- Cậu nấu cơm hả? - Kha vào bếp, thấy Linh đang vo gạo nên lên tiếng hỏi. Dạo này cậu nhóc có vẻ ngoan, chứ như hồi trước cậu mà chịu đi nấu cơm như vầy chắc trời sập mất. Cậu không quay lại nhìn hắn, trả lời gọn lỏn:
- Chứ ai nấu bây giờ.
- Ba mẹ cậu lại về khuya à?
- Uh.
- À... Tui phụ nha?
- Học xong chưa mà đòi phụ?
- Xong rồi. Quyên than nhức đầu.
Nhóc Linh không nói gì, mở tủ lạnh tìm kiếm gì đó, một lúc sau đưa cho hắn một cái rổ, một cái bào với mấy củ cà rốt, khoai tây. Cắm nồi cơm điện xong, cậu nhóc cầm một bịch đậu que tới bàn ngồi chung với hắn.
- Tui có đem cái khăn trả cậu đó.
- Hửm? Cái khăn nào? - Linh ngạc nhiên nhìn Kha nhưng hắn đang cúi đầu nhìn củ khoai tây nên không thấy đôi mắt đầy dấu chấm hỏi của nó. Nghe nó hỏi, hắn khẽ nhún vai:
- Cái khăn hôm đi Đà Lạt cậu quàng cho tui ấy. Xin lỗi nghen, tui quên mất, giờ mới nhớ ra đem trả được.
- A... cái khăn đó... - Linh ngừng tay lặt đậu que. Nó đang cật lực suy nghĩ làm thế nào để Kha chịu nhận cái khăn mà không hiểu lầm là nó muốn tặng cái khăn cho ổng (hiểu đúng chứ lầm gì, hè hè) - Anh cứ giữ đi.
- ?
- Thì tui không cần nên không cần trả tui.
- Nhưng mà... đan cái khăn đó chắc cũng vất vả... tui...
- Đã bảo là giữ đi, mệt quá! - Linh cáu. Kha không thèm nói nữa. Đằng nào thì hắn cũng không đủ miệng lưỡi để cãi lại Linh, không khéo chọc giận thằng nhóc lại còn có nguy cơ bầm dập, nên rốt cục hắn quyết định im lặng làm việc là thượng sách.
Hôm đó Quyên nằng nặc đòi hắn phải ở lại ăn tối. Con nhỏ cứ năn nỉ mãi, hắn không nỡ từ chối, mà hôm nay ba mẹ hắn không về nhà, hắn ăn ở đâu vốn không quan trọng. Nhóc Linh thì không thích điều đó, nó nghi bà chị đang cố tình bày trò chọc mình, nhưng nó không nói gì. Bà chị ác ma của nó đã muốn thì có trời mới làm bả đổi ý nổi.
Nó nhìn Kha vừa ăn cơm vừa vui vẻ nói chuyện với chị nó về những kế hoạch ăn chơi sau khi thi đại học, tự hỏi trong lòng Kha có đang cười như thế không. Như bà chị nó, vì bả sắp thi đại học mà việc nhà từ lớn đến nhỏ đều có mẹ và nó làm hết, đồ ăn thì cũng phải lựa món bả thích mà nấu, và ngày nào cũng được ba mẹ cổ vũ động viên hết lời. Còn Kha thì sao? Nó không thể nghĩ được Kha ở một mình trong ngôi nhà đó, xoay xở thế nào với đống việc nhà, mà chắc lại ăn uống thất thường. Không dưng trong lòng nó có chút xót xa.
- Cậu làm gì mà nhìn tui dữ vậy? Mặt tui dính cơm hả? - Kha đang nói chuyện với Quyên, quay qua thấy Linh ngó mình chăm chăm, hắn tưởng trên mặt mính có cái gì nên hỏi. Linh giật mình, rới mắt khỏi Kha:
- Tui đâu có nhìn anh.
- Ờ, không có thì thôi. - Hắn biết tranh cãi với cậu nhóc cũng chẳng đi tới đâu nên chỉ nói thế rồi thôi. Với lại người lớn thì phải rộng lượng, ai lại đi chấp nhất con nít chứ.
- Dạo này mày bận học như vậy, còn việc nhà thì sao? - Quyên chợt hỏi làm Kha hơi lúng túng. Thật sự hắn cũng đang rất mệt mỏi với đống việc nhà. Mẹ hắn là một người ưa sự sạch sẽ ngăn nắp nên cho dù thế nào hắn cũng không thể bỏ phế cái nhà quá một ngày được. Sân vườn thì ba hắn có thuê người một tuần hai lần đến chăm sóc hoa kiểng nhưng mỗi ngày hắn đều phải tưới nước nếu không muốn mấy loại cây “liễu yếu đào tơ” đó héo rũ ra hết. Có khi hắn nghĩ sau này thất nghiệp chắc hắn cũng đi làm quản gia được.
