- Đúng là nhà mình vẫn nhất! - Quyên sung sướиɠ lăn ra giường. Mặc dù nhỏ là một đứa luôn dư thừa sự ham hố với những chuyến đi chơi xa, nhưng ở khách sạn tiện nghi đến mấy tất nhiên đều không thể thoải mái như ở nhà được. Nhóc Linh đang dọn đồ từ cái ba lô của nó ra, nhăn nhó hỏi lại:
- Vâng, sung sướиɠ, nhưng sao lại là ở phòng em chứ?
- Hehe, vì bà chị này chưa muốn rời xa đứa em trai yêu dấu ấy mà! - Quyên nằm sấp lại, chống tay lên cằm và nở nụ cười duyên. Linh có cảm tưởng nó vừa được thấy một con cáo nhe răng - Cái khăn quàng cổ của mày đâu rồi?
- Khăn nào? - Linh giả ngu, dù nó đã thừa biết bà chị nó đang nói đến cái gì.
- Cái khăn mà hai tuần trước tao thấy mày ngồi đan ấy. Màu gì nhỉ... à, trắng và xanh lá!
- ... Chị hỏi làm chi? - Nó đáp nhát gừng. Nụ cười của Quyên càng nở rộng hơn:
- Tao nhớ là tao có thấy thằng Kha quàng nó đêm đầu tiên ở Đà Lạt thì phải. Hai màu đó cũng hợp với thằng đấy lắm - Quyên cười khúc khích, khều vai Linh - Nói thiệt đi, mày cố tình làm tặng nó phải không?
- Không dám đâu, ai dư hơi chứ! - Linh tỏ ra lạnh lùng - Em chỉ... cho mượn rồi quên đòi lại thôi.
- Thế để mai tao đi đòi lại cho mày nhé, hô hô!
Linh ngừng tay dọn đồ. Nó thấy tức bà chị kinh khủng, lúc nào cũng chèn ép nó. Biết trước vậy nên hồi đan cái khăn nó đã cố giấu, toàn trốn ở trong phòng, đóng cửa kín mít rồi mới làm. Vậy mà không hiểu sao vẫn bị bả nhìn thấy được. Thiệt khổ. Mà nó cũng chẳng hiểu sao mình lại bỏ công ra để làm chuyện này nữa. Đan khăn không phải vốn là dành cho bọn con gái sao? - mới đầu nó đã nghĩ thế, nhưng rồi vẫn cứ làm.
Một phút im lặng trôi qua. Sau cùng, nó khịt mũi:
- Thôi không cần. Mai mốt em làm cái khác!
- Há há há! Tao biết mày sẽ nói vậy mà! - Quyên cười đầy khoái chí, tay giộng xuống giường rầm rầm. Cái thói quen kinh dị này của nhỏ đã từng làm sập giường nhưng nhỏ vẫn không bỏ được. Và cứ nhìn gương mặt bắt đầu có chút lúng của nhóc Linh là nhỏ càng cười dữ hơn.
- Chị cười đủ chưa vậy? - Linh cáu, cầm cái gối ném vào người Quyên. Nó đã chán dọn dẹp nên trèo lên giường nằm. Thấy nhóc em giận, Quyên cố hết sức trấn áp tràng cười đang sắp sửa phun ra khỏi miệng. Nhỏ xoay người qua phía Linh, lấy giọng nhẹ nhàng:
- Ê nè, mấy hôm đi Đà Lạt hình như mày có chuyện gì muốn nói với thằng Kha hả? Thế đã nói chưa?
- Sao... sao chị biết? - Nó hết cả hồn, ngồi bật dậy. Quyên sém nữa là phì cười trước vẻ mặt của thằng nhóc.
- Gì mà phản ứng ghê vậy? Tại tao thấy mày cứ nhìn nó hoài. Hehe, đừng có coi thường khả năng quan sát của con gái nha mày!
- ... - Linh không thèm trả lời. Nó nằm xuống giường, quay lưng về phía Quyên. Nghe hình như bà chị nó vừa cười thì phải. Nó ghét kiểu cười đó của bả. Gian tà không tả nổi. Và luôn tạo cho nó cảm giác là nó sắp sập bẫy.
Quyên lay lay vai thằng em, nhõng nhẽo:
- Nói đi mà em trai yêu dấu, điều em định bày tỏ với thằng Kha là gì thế?
