Tách!
- Quyên, mày...- Hắn á khẩu nhìn lại, kinh hoàng khi thấy trên tay nhỏ Quyên là một cái máy chụp hình. - Sao mày....
- À, hehe, yên tâm đi. Tao sẽ giữ bí mật tấm hình này mà.
- Xong rồi thì em đi đây! - Linh đã lấy lại được vẻ tỉnh bơ thường thấy. - Khánh, lên lầu với anh cho chị hai học bài.
Thấy gương mặt Linh sát khí tràn ngập, Khánh cũng thôi khóc lóc và ngoan ngoãn đi lên lầu. Trước khi đi theo cô em gái tiểu ác ma đó, Linh còn quay lại nói với Quyên:
- Chị uống sữa đi rồi học. Mà học vừa vừa thôi. Chị chưa hết bệnh đâu đó.
- Ừa biết rồi. Mà này, mày không giận tao vụ tấm hình hả? - Quyên nheo mắt cười. Linh tỉnh queo:
- Giận thì chị cũng đâu có xóa.
- Ờ, mày hiểu tao ghê. Em trai ngoan!
Linh làu bàu gì đó nghe không rõ rồi đi lên lầu. Chờ cho cậu nhóc đi khỏi, Kha quay qua... bóp cổ Quyên:
- Mày có xóa tấm hình đi không thì bảo? Cái con nhỏ này...
- Ặc ặc... Ơ hay, mày đối xử với người bệnh thế đấy à? -Quyên vừa cười vừa gỡ tay hắn ra - Tao giúp mày lưu giữ “khoảnh khắc tình yêu ngọt ngào”, lẽ ra mày phải cảm ơn tao chớ!
- Nhưng mà... nhóc Linh...
- Nó đâu trách gì mày, thấy không? - Khi nói ra điều này, nhỏ nhớ lại gương mặt thằng em mình lúc nãy và thầm nghĩ “Hình như nó cũng thích vậy mà!”. Và nhỏ lại cười thật gian - Ê mà lúc mày kiss nó, nhìn dịu dàng lắm đó. Tao thật sự rất ngưỡng mộ tình cảm của mày dành cho nó.
- Thôi đừng nói tầm phào nữa! - Kha đỏ lừ mặt, tìm cách để dán cái miệng nhỏ Quyên lại - Học đi mày!
Lúc đó, ở đầu cầu thang có một ánh mắt lén nhìn xuống - ánh mắt lạnh như băng nhưng ẩn chứa nét gì đó ngượng ngượng và rất hiền. Linh sờ tay lên mặt, chỗ vừa nãy Kha đã hôn. Nụ hôn rất nhẹ và hiền. Nó có thể cảm thấy mặt mình nóng lên và hơi nóng lan đến từng chân tóc. Công nhận là nó có hơi tức thật, nhưng nếu hỏi nó có ghét chuyện này không thì câu trả lời...
Uhm, nó cũng không biết nữa.
Extra no.1 : Lặng bởi shinn
[Thu nhỏ] [Phóng to]
“ Tôi cứ nghĩ mãi về sự chân thành bị chối từ. Rồi tự dưng nghĩ tới Quyên. Con người lúc nào cũng bày đủ trò vui nhộn và gương mặt hay cười ấy có thật sự giống như những gì mọi người thấy ở bề ngoài? Vậy người đó, khi cảm thấy đau buồn, sẽ dựa vào đâu đây?”
LẶNG
“ Nè, tui thật sự mệt mỏi với Quyên lắm rồi nha!”
“ Sao Quyên cứ phải cố tỏ ra mình thế này thế kia, trong khi Quyên không phải là con người như vậy?”
“ Quyên cứ làm như là đang phải chịu đựng tui ấy!”
“ Tuy như vậy có vẻ kool thiệt nhưng mà giả tạo quá!”
“ Quyên không sống bằng con người thật được à?”
Quyên nhìn chằm chằm vào những dòng chữ vừa hiện lên trên ô chat. Giống như có một cơn sóng vừa quét qua và cuốn trôi hết mọi cảm xúc của nó. Trống rỗng. Bỗng chốc đầu óc nó trở nên trắng xóa. Tiếng nhạc bài Forever Memories vẫn đều đặn vang lên - nó đang mở window media, nhưng nó chẳng còn nghe được gì hết.
Nó nghiêng người qua bật cái quạt máy. Tự dưng nó cảm thấy căn phòng thật ngột ngạt. Nó chờ xem Bảo có nói thêm gì nữa không. Không có. Những ngón tay nó ngần ngừ trên bàn phím. Nó gõ một dấu hiệu mặt cười.
“ Vậy hả?”
