- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Học Đường
- Người Yêu Bé Nhỏ
- Chương 20
Người Yêu Bé Nhỏ
Chương 20
Mùa hè đã đặt những bước chân đầu tiên lên cây phượng nằm ngay sát dãy phòng học mới xây của trường Kha. Hắn chẳng hề chú ý đến điều đó, mãi sáng nay thấy nhỏ Quyên vén tà áo dài trèo lên bàn, thò tay ra cửa sổ ngắt lấy một trong những cái bông đầu mùa, hắn mới chợt ngớ ra. Mấy hôm nay mải lo học các môn thi tốt nghiệp, hắn thấy khờ cả người. Lú lẫn mất rồi.
- Hi mày! - Nhỏ Quyên cười toe toét chào hắn và chìa cho hắn coi cái bông phượng như một đốm lửa rực rỡ trong tay nhỏ.
- Biết thi tốt nghiệp có môn Sử với môn Lý nên mày phởn lắm phải không? - Hắn xì một tiếng. Gì chứ môn Sử là kẻ thù không đội trời chung với hắn, bài nào bài nấy dài dằng dặc, đầy nghẹt chữ, chỉ nhìn thôi cũng đủ hoa mắt chứ nói chi học thuộc. Thế nhưng nhỏ Quyên lại cực kỳ mê môn này, và với mớ kiến thức lịch sử uyên bác của mình, nhỏ trở thành học trò cưng của thầy dạy Sử vốn nổi tiếng khó tính.
- Hehe, lúc nào mà tao chẳng yêu đời! - Mắt nhỏ Quyên lóe lên thật kinh dị - Chứ tao đâu có “Nhớ ai bổi hổi bồi hồi - Như đứng đống lửa như ngồi đống than” mày há?
- Mày... mày nói vậy là ý gì? - Mặt hắn nóng bừng lên, và nếu mà soi gương thì cầm chắc hắn sẽ thấy mặc mình đỏ không thua gì mấy bông hoa phượng đung đưa ngoài cửa sổ.
- Hí hí! - Quyên phe phẩy cây quạt giấy cầm tay, che miệng cười. Ôi trời hình như con nhỏ vừa mọc thêm cái đuôi với đôi cánh màu đen thì phải. - Chứ mấy tuần nay mày không gặp “người ta”, không nhớ thật à?
- Người ta nào? - Hắn giả ngu. Quyên che quạt ngang miệng, cười nham nhở:
- Thằng Linh. Không phải từ cái hôm về nhà nội mày đến giờ, mày với nó không gặp nhau nữa sao? Không nhớ nó hả?
- Đừng có nói tầm bậy!!! - Hắn vung tay loạn xạ, mặt đỏ lên như tương cà. Quyên bò ra cười lăn lộn.
- Ờ tao nói tầm bậy tầm bạ mà trúng tùm lum tùm la à nha!
Hắn cứng họng hết cãi được. Dù sao chưa bao giờ hắn cãi với nhỏ Quyên mà thắng hết. Với lại, nhỏ nói cũng đúng thì bảo sao hắn cãi bây giờ. Hắn đúng là thấy nhớ cậu nhóc khó chịu đó. Từ hôm đó đến nay, hắn chưa gặp mặt nhóc Linh. Chuyện học hành đã cuốn lấy hắn. Nhưng mấy đêm thức khuya học bài, nhìn cái túi thơm để trên cái kệ sách ngay trước mặt, hắn chợt thấy trong lòng một chút nhói lên khó chịu. Là nhớ, có lẽ vậy. Ngoài anh hai, đây là lần đầu tiên hắn thấy nhớ một người nhiều thế. Một cái gì đó cứ ngọ nguậy trong tim hắn. Cái nét mặt lạnh tanh đó. Cái giọng nói ngang phè đó. Hắn chẳng biết từ lúc nào con người bướng bỉnh ấy đã bước vào tim hắn và làm tổ luôn trong đấy. Hắn chịu, không làm gì được. Dù sao thì chuyện tình cảm vốn vượt ngoài khả năng hiểu biết của hắn mà.
- Mày im lặng vầy tức là thừa nhận hả? - Quyên nháy mắt trêu. Hắn tặc lưỡi né tránh ánh nhìn của nhỏ bạn:
- Có gì đâu mà thừa nhận?
- Mày biết rõ hơn tao mà?
Mặt hắn lại được dịp đỏ lên. Hắn mở cặp vờ lục tìm cuốn đề cương toán, nhưng chủ yếu là để che giấu sự lúng túng của mình. Quyên khụt khịt mũi cố nén cười.
