- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Học Đường
- Người Yêu Bé Nhỏ
- Chương 29
Người Yêu Bé Nhỏ
Chương 29
--o0o--
Buổi chiều trong khi Quyên giúp Kha hệ thống lại đống ngày tháng năm lằng nhằng của môn Lịch sử thì Linh đi giải quyết núi việc nhà tồn đọng mà Kha không có thời gian để đυ.ng tay vào: bỏ đồ vô máy giặt, phơi nệm, dọn phòng, sửa cái bóng đèn nhà tắm cứ chập chờn lúc cháy lúc không (Linh phải bắc hai cái ghế chồng lên nhau mới với tới được =”=), nhân tiện nó ủi giúp Kha bộ đồng phục để mai Kha mặc đi thi. Làm xong hết nó ra phòng khách, nhìn nụ cười khoái chí của bà chị và ánh mắt cảm ơn của Kha mà mặt cứ thế nóng bừng lên. Đúng là hôm nay nó đã làm quá nhiều rồi. Quyên liếc Kha, ánh mắt gian như cáo.
- Người ta đã chăm sóc máy đến thế, ráng thi tốt đừng phụ lòng người ta nghe chưa?
Kha đỏ mặt cười, nụ cười chân thật không chút gượng gạo làm Linh cũng ngẩn ra một lúc. Rồi nó buột miệng:
- Ừ, anh cố lên!
Và không biết tại sao nó lại mỉm cười với Kha. Nhỏ Quyên thấy vậy cũng giật mình, quay qua lay vai tên bạn, thầm nghĩ: thằng Kha chắc hồn lìa khỏi xác rồi chứ chẳng chơi!
Chín giờ tối. Nhỏ Quyên quăng cuốn tập xuống bàn, quyết tâm không học nữa. Những gì cần nhớ thì đã học, những gì không thể nhớ thì dù có cố nhét cũng vô ích, mà nhỏ thì cực kỳ tin tưởng rằng thi tốt nghiệp thì thầy cô cũng nhân đạo, không đến nỗi ra đề triệt hết đường sống của học sinh đâu. Ngoài môn Sử cần một chút cố gắng vì nhỏ có tham vọng lấy điểm mười làm quà cho thầy Tuấn yêu quý ra, những môn khác nhỏ chắc chắn mình có thể ung dung làm bài mà không gặp trở ngại nào lớn. Cho nên bây giờ nghỉ ngơi thư giãn thôi.
Vừa mới cầm remote lên chuẩn bị mở ti vi thì tiếng chuông điện thoại réo vang. Nhỏ đứng dậy bắt máy, hết hồn khi nghe giọng Kha ỉu xìu:
- Quyên đó hả? Mày có thể ra đón tao được không? Tao mệt và đói quá.
- Gì? Mày đang ở đâu?
- Sân bay. - Kha trả lời gọn lỏn làm Quyên chưng hửng:
- Làm gì ở đó vậy? Mai thi mà giờ này còn chạy lung tung là sao?
- Đến đón đi rồi tao nói cho nghe, tao đang gọi điện thoại công cộng. Tao cúp máy đây.
Nói là làm, những tiếng tút tút kéo dài ngăn không cho nhỏ thốt ra thêm tiếng nào. Nhỏ nhăn mặt, gác máy rồi chạy huỳnh huỵch lên phòng thay quần áo, lấy chìa khóa xe rồi lại vội vàng chạy trở xuống dắt xe ra ngoài. Thấy Linh vừa bước ra khỏi nhà tắm vừa cầm khăn vò vò mái tóc ướt nhẹp nước, nhỏ nói nhanh để chặn hàng đống câu hỏi sắp sửa tuôn ra từ miệng thằng nhóc:
- Tao đi có việc. Lát ba mẹ về mà tao chưa về thì nói tao đi về liền, biết chưa?
- Mai thi mà sao giờ chị còn đi chơi? - Linh nhăn mặt. Quyên vơ tay lấy hai cái nón bảo hiểm treo trên tường.
- Tao đi vì không thể không đi!
- Đừng nói là vì ông Kha nha! - Giọng Linh đổi sang nghiêm túc khác thường - Ngày mai thi mà giờ này ông ngốc đó lại còn gây ra chuyện gì vậy?
- Lo rồi à? - Quyên cười gian tà. Gương mặt Linh đỏ ửng lên rồi lại nhanh chóng quay về vẽ tỉnh bơ thường thấy.
- Không thèm. Chị đi đâu thì đi nhưng nhớ về sớm đó!
- Ờ tao ra sân bay, không xa lắm đâu! - Quyên làm ra vẻ vô tình nói ra điều đó, và nhỏ không thể nhịn được cười khi thấy Linh không thể giữ được bình tĩnh nữa.
- Cái gì??? Sân bay??? Anh ta định bỏ trốn hay sao mà giờ này đi ra sân bay??
- Tao cũng có biết đâu! - Quyên đội nón bảo hiểm, liếc nhìn đồng hồ - Thôi tao đi, lát về sẽ kể cho mày nghe.
- ... - Linh há miệng định hỏi thêm nữa nhưng nó kìm lại được, nhìn theo bóng Quyên tung tẩy chạy ra ngoài, nó nhún vai rồi đi vào bếp.
