- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Học Đường
- Người Yêu Bé Nhỏ
- Chương 18
Người Yêu Bé Nhỏ
Chương 18
- Hehehe, thiệt không Khánh? - Quyên hỏi Khánh trong khi đôi mắt gian tà thì hướng về hai gương mặt đỏ hơn cà chua chín của Kha và Linh.
- Dạ thiệt mà! - Khánh gật đầu, quả quyết thể hiện một sự chắc chắn như đinh đóng cột - Anh ba với anh Kha ôm nhau thiệt mà!
- Hai đứa bây hư quá nha! - Quyên cố nén cười, mặc cho những tiếng phụt phụt phì phì đang bức xúc đòi tuôn ra - Làm như vậy trước mặt con nít mà coi được à?
- Cái gì chứ? - Linh cãi - Tại bé Khánh ba giờ sáng xuất hiện ở trước cửa phòng em chứ bộ!
- Áhahahahahahaha!!!!! - Tin nổi không, đây là kiểu cười của đứa con gái lúc nào cũng nhận rằng mình dịu dàng đáng yêu đấy. Quyên lăn ra ghế cười chảy cả nước mắt - Ba giờ sáng hai đứa mày không ngủ mà ngồi ôm nhau giờ còn cãi! Háháhá!!!
Bé Khánh hình như rất bất bình trước thái độ của nhỏ Quyên. Cô bé lon ton chạy đến đứng cạnh hắn và Linh, cao giọng:
- Thỉnh thoảng em cũng thấy ba mẹ ôm nhau, đâu có sao! - Rồi đôi mắt ngây thơ (^^!) ngước lên nhìn hai quả cà chua - Anh ba cưới anh Kha rồi thì anh ba cũng được ôm anh Kha như ba ôm mẹ vậy đó!
- Nhưng anh không... - Linh tức muốn chết nhưng nó không biết nói làm sao. Kha im lặng nãy giờ càng khiến nó bực. Cuối cùng nó vùng vằng bỏ đi xuống bếp - Em đi nấu đồ ăn sáng!
- Anh ba nấu mì đi! Khánh muốn ăn mì! - Khánh chạy theo Linh.
Phòng khách còn lại Kha với nhỏ Quyên. Mặt Kha đã bớt đỏ được một chút. Nhỏ Quyên cũng ngừng cười mà ngồi ngay ngắn lại. Nhỏ thở nhẹ:
- Tao yên tâm rồi.
- Yên tâm cái gì? Yên tâm nhắm mắt hả?
- Tao không đùa! - Quyên nhíu mày, rồi cười - Trông mày không như mấy năm trước. Ôm thằng em tao có tác dụng đến vậy à?
- Tao... - Mặt Kha lại đỏ bừng lên làm Quyên phì cười - Tao ôm nhóc đó... chỉ vì...
- Tao hiểu tâm trạng của mày, không cần phải giải thích - Quyên khúc khích - Nhưng mà tao hỏi cái, cảm giác của mày khi ôm thằng Linh thế nào?
- Ư... - Kha ngập ngừng tìm kiếm từ ngữ. Đôi mắt Quyên cứ như nhìn thấu hết con người hắn, không cho hắn quyền nói dối - Ấm áp... và rất dễ chịu, rất yên tâm...
- Ừ, hehe, hiểu rồi! - Quyên cười thầm trong bụng - Thôi, xuống ăn sáng với chị em tao luôn đi. Ba mẹ tao chắc trưa trưa mới về.
Nói rồi nhỏ đứng lên nắm tay Kha lôi xuống bếp. Trong lòng nhỏ hơn hớn vui tươi vì sự tiến triển vượt bậc của thằng bạn thân với thằng em mình. “Hình như mình là một bà chị không tốt!” - nhỏ thoáng chột dạ. Nhưng rất nhanh chóng, nhỏ tìm ra được lý lẽ biện hộ: “Nếu tự bản thân thằng nhóc không có gì thì mình cũng đâu làm gì được đâu. Suy ra mình vô tội, hehe!!!”.
- Vậy là hôm nay mày về nhà nội hả? - Nhỏ Quyên hỏi, trong khi đang xử lý tô mì thứ hai trước ánh nhìn kinh dị của hai đứa em. Riêng Kha thì đã quá hiểu tính tình con bạn nên chẳng ngạc nhiên tí nào. Ăn nhiều vậy mà không mập lên nổi, thiệt con nhỏ này không giống người.
- Hay tao đi với mày nha? - Quyên tỏ ra hơi e dè.