- Ờ thì... bình thường thôi.- Hắn thận trọng trả lời Quyên vì không muốn làm con nhỏ lo lắng. Nhưng Quyên không phải là đứa con gái bình thường. Nhỏ nheo mắt cười:
- Mày nghĩ mày dễ dàng qua mắt tao được à? Vừa học nhiều như vậy vừa làm việc nhà mà bảo là bình thường hả?
- Tao...
- Sao mày không nói ba mẹ mày kiếm người giúp việc đi, ít nhất là trong lúc mày phải thi cử như vầy?
- Thôi, ba mẹ tao không chịu đâu. Với lại dạo này hình như việc công ty có chút trục trặc hay sao đó, ba mẹ đang căng thẳng mà tao nói chuyện này ra thế nào cũng bị la cho coi. Kệ, tao làm được mà.
Hắn cười hiền. Linh nhíu mày có vẻ không vui trước nụ cười đó. Không phủ nhận là nó thích thấy Kha cười, nhưng cười lặng lẽ quá như vầy cũng làm nó không yên tâm.
Quyên chép miệng:
- Tao biết mày làm được, mày giỏi giang mà. Nhưng như vậy sẽ rất mệt đó.
Kha không trả lời, với tay lấy cái muỗng múc canh và thế là chủ đề này chấm dứt. Dù sao thì, nói tới nói lui chứ có đứa nào giải quyết được gì đâu, chỉ tổ làm hắn nặng suy nghĩ thêm thôi.
Nhỏ Quyên kêu Linh tiễn Kha ra cổng, làm thằng nhóc cứ nhăn nhăn nhó nhó. Trước khi để tên bạn thân đi, nhỏ cười cười:
- Hay là để Linh qua phụ mày việc nhà nghen. Coi vậy chứ nó làm giỏi lắm đó.
- Thôi, phiền lắm. Chuyện nhà tao sao lại bắt người khác làm được. - Hắn cũng cười, xách ba lô đứng dậy. Linh nhìn hắn, không nói gì, lẳng lặng cầm xâu chìa khóa ra mở cổng. Biết tính cậu nhóc nên hắn cũng không hỏi thêm, lỡ đâu chọc giận cậu ta thì khổ.
- Ừm, tui về nha. - Hắn leo lên xe - Cũng xin lỗi hôm nay đã làm cậu khó xử.
Hắn nói thế rồi đỏ mặt cười. Người gì mà cười trông ngố quá đi - Linh thầm nghĩ. Nhớ lại nụ hôn ban nãy, mặt nó cũng nhanh chóng ửng lên. Nó mím môi:
- Không có gì. Anh đừng bận tâm. - Nó ngẩng lên nhìn Kha - Mà làm gì thì làm cũng đừng quá sức nha.
- Cậu quan tâm à? - Kha không cố tình chọc cho Linh cáu nhưng không kiềm được nên buột miệng. Linh chau mày:
- Ai thèm. Về đi, hay còn chờ tui đuổi hả?
- Về thì về. - Kha quay đầu xe, nhìn Linh một cái rồi chạy mất hút. Linh ngần ngừ ngó theo một hồi, đóng cổng đi vô nhà. Nó không biết bà chị ác ma đứng trong nhà quan sát nãy giờ và cứ tủm tỉm cười một mình mặc cho bé Khánh mè nheo “ Gì vậy chị hai?”. Theo nhỏ thì hai đứa đó nãy giờ, nhìn sao cũng thấy giống một cặp tình nhân đang bịn rịn chia tay nhau ấy, hehe!!!
Khi Kha về nhà, hắn hơi ngạc nhiên vì thấy đèn trong nhà sáng. Vậy là ba mẹ về rồi. Hắn băn khoăn nhìn đồng hồ đeo tay, mới hơn tám giờ. Lạ thật, ít khi nào thấy ba mẹ về sớm vậy.
Hắn dựng xe ở một góc sân rồi xách ba lô đi vào nhà. Ba mẹ hắn đang ngồi ở ghế salon, trên tay mỗi người là một xấp hồ sơ dày cộm. Ti vi đang mở, một chương trình tiếng Trung Quốc mà đối với hắn chỉ là những cái gì đó xí xô xí xào.
