Chương 21

Mấy chục cái miệng cùng la lên thảng thốt. Nhỏ Quyên vẫn cười lăn lộn, trong khi cường độ nấc cụt càng lúc càng tăng. Hắn dở khóc dở cười.

- Không phải mấy bạn kia, chẳng lẽ là... - Một đứa lấp lửng.

- Kha, không phải là... ý tao là mày...

- Há há há há há!!!!.... - Tràng cười của nhỏ Quyên xen ngang làm mọi thứ càng thêm náo loạn. Mọi nỗ lực của thằng lớp phó kỷ luật nhằm lập lại trật tự đều vô tác dụng, nếu không muốn nói sự góp mặt của nó càng làm mọi chuyện rối tung lên. Cụ thể là, mọi mũi dùi đều đang chĩa vào nó:

- Linh, mày thấy sao? - Một đứa con gái hớn hở. Hắn thấy lạ vì con nhỏ lại hớn hở với một chuyện như thế này.

- Chẳng sao cả! - Linh cau có - Tụi mày trật tự giùm đi, sắp tới giờ vô học rồi đó.

- Nhưng có người bảo là thích mày, sao mày vẫn tỉnh bơ vậy? - Nhỏ con gái không chịu thua - Còn nói trước cả lớp nữa chứ.

- Nói gì thì kệ người ta, mày làm như trên thế giới này chỉ có mỗi 5 đứa lớp mình tên Linh thôi á!

- Nhưng nếu Linh mà nó thích không phải trong lớp mình thì nó tuyên bố trước lớp làm gì?

- Chuyện đó làm sao tao biết mà hỏi tao? - Bạn lớp phó kỷ luật đã bắt đầu nổi nóng. Nếu không phải lúc ấy tà áo dài giáo viên đã thấp thoáng ngoài hành lang thì chắc cả lớp đã phải gánh cơn thịnh nộ của thằng này chứ chẳng chơi.

Nhưng con nhỏ đã hỏi những câu đáo để đó, trước khi bỏ về chỗ ngồi, dường như chưa cam tâm nên còn quay lại phán một câu:

- Tao không biết thằng Kha thì sao, nhưng cái kiểu đỏ mặt của mày nãy giờ, tao hiểu lầm thì mày cũng đừng trách tao nhá!

Thế mới biết, ngoài nhỏ Quyên ra lớp hắn còn có một tiểu ác quỷ khác nữa.