- Không có gì hết! - Linh trả lời dứt khoát. Quyên không dễ chịu thua:
- Hay là mày thích nó rồi nên định... tỏ tình!? Hehe!!!
- Làm... làm gì có chuyện đó! - Linh quay phắt qua phía Quyên. Mặt nó đỏ ửng. Làm sao mà bà chị nó có thể nghĩ ra một chuyện vô lý như thế chứ? Thích ông già ấy hả, không đời nào. Quyên che miệng cười khì, không nói gì nữa. Kinh nghiệm cho nhỏ biết trước sau gì Linh cũng phải trả lời. Tại vì thằng nhóc biết rõ nếu không sẽ không được yên thân với nhỏ.
Mấy phút sau, Linh ngồi dậy làu bàu:
- Em đã nói là chẳng có gì đâu mà. Chỉ định bảo anh ta nếu có chuyện buồn thì cứ nói ra, không nên một mình chịu đựng. Anh ta như vậy làm em khó chịu lắm. Chỉ... chỉ có vậy thôi, chứ không phải là em thích anh ta đâu à!
- Ờ, mày không thích nhưng mày đau lòng khi thấy nó buồn còn gì! - Quyên cũng ngồi dậy - Mà nếu chỉ có vậy sao không nói phứt ra với nó đi!
- Tại thấy nói ra thì kỳ quái lắm, nên... thôi! ... Á, chị bỏ em ra!!!!
Quyên giả điếc không nghe, càng ôm chặt Linh hơn mặc cho thằng nhóc ra sức vùng vẫy. Nhỏ không thể chịu nổi vẻ mặt ngượng ngượng siêu dễ thương của thằng em mình. Chậc, thiệt muốn cho mấy nhóc trên trường Linh thấy vẻ mặt này ghê. Chắc chắn tụi nó sẽ không ngần ngại quỳ xuống cầu hôn thằng nhóc ngay lập tức, hí hí!
--o0o--
Kha thi khối A: Toán, Lý, Hóa; Quyên thi khối V: Toán, Lý, Vẽ, thành ra hai đứa cùng đi học Toán và Lý, và một tuần vài ba buổi hoặc Kha đến nhà Quyên, hoặc Quyên đến nhà Kha để học chung. Hôm nay không phải lượt hắn đến nhà Quyên nhưng hắn vẫn phải lê thân đến. Đơn giản vì con nhỏ đã bị cảm, thêm nữa bữa trước đi học võ kiểu gì mà để bị trặc chân (nghe đâu con nhỏ đấm đá sao đó, tự mình mất đà tự mình té thì phải), giờ không đi đâu nổi. Nghe con nhỏ ta thán trong điện thoại, hắn bảo nghỉ một buổi không rớt đại học được đâu mà lo nhưng nhỏ nhất quyết không chịu, thiệt là... Hại hắn nắng nôi thế này mà phải đạp xe chạy qua đó. Thật ra có thể quá giang ba mẹ được, đằng nào lúc hắn đi ba mẹ cũng chuẩn bị đến công ty, lại tiện đường, nhưng hắn không dám mở lời, vả lại cũng sợ bị từ chối nên đành chịu khó một chút vậy.
Mà qua nhà Quyên thì cũng được, hắn phải trả Linh cái khăn quàng cổ hồi đi Đà Lạt. Lần ấy hắn quên mất, lúc xếp đồ cứ thế mà nhét vô ba lô mang về nhà luôn. Về nhà dọn đồ ra có thấy nhưng không để ý, với mấy lần gặp ở nhà Quyên Linh cũng đâu nói gì, mãi đến hôm qua hắn mới sực nhớ ra. Chậc, kể cũng tiếc nhưng khăn đan tay vất vả lắm, dù muốn hay không hắn cũng phải mang trả cậu nhóc thôi.
Khi hắn đến, Quyên đang nằm dài ra sàn nhà trong phòng khách mà vẽ. Đây là lần đầu tiên hắn thấy nhỏ bạn dùng màu nước. Bình thường con nhỏ toàn dùng màu chì - thứ màu mà nhỏ đã thành trùm vì dùng rất điêu luyện từ hồi cuối cấp hai. Mặt nhỏ dính một vệt màu, nhìn như thổ dân khiến Kha không nhịn được cười.