- Thưa ba mẹ con mới về. Ba mẹ ăn cơm chưa, con đi nấu... - Hắn để ba lô xuống ở chân cầu thang. Mẹ hắn ngẩng lên, cấm remote chuyển qua một kênh khác, lần này là một kênh tiếng Anh có vẻ như đang là một bản tin kinh tế, nói với hắn:
- Ba mẹ ăn ở nhà nội rồi. Trong bếp có một bó hoa cát tường, con đem cắm vô bình cho mẹ.
Hắn giật mình khi nghe đến hoa cát tường. Như một phản xạ tự nhiên, hắn quay đầu nhìn tờ lịch trên bức tường, cạnh bức ảnh gia đình. Ôi không, mấy hôm nay bận học quá hắn chẳng còn đầu óc nào quan tâm đến ngày tháng nữa, cho nên cũng quên béng luôn ngày hôm nay - cái ngày mà hắn lẽ ra không được phép quên. Tự dưng hắn trở nên lúng túng, như thể hắn vừa phạm một sai lầm to lớn nào đó.
- Nhật! - Ba hắn gọi đột ngột làm hắn hết hồn.
- Dạ?
- Phần bánh kem của con ở trong tủ lạnh.
- Ưʍ... dạ! - Hắn chỉ biết dạ vậy thôi rồi đi vội vào bếp. Mở tủ lạnh ra, hắn thấy phần bánh kem của mình để trong một cái hộp giấy có đậy nắp. Hắn lấy ra xem thử. Phần bánh có một cái hoa hồng bằng kem màu đỏ và chữ “Kha” viết hoa, cũng màu đỏ luôn. Bất giác hắn thở dài, chả biết tại sao.
Hôm nay là sinh nhật anh hai hắn.
Mắt hắn tự động quay qua bó hoa cát tường nằm trên bàn. Khi còn sống, anh hai hắn thích nhất loài hoa này nên năm nào sinh nhật anh, mẹ cũng mua rất nhiều hoa cát tường về cắm. Đến bây giờ điều đó vẫn không thay đổi.
Hắn ngần ngừ cất hộp bánh vào tủ lạnh, giờ hắn no quá nên không thể ăn nổi nữa. Đem bó hoa cắm vào một cái bình thủy tinh lớn, hắn để bình hoa lên bàn rồi kéo ghế ngồi xuống, nhìn chăm chăm mấy cánh hoa màu trắng xanh mỏng manh. Một cái gì đó đang ùa về thật nhanh trong hắn.
“ Bông cát tường nhìn chán thấy mồ, có gì hay đâu mà thích vậy?”
Một buổi chiều hắn về nhà, lem luốc và trầy trụa sau một trận đánh nhau với đám trẻ xóm bên, thấy anh hai đang ngồi nhìn cành hoa yếu ớt tắm mình trong ánh nắng cuối ngày, hắn hỏi với vẻ giễu cợt. Anh hai không quay lại nhìn hắn, trả lời:
“ Thì tự nhiên thấy thích là thích thôi”
“ Vớ vẩn”
“ Thấy nhóc con này cũng có chỗ giống mấy cái bông cát tường lắm nè” - Anh hai chợt búng nhẹ vô trán hắn, vì bất ngờ nên hắn né không kịp, chỉ biết hậm hực nhìn anh đang cười cười - “ Nhưng kể ra thì em hợp với xương rồng hơn”
“ Hâm à”
Haiz.... Hắn lại thở dài thườn thượt như muốn hòa âm với tiếng chắc lưỡi của mấy con thằn lằn trên trần nhà.
Tự dưng nhớ anh hai quá đ.
Một lát sau khi hắn trở ra phòng khách để đem cái ba lô đầy ắp sách vở lên phòng, ba mẹ hắn đã khiến hắn ngạc nhiên hết sức khi hỏi về chuyện học của hắn. Nhớ hồi hắn đem tờ giấy đăng ký thi đại học về nhà và nói rằng muốn thi vào khoa học tự nhiên chứ không phải kinh tế, hắn đã bị mắng một trận te tua. Mẹ hắn bảo hắn là ích kỷ hay cái gì đó đại loại thế, hắn đoán lý do mẹ nói vậy là vì anh hai hắn luôn mơ ước trở thành một doanh nhân giỏi. Nhưng đó chưa bao giờ là giấc mơ của hắn, nên hắn không thể ép mình đi theo con đường đó được.
- Dù sao cũng nhớ dọn dẹp nhà cửa thường xuyên nghe. Mẹ thấy nhà dơ lắm rồi đó.
- Dạ, mai con sẽ dọn.
