên bị ấm đầu hả?
- Có mày bị ấm đầu ấy! - Quyên bĩu môi - Hay mày bị ma nhập rồi, yêu quá hóa rồ hả em, chớ làm gì có chuyện mày tự nguyện vô bếp nấu ăn cho tao?
- Em nấu vậy đó, chị không ăn thì thôi! - Linh lạnh lùng. Hôm nay nó không có hứng cãi lại mấy câu nói móc của bà chị ác ma. Cảm thấy Quyên đang soi mói ngó mình nó cũng không thèm nói gì, cho đến khi bà chị nó bỏ ra ngoài ngồi coi ti vi nó mới để lọt ra một tiếng thở dài. Khoảng trống trong lòng làm nó hoang mang kinh khủng. Liệu nó có quên được chuyện này không?
-o0o-
Thấy Linh bước vô nhà tắm và nghe tiếng xả nước ào ào, Quyên vơ vội cái điện thoại bàn bấm số nhà nội Kha. Nếu không hỏi cho rõ rốt cuộc cặp đôi trời sinh đó có chuyện gì thì chắc nhỏ sẽ bị đè bẹp bởi sự tò mò của chính mình mất.
- A lô! - Giọng Kha vang lên, nghe có vẻ không khỏe làm Quyên thấy lo lo.
- Mày sao vậy? Đi chơi với em tao về hạnh phúc quá nên bệnh luôn hả?
- Ờ, hạnh phúc đến phát khóc luôn - Nhỏ nghe như Kha đang cố nén tiếng thở dài. Đúng là cái đồ ông cụ non - Mà mày gọi tao chi?
- Thì đó, thấy thằng nhóc có vẻ không vui nên tao gọi hỏi tội mày nè - Quyên cười cười - Hai đứa bây cãi nhau hả, chuyện gì vậy?
- Nhóc đó nói gì với mày?
- Không nói gì hết, nhưng tao biết là có chuyện.
- Mày chỉ toàn đoán mò. Nếu nó không nói thì mày cứ coi như là không có đi. Có hỏi tao cũng không có gì để nói với mày đâu. Thôi nghen - Cụp.
- Khoan đã, vậy là sao? A lô, ê!!!
Mặc cho Quyên kêu gào, những tiếng tút tút lạnh lùng vẫn đều đặn vang lên. Nhỏ tức tối bỏ ống nghe xuống. Cái thằng chết bầm, tự dưng cúp máy nghĩa là sao chứ!
Không hiểu sao trong lòng nhỏ bỗng có cảm giác không lành.
-o0o-
- Chị gọi điện cho ai mà cau có vậy? - Linh cầm cái khăn vừa lau tóc vừa ngó Quyên thắc mắc. Nhỏ chỉ cười trừ - Cơm xong rồi, chị ăn đi.
- Còn mày? - Quyên tắt ti vi. Thái độ khó hiểu của thằng em làm nhỏ hết hứng thú coi tiếp bộ phim tình cảm ưa thích. Coi bộ chuyện của hai đứa này còn éo le ly kỳ hơn mấy bộ phim mà nhỏ vẫn thường coi nữa.
- Em mệt lắm, không ăn đâu. À, Kha có nói anh ta khỏe rồi nên mai sẽ về nhà. Em không đến nữa, chị rãnh thì cứ qua thăm. Vậy đi ha.
Linh nói xong không chờ Quyên trả lời trả vốn gì hết đã bỏ đi lên lầu mất tiêu. Quyên chỉ biết nhìn theo, khẽ lắc đầu rồi cười. Con người thiệt là một động vật phức tạp.
Khuya. Kha nằm trên giường lăn qua lăn lại mấy chục vòng nhưng vẫn không ngủ được, mặc cho hắn đã mệt đến rã rời. Cứ nhắm mắt là hình ảnh cậu nhóc khó chịu đó lại hiện ra trong đầu hắn, và những gì đã cùng cậu trải qua từ trước tới giờ chầm chậm ùa về. Đau lòng thiệt, hắn làm vậy đâu phải tại muốn xa cậu hay là tại ghét cậu gì đâu. Chỉ tại hắn sợ cậu sẽ vì hắn mà đánh mất nhiều thứ, thật không đáng chút nào.
Giá mà từ đầu hắn đừng để tim mình lỡ nhịp trước cậu. Giá từ đầu hắn chỉ coi cậu là đứa em trai của con bạn thân mình... Cậu là chiếc chuông gió, vô tư tự tại không vướng bận điều gì. Hắn thì như ngọn cỏ dại, không ai nhận thấy sự tồn tại của mình. Vốn dĩ hắn với cậu không cùng thuộc về một nơi, lẽ ra hắn nên ở xa một chút và nhìn cậu chứ đừng cố tới gần cậu làm gì. Bây giờ thì khổ rồi, hắn làm vậy chắc cậu buồn giận hắn nhiều lắm. Còn Quyên nữa chứ, nếu biết chuyện chắc không để hắn được yên. Thì tại mất đối tượng cho con nhỏ chọc ghẹo mà.
Chán quá, hắn ngồi dậy lại kệ kiếm sách đọc, hy vọng mình sẽ sớm buồn ngủ. Mắt hắn lại chạm phải cái túi thơm treo trước bàn học, lòng chợt dịu lại chút yên bình không tên. Hắn thấy giận mình ghê, hình như chưa từng để ý cậu thích thứ gì để mua tặng cậu, trước giờ toàn nhận của cậu không thôi. Tệ thiệt.
Cậu, chắc là chẳng cần một người vô tâm vô tình như hắn thích đâu nhỉ.