- Coi bộ mày đã khỏe rồi ha! - Hắn đến đỡ nhỏ ngồi dậy, tiện tay lau vệt màu trên mặt cho nhỏ. Chun chun mũi, Quyên cười toe tuy trông hơi mệt nhọc:
- Tao vẫn còn sốt một chút... Mày, đẹp không? - Nhỏ chìa vào mắt hắn bài trang trí hình tròn rồi sung sướиɠ ôm cứng lấy tay hắn. Cái con nhỏ la sát này, không hiểu sao khi bệnh là lại kiếm hắn để mà nhõng nhẽo. Cứ như con nít.
- Ước gì mày là anh tao! - Quyên dụi dụi má vào vai hắn. Hắn khẽ cười:
- Chi vậy?
- Tại vì mày sẽ là một ông anh tuyệt vời, mày sẽ chìu chuộng tao...
- Mày nói quá rồi. Tuyệt vời thì phải kể như anh hai tao kìa!
- Tao không biết, tao thích mày hơn, mày đáng yêu hơn mà! - Lạ thật, lúc này Kha thấy Quyên thật dễ thương, cái tà khí thường ngày biến đi đâu mất - Hay là tao gả nhóc Linh cho mày, thế là mày thành người nhà của tao rồi, hehehe!!!
Hắn chỉ biết than thầm trong đầu. Quả nhiên “giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”, một chút cảm sốt tất nhiên không thể nào làm mất đi sự gian tà trời phú được (nó còn tăng thêm ấy chứ, mô Phật!) . Còn chưa biết nói gì cho con nhỏ ngừng tưởng tượng thì một giọng nói ngang phè vô cùng không vui đã vang lên:
- Chị bị sốt nên đầu óc có vấn đề rồi chứ gì? - Linh bưng ly sữa đi ra, với bé Khánh lon ton phía sau. Cô bé reo lên khi thấy Kha:
- Anh Kha anh Kha! Anh Kha với chị Quyên đang làm gì vậy? Đang cưới nhau hả? Ủa chị Quyên nói là chị không cưới anh Kha mà?
- Hả?
Đến giờ Kha mới chú ý lại tình trạng của mình với Quyên. Hắn cố gỡ tay Quyên ra nhưng con nhỏ nhất định ôm chặt. Linh nhìn cảnh đó nhưng không nói gì, nó lẳng lặng đến ghế ngồi và để ly sữa xuống bàn.
Quyên cười mỉm chi hết nhìn Linh lại nhìn bé Khánh:
- Tại anh ba lúc nào cũng lạnh lùng nên anh Kha buồn chứ bộ. Chị chỉ an ủi thôi.
- Vậy sao anh ba lạnh lùng? - Khánh tròn mắt. Linh bực mình hét toáng lên:
- Chị hai! Em không giỡn đâu á!
- Ai giỡn với mày? - Quyên vẫn níu lấy tay Kha. Nhỏ vừa nghĩ ra một chuyện, và nhờ bé Khánh mà có lẽ sẽ biến thành một chuyện rất hay ho - Bé Khánh muốn biết thì đến hỏi anh ba đi.
Kha không biết nên cười hay nên khóc khi nhìn Khánh trèo lên ghế ngồi cạnh nhóc Linh, và hỏi bằng chất giọng cực-kỳ-ngây-thơ:
- Anh ba, tại sao anh ba lạnh lùng với anh Kha? ... Í chị hai ơi, lạnh lùng là gì vậy?
Mắt Linh tóe lửa nhìn Quyên đang cố nén cười để trả lời Khánh:
- À... lạnh lùng là... không dễ thương, không nói chuyện nhẹ nhàng, không hay cười, đại loại thế. Khánh hiểu chưa?
- Dạ hiểu rồi! - Khánh quay qua ngó Linh như cảnh sát ngó nghi phạm - Sao anh ba lạnh lùng với anh Kha?
- Hả? - Linh nhất thời không biết nói sao. Khánh tưởng anh ba mình không hiểu, cô bé phùng má giải thích:
- Tức là sao anh không dễ thương với anh Kha, không nói chuyện nhẹ nhàng với anh Kha, không hay cười với anh Kha? Vậy đó!
- Mắc gì anh phải làm vậy? - Linh cáu. Nếu không phải là bé Khánh chắc đã ăn đòn của nó nãy giờ rồi.