“ À, xin lỗi nghen”
Nó dừng ở đó. Một khoảng im lặng. Nó tắt nhạc. Mọi chuyện đang tệ đi rất nhanh và vượt ra khỏi tầm kiểm soát của nó. Nó cảm thấy sợ. Những người bạn thân của nó trước đây cũng rời khỏi nó với những câu nói kiểu kiểu vầy. Lần nào cũng làm nó sốc một thời gian mới bình tĩnh lại được. Sau khi trải qua bốn trường hợp như vậy, nó tự nhủ rằng mình sẽ không làm thân với ai nữa, vì chẳng ai chấp nhận được con người nó. Nhưng khi bắt đầu nói chuyện với Bảo vào khoảng cuối năm lớp 11, cái lý lẽ đó nhanh chóng bị nó quên béng. Bây giờ nó mới sực nhớ ra, nhưng có vẻ đã trễ rồi.
“ Quyên vẫn chả hiểu gì hết!”
“ Tui không nói ra mấy điều này để Quyên xin lỗi. Quyên cứ tỏ ra tốt bụng hiền lành với tui làm chi vậy?”
“ Tính Quyên tiểu thư gần chết!”
“ Mà sao Quyên xin lỗi?”
“ Xin lỗi một cách vô lý là tính cách của Quyên hả? Mà xin lỗi xong Quyên cũng có sửa đổi gì đâu!”
Những dòng chữ hiện lên vội vã, hình như Bảo đang tức giận. Nó muốn biện minh cho mình, muốn nói rằng nó không phải con người như thế, nhưng nó không biết làm sao. “giả tạo”, “tiểu thư”, những từ đó cứ liên tục đập vào cái đầu đang dần trở nên đau nhức của nó. Hôm nay là một ngày thật dài.
“ Uh, biết rồi” - Nó ấn nút enter. Tất cả phản ứng của nó chỉ có thế. Nó thở dài. Lịch sử sắp lặp lại. Nó cứ tưởng Bảo sẽ không giống những người khác, sẽ có thể chấp nhận nó. Nhưng theo tình hình bây giờ mà nói, nó đã lầm.
“ Sao tui nói cái gì Quyên cũng ừ hết vậy? Quyên không có chính kiến hả?”
“ Hồi đầu tui thấy Quyên cũng phóng khoáng, mạnh mẽ lắm mà?”
Quyên không nghĩ mình sẽ khóc, nhưng mắt nó đang nóng lên. Nó hít một hơi sâu, cố ngăn nước mắt trào ra. Tay nó vô thức lướt trên bàn phím.
“ Vậy bé coi như đã nhìn lầm tui đi”
Nó gõ thêm một dấu hiệu cười toe toét. Nhưng trong lòng thì vết thương cũ đang rách toác ra.
“ Đừng có kêu tui là bé nữa”
“ Thấy mệt quá, cứ như cái gông vậy”
Chả biết sao cơ mặt Quyên chuyển động tạo thành một nụ cười.
“ Được rồi”
“ Thôi tui out. Ngủ ngon”
Và trước khi Bảo kịp gõ thêm bất kỳ điều gì, nó nhanh chóng chọn trạng thái invi. Copy đoạn chat hôm nay sang word, nó save lại rồi tắt máy. Sau nhiều ngày liên tục thiếu ngủ do kiểm tra dồn dập, giờ mắt nó cứ díp lại. Nhưng với tình hình này, chắc đêm nay nó không ngủ được rồi.
Nó giăng mùng rồi leo lên giường, ngồi bó gối ở một góc. Cảm thấy mình đang mất bình tĩnh, nó lôi dưới gối ra cái mp3, đeo tai nghe vào và bật một bài hát của nhóm nhạc yêu thích. Giọng hát ấm áp quen thuộc vừa cất lên, lòng nó lập tức dịu lại. Nước mắt nó ứa ra, nó mặc kệ không thèm lau. Có người nói với nó, đôi khi khóc sẽ thấy đỡ hơn.
Vậy là mọi việc kết thúc rồi à? - nó thở dài, tự hỏi. Chắc là vậy. Mới có một năm. Nó còn chẳng kịp hiểu mình đã làm gì sai. Vốn là đang rất vui vẻ mà.