- Nam nhi đại trượng phu phải dám đối diện sự thật chứ! Khai thiệt đi, mày thích thằng em tao rồi đúng không?
- Liên... liên quan gì mày? - Khỉ thật, tự dưng hắn mắc chứng nói lắp. Quyên cười cười:
- Mày là thằng bạn thân nhất của tao, nó là đứa em trai duy nhất của tao, vậy mà không liên quan hả?
- ...
- Trả lời nhanh lên, thích hay là không? Nên nhớ mày chịu mọi trách nhiệm liên đới với câu trả lời của mày đó nha.
- Ưʍ... thì... - Hắn thiệt tinh mong muốn sàn nhà dưới chân sẽ thủng một lỗ để hắn chui xuống, à không lọt xuống mới đúng (đang ở trên lầu 2 ^^) - có... hơi hơi...
- Hơi hơi thôi á? - Quyên lại che quạt ngang miệng, đôi mắt gian tà kinh khủng thấu suốt tim hắn.
- À thì... thích một chút!
- Một chút? Cỡ hạt cát không?
- Tao... thì là...
- Sao?
- Tao... th... ưʍ... - Trông hắn bây giờ y hệt con gà nuốt phải cọng dây thun. Mặt đỏ gay, đầu hết lắc lại gật, còn tay thì vung loạn xạ vì không biết để đâu cho hợp. Mãi hắn mới sắp xếp được từ ngữ trong đầu - Tao thích... ừm... thích nhóc đó... ưʍ... là vậy đó... - Hắn lí nhí.
- What? Tao nghe không rõ!
- Tao... thích nhóc Linh... - Vẫn lí nhí.
- Không nghe.
- MỆT MÀY QUÁ! TAO THÍCH LINH, ĐƯỢC CHƯA?
Im lặng.
Lá vàng trước gió sẽ đưa vèo.
.............
......
...
- Waaaaaaaaaaaaa, tự thú trước bình minh nha!
- Trời ơi hotboy dự bị lớp mình đã tìm được người trong mộng.
- Linh nha, đáng ganh tị nha!!!
Hắn mếu máo trước mấy chục cái miệng đang chĩa vào mình. Nhờ ơn nhỏ Quyên mà hắn hét lên trước cả lớp cái câu nói “bất hủ” đó, và bây giờ có bốn cặp mắt long lanh của bốn đứa con gái và một cặp mắt kinh dị của thằng lớp phó kỷ luật được âu yếm ném về phía hắn.
Chẳng là, lớp hắn có đến năm đứa tên Linh.
Hắn gần như chết đứng giữa lớp.
Quyên thì ứa nước mắt.
Đó là hiệu ứng của việc nhỏ cố nín cười nãy giờ.
- Áhahahahhahaha!!! Hức... ực... hahahahah!!!!
Đã 5 phút trôi qua mà nhỏ Quyên vẫn đang ôm bụng cười rất khí thế, mặc cho những tiếng nấc cụt lại thi thoảng xen vào giữa tràng cười của nhỏ. 4 nhỏ con gái tên Linh cùng hàng chục đứa ham hố khác thì vây lấy hắn.
- Mày nói Linh nhưng mà là Linh nào vậy? - Thằng Tuấn cận nhìn hắn lom lom.
- Ê trừ tui ra đi nha! - Vân Linh, nhỏ con gái với mái tóc dài ngang lưng ngúng nguẩy - Tui theo chủ nghĩa độc thân.
- Ơ... hưʍ... - hắn lâm vào tình trạng dở khóc dở cười - thiệt ra là... tui đâu có nói Vân Linh.
- Ờ, vậy thì tốt! - Nhỏ Vân Linh phẩy tay rồi đi về chỗ ngồi.
- Vậy cũng đừng hy vọng gì ở tụi này nghe! - Thủy Linh và Hà Linh cùng lên tiếng - Tụi này chỉ có Lee Jun Ki trong tim thôi hà!
Và hai nhỏ kéo nhau đi mất tiêu. Chỉ còn lại Mỹ Linh bà bà, nhỏ này thì dù cho hắn cả núi vàng khuyến mãi thêm đống kim cương châu báu hắn cũng không dám đυ.ng tới. Chỉ nhìn bản thành tích võ thuật cùng với thân hình cao to của nhỏ hắn đã dư biết tương lai mình đen tối cỡ nào rồi. Cho nên hắn thốt ra lời nói mà nghe miệng cứng đơ:
- Hơ... mình... mình cũng không có ý nói Mỹ Linh...
- WHAT?????
~~~~~~~~~~~
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Học Đường
- Người Yêu Bé Nhỏ
- Chương 20