Sân bay Tân Sơn Nhất lúc chín giờ rưỡi tối vẫn cực kỳ nhộn nhịp. Người ra kẻ vào tấp nập, tiếng cười, tiếng nói, tiếng chào hỏi um cả lên. Nhưng đó là quang cảnh phía trong khu vực sân bay, còn phía ngoài chỗ Kha đang đứng chờ Quyên lúc này thì lại khá tĩnh lặng. Thi thoảng mới có ánh đèn của mấy chiếc taxi chạy vào chạy ra.
Kha ngước nhìn lên bầu trời. Có tiếng ù ù và ánh đèn nhấp nháy của một chiếc máy bay vừa cất cánh. Hắn nheo mắt ngó theo một hồi, tự hỏi không biết đó có phải chuyến bay của ba mẹ không. Rồi ánh mắt hắn rơi trở lại xuống mặt đất, dừng lại trên sợi dây giày tuột ra từ hồi nào mà hắn không để ý. Hắn ngồi xuống, chậm rãi cột lại dây giày. Lại bắt đầu một chuỗi ngày thi cử và ở nhà một mình. Siết chặt dây giày, hắn đứng lên hít một hơi sâu để xua tan một cái gì đó hoang mang khó chịu vừa trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng.
Có tiếng xe quen thuộc vẳng từ xa. Hắn cố mỉm cười tươi tỉnh khi nhận ra đó là con bạn thân.
Quyên càu nhàu hắn trên đường về:
- Giải thích mau, mày ra sân bay làm gì?
- À... - Hắn cười - Ba mẹ tao đi Trung Quốc công tác, ra tới sân bay thì phát hiện bỏ quên xấp tài liệu quan trọng ở nhà nên gọi điện về bảo tao đem ra. Lúc đi thì có xe bus nhưng lúc về thì hết xe rồi, mà tao không đủ tiền đi taxi...
- Sao không xin ba mẹ? - Quyên hỏi vặn. Kha im lặng, một lát sau hắn chặc lưỡi:
- Đi taxi mắc lắm. Tao cũng không quen đi xe ôm. Xin lỗi đã làm phiền mày.
- Phiền hà gì, tao là bạn mày mà! - Quyên bất mãn - Ba mẹ mày cũng thiệt... Con thi tốt nghiệp, sao lại bỏ đi Trung Quốc?
- Công việc của ba mẹ thì ba mẹ phải làm chứ sao! - Hắn cười nhẹ - Thi tốt nghiệp thôi mà, có gì to tát đâu.
- Mày thôi cái kiểu tự an ủi đó đi cho tao nhờ!!! - Quyên lầm bầm. Nhỏ nghe tiếng Kha cười hiền. Cái thằng này làm nhỏ phát điên lên được. Tại sao cứ phải cười khi rõ ràng là trong lòng muốn khóc? Tại sao không lên tiếng khi bị tổn thương? Tại sao cứ mãi chịu đựng như thế? Sao không nổi giận, sao không phản ứng???
- Mày không phải lo cho tao! - Kha vỗ vai nhỏ bạn - Tao quen rồi nên chẳng sao đâu!
- Nói thì hay lắm! - Quyên hừ mũi.
Dừng xe trước cổng nhà Kha, Kha vừa bước xuống xe, nhỏ vội nắm tay Kha siết chặt:
- Hứa với tao mày sẽ đi ngủ sớm và không suy nghĩ lung tung nhé!
- Ừ, biết rồi. Mày về nghỉ ngơi đi mai còn đi thi nữa.
- Mai tao qua đón mày!
- Ừm. Cảm ơn. ^^
Kha mở cổng đi vào nhà, quay lại vẫy tay cười chúc Quyên ngủ ngon. Nhỏ cũng cười, nhưng trong lòng khó chịu vô cùng khi thấy Kha như thế.
Khi Quyên về nhà thì nhóc Linh đang đứng ngoài cổng. Nhỏ rất khoái chí khi nhìn vẻ thắc thỏm của thằng em lúc này. Cái thằng, rõ ràng là rất lo lắng cho Kha mà lúc nào cũng làm bộ thờ ơ. Con nít bây giờ đúng là cứng đầu cứng cổ.
Linh chạy nhanh tới chỗ Quyên khi nhỏ vừa dựng chống xe. Nó làu bàu:
- May cho chị đó. Ba mẹ vừa gọi điện bảo ghé ngoại một chút nên lát mới về.
- Ờ số tao là số hưởng mừ. - Quyên cười hì hì - Mày đứng đây làm gì?
- Thì... chờ chị về! - Linh gãi đầu lúng túng. Quyên lườm nó:
- Thiệt không? Em trai trở nên tốt bụng với bà chị này từ bao giờ thế?
Quyên càng cười lớn hơn khi mặt Linh bất mãn thấy rõ. Sau cùng, không muốn trêu chọc thằng em thêm nữa và cũng để tu nhân tích đức, nhỏ xoa đầu Linh, nói giọng thông cảm:
- Thôi không đùa nữa. Tao đưa thằng Kha về nhà rồi. Nếu mày không yên tâm thì lát vô gọi điện kêu nó đi ngủ giùm tao tao cám ơn. Nãy tao gọi điện mà chắc nó không nghe lọt đâu.
Linh không hề hài lòng với lời giải thích đó. Nó né bàn tay bà chị đang vò tóc mình rối tung lên, nhăn mặt hỏi:
- Anh ta làm gì ở sân bay?
- Vô nhà rồi tao nói!
Quyên chép miệng, đẩy xe vô nhà. Linh đóng cổng rồi miễn cưỡng theo sau.
--o0o--
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Học Đường
- Người Yêu Bé Nhỏ
- Chương 29