Quyên là một đứa dễ tính và có nhiều bạn. Nhưng dường như nó chưa bao giờ thực sự ở cạnh ai, ngoài Kha. Nó vui vẻ thật, nhưng không dễ gần vì nó luôn giữ khoảng cách nhất định với bất kỳ người nào muốn đến gần nó. Bảo là một ngoại lệ, ngay từ lần nói chuyện đầu tiên cuối năm lớp 11, Bảo đã xua được những e dè trong nó. Tụi nó khám phá ra là tụi nó hợp tính nhau kinh khủng, cả cái khoảng “gian tà” nữa. Vì hợp nên thân nhau rất nhanh. Một buổi tối chat với Bảo, nó phởn chí “cầu hôn”, và sau một hồi dụ dỗ năn nỉ, Bảo đồng ý làm “vợ” nó. Có lẽ chuyện của tụi nó đã bắt đầu như thế. Nó và Bảo là một “cặp vợ chồng” hạnh phúc. Nó hiểu Bảo cũng như Bảo hiểu nó, đôi khi chỉ cần nhìn thoáng qua ánh mắt hoặc nét mặt là đã biết người kia đang nghĩ gì. Nó rất thích Bảo. Lần đầu tiên nó gặp một người hợp tính đến vậy, lại còn chấp nhận được sự gian tà cũng như bất bình thường của mình. Mà vì thích nên nó lúc nào cũng muốn đối xử thật tốt với Bảo, bảo vệ cho Bảo. Vì Bảo là “vợ” nó. Vì nó thích Bảo. Và vì đó là cách mà nó đối xử với con gái.
Quyên là con gái, sự thật đó hiển nhiên và không ai phản đối. Nhưng không biết sao trong nó, từ lúc nào đã hình thành một cách hành xử rất “đại trượng phu”. Nó không bao giờ chấp nhất con gái, nó luôn nhường nhịn nếu đối phương là con gái, và nó sẽ giúp đỡ không một tiếng phàn nàn nếu con gái nhờ. Dù rằng, nó cũng là con gái đấy thôi. Khi nó nói những điều này với Kha và Linh, cả hai đều cười bảo: nếu nó là con trai, con gái sẽ xếp hàng dài đi theo mất.
Đó là tính cách thật của Quyên chứ đâu phải nó cố tỏ ra. Chỉ là, nó khi ở cạnh Bảo hiền lành và nhẹ nhàng hơn khi ở cạnh những người khác. Nhưng không phải nó đang lừa dối Bảo. Đó cũng là nó mà.
Tốt với Bảo là lỗi của Quyên ư?
Không mạnh mẽ như Bảo nghĩ là lỗi của Quyên ư?
Tại sao ngay cả Bảo, đã hiểu Quyên đến vậy mà vẫn đối xử với Quyên như thế?
Bảo bị ngã xe trên đường đi học thêm, phải vào bệnh viện băng bó, khâu mấy mũi. Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, điện thoại báo có tin nhắn. Bảo đoán chắc là Quyên.
“ Hôm nay không đi học hả?”
Từ khi hai đứa xảy ra chuyện, Quyên không còn nhắn tin linh tinh với Bảo nữa. Mấy hôm đầu khi đi học thêm Quyên còn đến ngồi cạnh Bảo và cư xử như không có gì, nhưng sau đó vì Bảo thờ ơ, Quyên toàn ngồi một mình hoặc ngồi với Kha. Quyên trông lúc nào cũng buồn, lại ít nói hẳn đi, làm đứa nào cũng đến hỏi Bảo là cãi nhau với Quyên hả. Cứ như cách cư xử của Quyên thì làm như là Bảo có lỗi ấy.
Bảo bắt đầu có ý nghĩ: phải chi đừng quá thân với Quyên như vậy. Không trả lời tin nhắn, Bảo gập điện thoại lại và nhét vào túi.
Nhưng rồi Quyên cũng biết. Buổi tối Bảo onl, Quyên vào hỏi thăm. Những dòng chữ lo lắng của Quyên càng làm Bảo bực bội nên Bảo trả lời cụt ngủn. Hôm đó Quyên out sớm. Bảo biết Quyên chỉ invi chứ chưa out hẳn, Quyên thường onl rất khuya, nhưng Bảo chỉ ừ và mặc kệ. Quyên thật là phiền.
Chân Bảo đau nên sáng nào mẹ cũng phải chở đến trường. Quyên luôn có mặt ở gần cổng lúc Bảo đến. Bảo cứ tưởng Quyên sẽ đến đòi giúp mình, nhưng không, Quyên chỉ đứng yên nhìn Bảo hoặc tự đi hoặc được một đứa bạn nào đó đỡ giúp khi lên cầu thang. Bảo không biết Quyên nghĩ gì, nhưng Bảo quả thật không thể chịu nổi Quyên nữa.
Lấy điện thoại ra, Bảo ngần ngừ soạn tin nhắn rồi bấm chọn số của Quyên. “Mình cũng sợ cái sự nhạy cảm của nó lắm” – Bảo thầm nghĩ.
- Quyên, làm gì mà mà cứ nhìn cái điện thoại hoài vậy? Chàng của mày nhắn tin cho mày hả? – Kha ngó Quyên, cười cười vẻ trêu chọc. Quyên chép miệng, nheo mắt tinh quái:
- Xì, nhắn tin gì. Làm như tao với nó ngọt ngào được như mày với nhóc Linh ấy.