Có vậy cuộc đời mới bớt tẻ nhạt đi. Chỉ khổ cho những đứa như hắn - và thằng lớp phó kỷ luật thôi.

~~~~~~~~~~~

Tan học, nhỏ Quyên hăm hở đi ra nhà xe. Vẻ mặt phấn khích lộ liễu của nhỏ khiến Kha cảm thấy bất an khủng khϊếp. Bao nhiêu năm làm bạn với con nhỏ đáng sợ này cho hắn một kinh nghiệm quý giá: chuyện làm con nhỏ này vui tuyệt đối không phải là một việc bình thường, nếu không muốn nói là sẽ gây ra tai họa gì đó cho một hoặc một số người nào đó.

Linh cảm rằng con người sắp sửa gánh chịu tai ương sẽ không phải là ai khác ngoài mình, Kha gom tập vở vào cặp rồi chạy vội theo nhỏ bạn. Hắn bắt kịp nhỏ khi nhỏ đang dắt xe ra cổng.

- Gì vậy mày? - Quyên tròn mắt ngây thơ.

- Ừm... giờ mày về nhà à? - Hắn gãi đầu, cảm giác bất an càng lúc càng tăng.

- Ờ, không về nhà chứ tao đi đâu? Chiều tao còn đi học vẽ nữa. Với lại... - Quyên ngừng nói quan sát Kha một hồi rồi che miệng cười gian - ... tao nóng lòng muốn kể cho thằng em tao nghe về tấm lòng của mày, hô hô!!!

- Trời, mày điên à? - Kha hoảng hốt - Nói với nhóc đó làm gì?

- Mày thích nó, không nói với nó không lẽ tao đi nói với cục đá? - Quyên chớp mắt.

- Nhưng mà...

- Không nhưng nhị gì hết. Mày rãnh thì cứ việc đi theo canh chừng tao đi. Hehe.

Kha lắc đầu khổ sở. Ôi ông trời đã sinh ra hắn sao lại để cho hắn gặp con nhỏ này vậy không biết. Mà con nhỏ lại còn là chị của người hắn lỡ thích nữa chứ.

Rốt cuộc hắn theo nhỏ Quyên về nhà nhỏ. Chả biết để làm gì, hắn đâu có trông chừng nhỏ mọi lúc mọi nơi được. Nhưng hắn thật sự không muốn nhỏ nói cho nhóc Linh biết là hắn thích cậu nhóc. Bởi vì đó chỉ là tình cảm một chiều từ phía hắn, của riêng hắn mà thôi. Nhóc Linh chỉ mới học lớp 8, mới 14 tuổi, chẳng có lý do gì để cậu nhóc phải bận tâm về chuyện tình cảm hết. Và hắn cũng có một niềm tin vững chắc được dán bằng keo Con Voi là nếu biết chuyện này thì cậu dứt khoát sẽ không bao giờ nhìn mặt hắn nữa.

Nhỏ Quyên dựng xe bước vào nhà, hắn thấp thỏm theo sau. Nhóc Linh đang bưng tô cơm ngồi coi ti vi, quay ra nhìn bà chị rồi nhìn qua hắn. Cặp chân mày thanh khẽ nhíu lại thành một cái nhìn khó chịu.

- Anh đến đây làm gì?

Hắn chưa kịp mở miệng thì nhỏ Quyên đã bay tới để cốc đầu nhóc Linh. Nhưng thằng nhóc đã được huấn luyện nhuần nhuyễn nên đã nhanh chóng né qua một bên.

- Mày nói chuyện với bạn tao cái kiểu gì vậy hả?

Bị Quyên nạt mà Linh cứ tỉnh queo không nói gì. Nó đã nhất quyết sẽ không thèm dính dáng gì đến “ông già khó ưa” tên Kha nữa nếu Kha không tỉnh người ra mà tự sống cho bản thân mình. Cho nên lâu lắm không thấy Kha qua nhà chơi, nó cũng cứng đầu không hỏi bà chị lấy một tiếng mặc cho trong lòng khó chịu chết đi được. Hôm rồi nghe bà chị về tắc lưỡi bảo “ông đó” sáng nào mặt mũi trông cũng như cú mèo, nó thấy trong lòng xót xót nhưng mặt thì vẫn tỉnh như ruồi. Không hiểu sao bà chị nhìn mặt nó như vậy lại cười nhỉ?

Kha nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Linh, đoán chắc cậu nhóc vẫn còn bực hắn chuyện hôm lần trước ở nhà nội. Sau hôm đó hắn cũng suy nghĩ rất nhiều. Đúng là hắn không tốt thật, chỉ vì không muốn quên anh trai mà cứ tìm mọi cách tự dằn vặt chính mình, lúc nào cũng cho rằng vì mình mà anh trai chết. Nhưng vì hắn cứ mãi co cụm trong nỗi đau của riêng mình nên không nhận ra mình đã làm cho những người quan tâm lo lắng cho mình mệt mỏi và khó chịu đến thế nào. Cũng nhờ xô nước của nhóc Linh, tuy lạnh thiệt nhưng có hiệu quả ^”^.

- Ừm, Linh nè... - Hắn đến đứng trước mặt cậu nhóc, gãi gãi đầu trong khi mặt mày cứ thế mà đỏ lựng lên - Chuyện hôm bữa ở nhà nội tui á, tui... tui xin lỗi.

- Ai có dư lỗi đâu mà cho anh xin? - Linh quay mặt đi hướng khác. Hắn dở cười dở khóc.

- Tui biết tui sai thiệt mà.

- Ừ, biết sai thì tự đi mà sửa sai, báo cáo với tui làm gì? - Linh lạnh lùng đứng dậy. Thực chất nó đang rất cố gắng kiềm nén một nụ cười an tâm. Nó tin rằng cái mặt thành thật ngô ngố của Kha diễn tả cho một sự biết lỗi thật sự. Nhưng mà nó lại không thích trưng nụ cười của mình cho Kha thấy. Thành ra nó cứ mím mím môi, chuẩn bị chuồn xuống bếp bới thêm cơm.

- Linh, mày chờ chút! - Nhỏ Quyên lao tới nắm cổ áo Linh kéo lại - Tao có chuyện hệ trọng muốn nói với mà...