- Thì tại anh cưới anh Kha rồi mà! Bữa đó anh còn mi anh Kha nữa mà...
Gương mặt của Linh vẫn lạnh tanh, mang một biểu cảm duy nhất là nó sẽ gϊếŧ bất cứ ai đến gần nó lúc này. Quyên cười rũ rượi. Mặt Kha thì đỏ chín lên. Hắn ước gì có cái lỗ nào để hắn chui xuống cho rồi, chứ ngồi đây, giữa một bên là tà khí của nhỏ Quyên và tà khí được che đậy sau vẻ ngây thơ của bé Khánh, với một bên là sát khí của Linh, hắn cảm thấy mình thật đang đứng trước cửa địa ngục.
- Em quan tâm chuyện người lớn làm gì? - Linh ngồi nhích ra xa bé Khánh, dường như nó đang nghĩ là nếu là chạy trốn luôn được thì tốt. Quyên có thể thấy thằng nhóc đang lúng túng thật sự.
- Hay là anh giận vì anh Kha đã không mi lại anh?
Câu hỏi của Khánh “ngây thơ” nhưng đã tạo ra một hiệu ứng đáng ngạc nhiên: Quyên bỏ tay Kha ra để ôm bụng cười, Kha thì đờ người như hóa đá. Chỉ có Linh là vẫn giữ được vẻ mặt điềm tĩnh, mặc dù hai tai nó cũng đã đỏ lựng lên.
- Không có! Mà nãy giờ Khánh nói tào lao nhiều quá rồi đó. Đi lên lầu với anh để chị hai còn học nữa.
Nhưng bé Khánh đã nhanh lẹ thoát khỏi tay Linh. Cô bé đến ôm tay Kha, thỏ thẻ bằng giọng nói đáng yêu chết người:
- Anh ba giận anh Kha nên mới lạnh lùng đó! Anh làm cho ảnh hết giận đi!
- Nè Khánh, anh đã nói là không phải vậy mà! - Linh thiếu điều muốn gào lên. Nó khám phá ra rằng cô em gái nhỏ của mình rất có tiềm năng để trở thành chị Quyên version 2.
Khánh chứng minh nhận xét của Linh là đúng bằng cách bỏ ngoài tai tất cả những gì cậu nhóc nói:
- Anh Kha ơi ~~ Mau làm cho anh ba hết giận đi ~~ Đi mà!!!
Nhỏ Quyên chưa thoát ra được khỏi tràng cười cũng ráng ngóc đầu lên đổ thêm dầu vào lửa:
- Phải đó mày, lẹ lên để còn học nữa!
- Nhưng mà...
- Lẹ đi anh Kha ~~ - Khánh thúc giục. Kha cảm thấy muốn khóc. Hắn ngó Linh. Cậu nhóc đứng dậy:
- Đừng có nhìn tui! Tui không biết gì đâu. Tui đi đây!
- Hic hic, em không chịu ~~!!! - Mắt Khánh long lanh hướng về phía Linh - Anh ba bỏ đi là anh ba không thương em hả?
Bốn mắt nhìn nhau. Một cặp mắt ngấn nước ướt rượt và một cặp mắt lấy về từ Bắc Cực. Sau một phút, cặp mắt từ Bắc Cực đành quay ra phía khác, Linh ôm đầu ngồi phịch xuống ghế với vẻ cam chịu:
- Anh Kha! Anh ba ngồi xuống rồi kìa! Làm đi! - Khánh hớn hở. Mặt Kha nghệch ra:
- Làm gì mới được chứ?
- Thì hôm trước đám cưới anh Kha không chịu mi lại anh ba, ảnh mới giận. Giờ anh Kha mi ảnh đi là ảnh hết giận liền.
- Nè, tui gϊếŧ anh giờ! - Linh đứng bật dậy, dứt khoát. Quyên đã ngừng cười, đang im lặng quan sát mọi chuyện với vẻ mặt phớn phở. Kha nặn ra một nụ cười đau khổ:
- Tui đã làm gì đâu mà cậu đòi gϊếŧ tui? Khánh ơi, em làm ơn tha cho anh được không?
- Em có làm gì sai đâu! ~~ Em chỉ muốn anh ba hết lạnh lùng với anh Kha thôi mà ~~! - Khánh bặm môi, sụt sịt.