Vừa nói xong, Quyên phá ra cười khi thấy Kha đỏ bừng mặt. Haha, người gì đâu mà khờ, dễ chọc thấy sợ luôn.
Thấy Kha quay đi rồi, Quyên cũng tắt nụ cười. Nó chỉ là đang đọc lại những tin nhắn cũ của Bảo hồi đó. Những tin nhắn chúc mừng năm mới, chúc ngủ ngon, hỏi giờ học them, hay chỉ đơn giản là chọc ghẹo một chuyện gì đó mà hai đứa đã gặp trong ngày. Hồi đó vui thiệt, làm Quyên bây giờ cứ thấy đau nhói mỗi khi nghĩ tới. Chuyện lâu rồi mà sao nó không thể chấp nhận được. Từ lần đó đến nay, ngoài Kha và “bạn ấy” ra nó không còn muốn cho ai đến gần mình nữa. Và những buồn nhớ, thì nó cũng chỉ giữ cho riêng mình mà thôi.
Vén tà áo dài, ngồi sát vào tường, Quyên nghiêng đầu qua vai Kha để nhìn Bảo ở dãy bàn kế bên. Bảo đang cười nói vui vẻ với đám bạn về một bộ phim chiếu trên TV mà Bảo rất thích. Quyên thấy nhớ những kỷ niệm đầy ắp tiếng cười của hai đứa, nhớ mùi vị cái bánh pizza ăn trong siêu thị gần nhà, nhớ cả buổi sang se lạnh hai đứa đi dọc bờ biển và vẽ chữ lên cát trong lần đi chơi với lớp năm ngoái. Thiệt tình, chỉ tại kỷ niệm nhiều và đẹp quá nên nó mới thấy khó vứt bỏ mọi thứ thế này.
- Tao có phải là người giả dối và tiểu thư không mày? – Quyên chợt hỏi. Kha trả lời không cần suy nghĩ:
- Mày mà tiểu thư thì đúng là một sự sỉ nhục đối với con gái trên đời này. Còn giả dối thì cũng tùy người nhìn nhận. Tao không thấy vậy, chỉ thấy mày gian quá mức thôi hà.
- Ờ - Quyên cười toe, lơ đễnh quay đầu nhìn ra cửa sổ. Nắng đang buông những vệt dài, nhảy nhót trên dãy hành lang vắng. Có một cái gì đó vừa sụp đổ trong lòng Quyên. Nó thờ dài. Ai bảo ngốc, lúc nào cũng tin rằng chân thành sẽ không bị chối từ. Ngốc thiệt. Tự dưng nó cảm thấy muốn khóc. Giờ mà khóc, chắc chắn sẽ được Kha dỗ. Nhưng nó không thích khóc trước mặt Bảo, mất mặt lắm.
Ánh mắt Quyên và Bảo thoáng gặp nhau khi nó quay đầu lại. Nó thản nhiên cười nhìn Bảo thờ ơ quay đi.
- Mày ơi, tao bị ghét rồi. – Quyên tựa đầu lên vai Kha, làm một vài đứa trong lớp tròn mắt nhìn. Nhưng ai cũng biết hai đứa nó không thể là một đôi được, nên thành ra chỉ nhìn thôi chứ cũng chả ai nói gì.
- Hôm nay mày làm sao thế? – Kha đã quá quen với sự nổi cơn bất chợt của con bạn mình nên chỉ đơn giản để yên cho con nhỏ thích làm gì thì làm.
- Không có sao. Nhớ “người ta” thôi. – Quyên nghiêng đầu và để giọt nước mắt vừa ứa ra thấm vào vai áo Kha. Như vầy thì tốt rồi, sẽ không ai thấy nó khóc.
- Trời, có vậy thôi mà cũng nhõng nhẽo với tao hả?!
- Kha, hứa với tao một chuyện. – Quyên ôm cánh tay Kha lắc lắc làm hắn không thể nào tiếp tục viết bài cho được. Hắn tự hỏi không biết con nhỏ có uống lộn thuốc gì hay không.
- Hứa cái gì? Sao tự nhiên kêu tao hứa? – Kha nhăn nhó, cố gỡ tay Quyên ra nhưng chỉ càng khiến con nhỏ bám chặt hơn.
- Hứa là dù thế nào, mày cũng không bỏ tao một mình, nha?
Thấy Quyên nghiêm túc khác thường, Kha chỉ biết tặc lưỡi gật đầu. Không hiểu con nhỏ la sát lại bày ra trò gì nữa đây.
Quyên chỉ cười rồi lại quay mặt nhìn ra cửa sổ…
- THE END -