Chương 24



- Còn 2 ngày nữa, còn 1 ngày 59 phút 59 giây, còn...

- Quyên, mày làm cái trò gì vậy? - Kha chịu hết nổi phải lên tiếng khi thấy nhỏ bạn cứ đứng nhìn như thôi miên vào cái đồng hồ treo tường và lầm rầm những gì không rõ nghe như đọc thần chú - Mày ếm bùa cho thời gian dừng lại hả?

- Làm được vậy tao cũng làm rồi! - Quyên quay lại nhăn nhó - Trời ơi tao còn mấy chục bài hóa chưa làm!

- Thôi đi mày, mấy bài dạng cơ bản đó mày chỉ cần một tiếng đồng hồ là xử đẹp rồi. Tao còn hai bài Sử chưa thuộc mà tao có than thở gì đâu. Có thời gian đứng đó nhìn đồng hồ sao không lại đây giải quyết cho xong đống bài hóa của mày đi? - Hắn cáu bẳn vùi đầu vào cuốn đề cương toán. Có một bài toán mà nửa tiếng rồi hắn chưa giải ra. Không phải vì không biết làm mà là vì hắn không tập trung được.

- Mày! - Quyên gọi khẽ. Hắn ngẩng lên, thấy nhỏ bạn đang nhìn mình chăm chăm.

- Gì đây mày? Định ếm bùa tao luôn à? - Hắn cười. Quyên nhíu mày chống tay lên cằm:

- Mày đang buồn hả?

- Đâu có! - Hắn vẫn cười, mắt lơ đãng nhìn đi hướng khác cốt để tránh đôi mắt cú vọ của nhỏ Quyên - Mắc gì mà buồn? Sắp thi nên lo lắng vậy thôi.

- Hứ, qua mắt tao sao được? - Quyên cười trêu chọc - Hỏi thiệt, bữa nhóc Linh nói gì với mày? Nói đi, tao về xử nó cho.

- Mày điên à? - Kha đỏ mặt bực bội - Nó không có nói gì hết á! Tại tao ngốc thôi!

Nghe giọng Kha có vẻ rất bức xúc làm nhỏ Quyên giật mình. Nhỏ e dè:

- Sao vậy?

- Không sao. Xin lỗi đã to tiếng với mày! - Kha dịu giọng lại. Hắn quăng cây bút xuống bàn, đứng dậy - Tao đi rửa mặt cho mát.

Không để ý gì đến ánh mắt khó hiểu của Quyên, hắn bỏ vào nhà tắm. Nhìn mình trong gương, bất chợt hắn buông rơi tiếng thở dài. Thức đêm nhiều nên cái mặt hắn phờ phạc trông y như cú mèo, nhìn thảm hết biết. Mệt quá, hắn chỉ muốn ngủ thôi.

Hắn vốc nước lên mặt cho tỉnh táo rồi dựa người vào tường. Mệt mỏi quá. Không hẳn mệt vì kỳ thi và chuyện bài vở, hắn... chỉ là gia đình, rồi nhóc Linh nữa, cứ như mọi rắc rối đang nhè đầu hắn mà trút xuống ấy.

Hôm qua hắn nấu ăn bị con dao xắt thịt sượt qua tay chảy máu, mẹ hắn lúc đấy đang đứng ở cửa, hắn chắc là mẹ có nhìn thấy. Hắn nín thở khi thấy mẹ định nói gì đó. Hắn chờ một lời hỏi thăm, chỉ cần mấy chữ “Có sao không?” cũng được. Nhưng mà...

- À, hôm nay ba mẹ có việc ra ngoài, không ăn cơm ở nhà, không cần làm đồ ăn nhiều chi!

Đó là những gì hắn nhận được. Chỉ vậy thôi. Không hơn không kém. Rốt cuộc bữa ăn tối hắn bưng tô cơm ngồi với cái ti vi. Dạo này học thi căng thẳng, hắn lại nảy ra thêm cái thói quen là bật ti vi bất cứ khi nào hắn ở nhà, kể cả lúc ngủ. Bởi vì thường khi hắn ở nhà là ở nhà một mình, hắn không chịu nổi nếu căn nhà hoàn toàn im lặng. Nên hắn bật ti vi, không coi, chỉ để nghe tiếng nói chuyện thôi. Kể ra thì kỳ quái, nhưng nếu không làm thế chắc hắn phát điên lên mất. Ba mẹ cũng hay la hắn cái tật ngủ mà để đèn và mở ti vi, nhưng mà hắn không bỏ được, mở miệng giải thích thì không biết nói thế nào, đành im lặng thôi.

Và Linh. Hắn tự hỏi mình thích nhóc Linh thật rồi sao? Thích một người là lúc nào hình ảnh người đó cũng lấp đầy tâm trí mình như hắn lúc này sao? Và sẽ buồn như vầy sao?

“ Sao anh lại thích tui?!?”

“ ... Làm sao tui biết được?”

“ Anh... “

“ ... Cậu cứ nói đi. “

“ Anh có thể nào không thích tui nữa được không?”

“ ... “

“ Tại vì như vầy tui thấy khó chịu lắm!”

“ Uh, tui xin lỗi!”

“ Anh đã nói là anh không buồn đó nha”

“ Uh. Được rồi. Thôi tui về đây. “

Hôm trước nhóc Linh đã nói với hắn như thế. Vậy ra tình cảm của hắn làm cho cậu nhóc khó chịu. Biết làm sao bây giờ? Hình như từ khi được sinh ra đến giờ hắn chưa từng mang lại niềm vui cho ai. Vì hắn mà anh hai chết. Hắn xuất hiện là ba mẹ họ hàng thêm bực bội. Có mỗi nhỏ Quyên là bạn thân mà lúc nào cũng để nhỏ phải lo lắng cho mình. Thích nhóc Linh thì lại khiến cậu nhóc khó chịu. Hóa ra, sự tồn tại của hắn không hề có ý nghĩa? Nếu đã không có ý nghĩa thì sao hắn vẫn có thể tiếp tục đến giờ này???

Mắt hắn lướt qua con dao rọc giấy để trong cái giỏ đựng dầu gội, sữa tắm treo gần tấm gương. Sao nó lại ở trong này được nhỉ? Hắn nghiêng đầu nghĩ ngợi trước khi cầm con dao lên...

- KHA! MÀY LÀM GÌ VẬY???

--o0o--