- Quyên! - Kha phóng đến đưa tay bịt miệng Quyên, và liền đó chó nhà hàng xóm đua nhau sủa trước tiếng hét của hắn - Áaaaaaaaaaaaa! ĐAU! SAO MÀY CẮN TAO?

Hắn vẩy vẩy ngón tay còn in nguyên dấu răng của nhỏ bạn thân. Con nhỏ này sao răng bén quá, hic hic.

- Đừng có cản trở người thi hành công vụ chứ mày! - Quyên lườm hắn cười nham nhở. Thiệt là thảm cho hắn.

- Tao không muốn mày nói mà Quyên!!!

- Sao lại không nói? - Quyên nghiêm mặt - Không lẽ những lời đó của mày chỉ là đùa cợt sao?

- Tất nhiên là tao nói thật! - Hắn vọt miệng, mặt đỏ bừng - Nhưng tao không hề có ý nói với... với...

Hắn nhìn nhóc Linh. Trông cậu nhóc có vẻ như hết sức bực mình.

- Chị hai! - Linh vùng ra khỏi tay Quyên đang túm chặt cổ áo nó - Đau em! Nói gì nói lẹ đi cho em đi bới cơm nữa.

- Là vầy! - Không đếm xỉa gì tới gương mặt tội nghiệp của Kha, Quyên khoái chí bắt đầu câu chuyện - Sáng nay ở trong lớp, thằng Kha đã làm một việc gây sốc.

- Quyên ơi là Quyên ~~ !!! - Kha chỉ biết than trời trong khi nhóc Linh nhìn hắn dò xét theo kiểu “Anh lại gây ra chuyện gì nữa rồi???”.

- Mày biết không, nó đã tuyên bố tình yêu ngay trước mặt 38 thần dân lớp tao! - Quyên hùng hồn. Nhóc Linh xém tí đánh rơi cái tô trên tay.

- What???

- À... nó đã rất dõng dạc mà nói là “Tao thích...”

- Quyên, stop được rồi đó! - Hắn chịu hết nổi, chạy tới kéo Quyên ra khỏi Linh. Nhưng cậu nhóc không dễ dàng bỏ qua, nhìn hắn đầy nghi ngờ:

- Anh thích ai?

- Ưʍ... đâu... đâu có! - Hắn đỏ chín cả mặt lên. Nhưng vẫn đủ tỉnh táo đẩ bịt miệng nhỏ Quyên trước khi con nhỏ có nhã ý nói hộ hắn. May cho hắn là chưa bị nhỏ cắn lần nữa.

- Thích chị hai tui hả?

- Mày điên à? - Nhỏ Quyên la lớn - Nghĩ sao vậy? Người nó thích là...

- Thôi Quyên! - Hắn kiên quyết không cho Quyên nói. Trong khi nhóc Linh thì lại kiên quyết truy tới cùng:

- Ai? - Nó không biết tại sao, nhưng nó thật sự thắc mắc ai là người Kha thích. Thích đến mức tỏ tình trước cả lớp cơ mà. Đáng ghét, sao tự nhiên tim nó thấy đau quá. Nó có bị bệnh tim hồi nào đâu cà?

- Chung lớp anh hả? - Nó không nén được tiếng thở dài.

- Không... không phải! - Mặt Kha vẫn đỏ như gấc. Đứng trước Linh, hắn chẳng bao giờ giữ được cái mặt tỉnh bơ vốn có - Ý tui là... không có...

- Không còn chuyện gì nữa thì tui đi ăn cơm tiếp đây!

Linh quay người đi vào bếp. Quyên gạt tay Kha ra khỏi miệng mình, gọi giật lại:

- Khoan Linh! Nghe nè, người thằng Kha thích...

- Tao đã nói là mày đừng nói mà!

- Nó hiểu lầm rồi thấy chưa?

- Nhưng...

- Hồi đó tỏ tình giùm tao mày can đảm lắm mà, sao giờ kỳ vậy?

- Hồi đó khác!

- Vậy là mày không thật lòng?

- Điên! Tao thích Linh đương nhiên là thật lòng!

- Gì chứ? - Đang bận cãi cọ hắn không để ý giọng nói này không phát ra từ miệng Quyên, và hắn cứ thế mà trả lời:

- Tao nói tao thật lòng thích nhóc Linh em mày, nhưng mà muốn tao nói cho nó biết thì nằm mơ đi!

- Ủa vậy là tao đang nằm mơ à? - Quyên nhe răng cười. Hắn lạnh người trước nụ cười đó.

- Ý mày là sao? - Một giọt mồ hôi to tướng lăn dài qua thái dương hắn. Quyên nghiêng đầu:

- Nãy giờ mày đã khẳng định cái sự thật đó đến hai lần, và tao nghĩ thằng Linh đứng ngay cạnh mày thì làm sao mà nó không nghe há!

Hắn nghe như tim mình đã văng ra ngoài khi hắn chầm chậm quay đầu lại đối mặt với ánh mắt nâu còn nguyên sự ngỡ ngàng của Linh.

- Anh nói thật đấy chứ? - Giọng Linh điềm tĩnh làm hắn càng run hơn.

- Thật... thật cái gì? - Trong một thoáng mà hắn thấy khả năng ngôn ngữ của mình giảm sút trầm trọng.

- Thích tui. - Linh tỉnh bơ nói, bất chấp một thoáng đỏ vừa lướt qua mặt nó, và chỉ có nhỏ Quyên tinh mắt mới nhận ra.

- Ơ...

- Tui hỏi lại là có thật vậy không?

- Thì...

- THẬT HAY KHÔNG? - Bực mình, Linh quát lớn. Hắn nhắm tịt mắt lại, nói luôn:

- Thật. Đúng là tui thích cậu. Nhưng mà tui...

BỐP!!!!

- Hứ! - Sau khi cho hắn một đấm nổ đom đóm, Linh đặt cái tô xuống bàn rồi phóng lên lầu, không nhìn lại dù chỉ với nửa con mắt. Nhỏ Quyên sau khi đờ người ra sau hành động bộc phát của thằng em, vội vàng đỡ hắn dậy. Hắn bị chảy máu mũi.

- Mày có sao không?

Quệt vết máu, hắn nhăn mặt vì đau:

- Mày nghĩ tao có sao không?