Mẹ hắn kết thúc màn hỏi thăm, đứng dậy cầm xấp giấy đi lên lầu. Ba hắn cũng dọn dẹp tài liệu, và khi đi ngang qua hắn để lên cầu thang về phòng, ông xoa đầu hắn một cái. Hắn không phải là một thằng nhóc hay khóc nhè, nhưng ngay lúc này, khi đứng chôn chân đó, hắn có cảm giác nước mắt sắp trào ra phía dưới hai mi mắt nặng trịch mệt mỏi của mình.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhận được cử chỉ đó từ ba hắn. Và giờ hắn vẫn chưa tin được đó là sự thật.
Chắc là hắn sẽ biến thành một bức tượng luôn nếu không có tiếng chuông điện thoại reo và lôi hắn ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn kỳ quái đó. Lắc mạnh đầu hy vọng đống suy nghĩ sẽ theo quán tính mà văng hết ra ngoài, hắn bước vội tới chỗ để máy điện thoại.
- A lô.
- Ừm, tui nè! - Giọng lạnh tanh không lẫn vào đâu được của nhóc Linh khiến hắn giật mình, suýt làm rơi cái ống nghe. Cho dù vì bất cứ lý do gì, cậu nhóc chủ động gọi điện vầy, dám đêm nay có bão lắm.
- Ừ, tui biết là cậu mà. - Hắn cười hiền. Có tiếng Linh khịt mũi.
- Hình như anh đang vui?
- Sao cậu biết?
- Cảm thấy vậy. - Hắn không khỏi mỉm cười mường tượng ra cậu vừa nói câu này vừa nhún vai theo một cách hết sức trẻ con.
- Cậu gọi tui có gì không?
- Không có gì - Hắn nghe Linh trả lời nhát gừng - Tại chị hai biểu gọi điện coi anh về tới nhà chưa... nên...
- À - Hắn thấy có chút hụt hẫng. Mà hắn đang hy vọng gì ở Linh chứ? Một cậu nhóc mới lên lớp chín đã bị hắn làm cho gặp đủ chuyện dở khóc dở cười chỉ vì hắn lỡ thích cậu, nghĩ lại hắn thật là có lỗi quá chừng. Hắn cố vui vẻ trả lời cậu - Nói với bà la sát nhiễu sự đó là tui về nhà rồi.
- Ừ. Anh lo học bài rồi ngủ sớm đi, đừng cố làm việc nhà chi cho mệt nghe chưa?
- Cái này cũng là lời của bà la sát đó luôn hả? - Hắn đùa. Linh có vẻ phật ý.
- Làm như tui không nói được một câu tử tế ấy! - Ngừng một lúc, Linh chợt cười nhẹ. Tiếng cười của cậu nhóc vọng trong điện thoại làm hắn nóng bừng cả mặt mà không biết tại sao - Chắc anh mệt rồi, ngủ đi nha.
- Biết rồi mà.
- ...
- Linh nè.
- Hửm? Gì nữa? Cúp máy trước đi rồi tui cúp.
- Cảm ơn vì đã gọi điện. - Hắn hơi đỏ mặt khi nói câu này. Trước khi gác máy, hắn còn nghe loáng thoáng tiếng Linh nói cái gì nghe như “Cái ông già ngốc đó...”
Linh vừa gác máy, quay lại đã thấy bé Khánh đang ngồi dưới sàn với mấy con Totoro nhồi bông yêu thích của nó, và đang nhìn mình chằm chằm.
- Em nhìn gì vậy? - Tự nhiên nó có cảm giác không lành. Khánh mím đôi môi đỏ hồng nhỏ xíu và nói bằng giọng của một vị quan tòa nghiêm khắc:
- Anh ba nói dối, anh ba không ngoan! Em méc chị hai cho coi!
- Anh nói dối gì đâu? - Linh cười trừ, mặt tỉnh bơ. Nghe nó nói thì có thể liên tưởng đến những tên phạm nhân thần kinh thép một mực khăng khăng mình vô tội. Nhưng thật ra trong lòng nó đang bất an ghê gớm.
- Chiều giờ em đâu nghe chị hai kêu anh gọi điện cho anh Kha gì đâu?
- À, chị hai có kêu mà em không nghe đấy thôi. - Nó vẫn cười, nụ cười rực rỡ như nắng. Khánh không hề nao núng. Con bé đã miễn dịch với nụ cười này rồi.
- Vậy để em hỏi chỉ thử hen?
Nói là làm, con bé ôm con Totoro, te te đi xuống nhà dưới. Linh đứng yên một hồi, cuối cùng quyết định sáng suốt của nó là chuồn lên phòng. Nó khép cửa phòng lại vừa đúng lúc tràng cười man rợ của cô-gái-đáng-yêu-đang-bị-bệnh vang khắp nhà. Mô Phật!