- Nhưng mà tự dưng lại mi anh ba em, anh sẽ bị gϊếŧ chết đó!
Kha đau khổ. Hắn không hề không hề muốn chọc giận nhóc Linh. Cậu nhóc bạo lực ấy mà nổi điên là coi như đời hắn tàn. Càng nghĩ hắn càng thấy hối hận vì đã nghĩ Khánh là một cô bé trong sáng dễ thương, càng hối hận hơn vì đã tự nguyện đến đây để cho cô bé đó có cơ hội “hành hạ”.
- Anh ba ~~ Anh Kha không chịu làm kìa!! ~~ - Khánh thút thít. Cái dáng vẻ thiên thần bị bắt nạt của cô bé đủ sức làm tan chảy ngay cả trái tim sắt đá nhất. Nhưng có người vẫn đang rất cứng cỏi.
- Ừ, vậy là ổng biết điều đó! - Linh lạnh tanh.
- Anh Kha ~~!! - Khánh lại thổn thức.
- Thôi, anh không dám đâu! - Kha xua tay lia lịa, mặt đỏ lên. Quyên thì nín cười đến chảy cả nước mắt.
- Em không chịu ~~ Hư hư... òa òa!!!! - Lần này cô bé giở chiêu cuối, từ mắt rưng rưng chuyển sang òa ra nức nở - Hai anh không thương em ~~
- Đâu có, anh thương Khánh mà! - Kha hoảng hốt lao tới dỗ dành nhưng bị Khánh hất tay ra:
- Anh xạo! Anh thương em mà sao anh không chịu mi anh Kha cho ảnh hết giận?
- Trời ơi! - Kha phải nói là hắn rất muốn gào lên - Hai chuyện đó đâu có liên quan gì nhau đâu!
- Em không cần biết !! - Khánh dậm chân và vẫn tiếp tục khóc. Kha đầu hàng:
- Linh, cậu xuống đây dỗ Khánh đi. Tui chịu thua rồi.
Quyên cũng lên tiếng:
- Mày dỗ nó đi Linh. Để nó khóc một hồi lại phát ho lên cho xem.
Linh miễn cưỡng đứng dậy, làu bàu một cách rất bất mãn:
- Chính chị khơi mào ra chuyện này chứ ai!
- Hô! - Quyên cười cười - Không có lửa làm sao có khói mà trách tao ^^!
Nhưng mặc cho mọi nỗ lực “lập lại hòa bình” của Kha và Linh, Khánh vẫn khóc hoài không dứt. Người ta vẫn nói nước mắt là vũ khí của con gái, và Khánh luôn luôn biết cách sử dụng có hiệu quả thứ vũ khí lợi hại này. Rốt cục Linh đành phải nhượng bộ:
- Rồi, giờ anh ba làm gì thì Khánh mới chịu nín? - Nó hỏi, gương mặt không lộ một cảm xúc gì rõ ràng cho lắm. Nhưng mà dù sao thì nó cũng thua cô em gái của mình rồi.
- ... Anh Kha cơ ~~!
- Anh làm sao? - Kha đau khổ hỏi lại, mặc dù câu trả lời đã rõ ràng quá rồi. Khánh dụi dụi cặp mắt ngấn nước, phát chán không thèm nói gì. Linh thở dài:
- Em nín đi. Sao cũng được hết.
- Anh Kha mi anh ba đi rồi em nín! - Quyên lại lăn ra đất, ôm bụng mà không dám cười. Linh hơi đỏ mặt, ngồi yên nhìn Kha. Trong mắt nó vừa có vẻ “đành chịu vậy”, vừa có vẻ “tui muốn oánh anh ghê!” . Sau cùng nó nhắm mắt lại, chờ đợi. Còn Kha thì cố giữ bình tĩnh mặc dù trong lòng rối tung hết lên. Cũng không hẳn là hắn không muốn hôn Linh, nhưng trong hoàn cảnh này thì hắn thấy lo sợ cho tính mạng của mình nhiều hơn.
Mà, chậc, thôi kệ.
- Xin lỗi cậu! - Hắn nói nhỏ, nghiêng người qua và nhẹ nhàng hôn lên mắt nhóc Linh. Một nụ hôn dài. Cả gương mặt Linh nóng bừng lên và nhanh chóng biến thành một quả gấc.