- Đi với tao chi? - Hắn nhìn nhỏ, quên cả ăn - Không phải chiều nay mày đi học vẽ sao?
- Á quên! - Quyên thở dài (một cách giả tạo :p) - Nhưng để mày đi một mình tao không yên tâm.
- Xì! Mày làm như tao là trẻ con ấy.
- Ai biết được mày! - Quyên một mực tỏ ra không tin tưởng Kha. Linh vẫn cắm cúi ăn, ra vẻ ta-không-biết-gì-hết-à-nha. Bé Khánh chợt lên tiếng:
- Anh Kha, anh Kha đi đâu vậy?
Đôi mắt cô bé tròn xoe trông thật ngây thơ. Hắn mỉm cười dịu dàng. Nhóc Linh vô tình ngẩng đầu lên thấy nụ cười đó, cảm thấy hình như một sợi mì đang chặn ngang cổ mình làm nó phát ho sặc sụa.
- Anh đi đến nhà nội anh. - Kha trả lời bé Khánh.
- Anh ba cũng đi với anh hả?
Nghe nhắc tới mình, Linh suýt nữa là mắc nghẹn. Nó quay qua Khánh và nở một nụ cười “đe dọa”. Hôm qua tới giờ nó rơi vào cả đống tình huống dở khóc dở cười hoàn toàn là nhờ phước cô “tiểu yêu quái” này. Nuốt vội miếng mì trong họng, nó phản đối thật nhanh:
- Tất nhiên là...
- ... CÓ CHỨ!!! - Nhỏ Quyên nhảy vào chặn họng Linh. Kha trợn mắt nhìn con bạn thân- lúc này đã kịp làm gọn luôn tô mì thứ hai.
- Mày nói gì vậy?
- Thì nói vậy đó! - Quyên nhe rặng cười, tà khí tỏa ra ngùn ngụt. Kha nhăn nhó. Linh lại càng nhăn nhó hơn:
- Em không đi đâu!
- Quyền quyết định không thuộc về mày, xin chia buồn!
Quyên cười nham nhở. Biết chẳng có cách nào cãi lại nhỏ này, hắn lắc đầu theo kiểu bó-tay-rồi, đứng dậy mứng tô mì đã ăn xong đi vào bếp, sẵn tiện bưng luôn tô mì của bé Khánh. Cô bé láu táu chạy theo hắn:
- Anh Kha rửa chén hả? Em phụ anh nha?
Bóng Kha vừa khuất, Linh lại vùng vằng phản đối bà chị:
- Em không đi với ông già đó! Sao em phải đi chứ?
- Bởi vì tao không đi được! - Quyên nhún vai thản nhiên - Và bởi vì mày rất có ý nghĩa đối với thằng ngốc ấy.
- Tầm phào! Ý nghĩa gì chứ? - Mặt Linh hơi đỏ lên, nó có thể cảm thấy hơi nóng lan đến từng chân tóc. Nhưng nó vẫn cãi. Nhỏ Quyên nghiêm nghị:
- Mày phải đi. Khoan cãi, nghe tao nói nè. Tao chưa kể với mày về năm đầu tiên tao học chung với nó ha.
- ... - Linh nhìn Quyên bằng ánh mắt không rõ nghĩa. Quyên thở dài:
- Tao nhớ không lầm thì hôm đó có bài kiểm tra môn toán, nhưng thằng Kha lại nghỉ học. Cả lớp ngạc nhiên lắm, mày cũng thấy nó là con mọt sách mà, làm gì có chuyện nghỉ học vào ngày có bài kiểm tra chứ. Hồi đó tao là lớp trưởng. Tao nghĩ là nó bệnh hay sao đó nên sau giờ học đã dò địa chỉ trong danh sách lớp rồi đến nhà tìm nó. Cổng không đóng, cửa không khóa, gọi mãi cũng không ai trả lời nên tao vô đại luôn - Một cảm xúc lạ lướt qua mặt Quyên. Nhỏ nhìn thẳng vào mắt nhóc Linh - Mày biết tao thấy gì không?
Linh lắc đầu. Quyên thở mạnh ra một cái:
- Tao thấy nó nằm gục trên cái bàn trong bếp, cổ tay đầy máu, còn tay kia cầm một con dao rọc giấy. Tao sợ đến mức cứng cả người. Khi tao hoảng hốt gọi nó thì nó ngước lên nhìn tao - Nhìn nhỏ Quyên như có thể òa khóc bất cứ lúc nào - Và mày tin nổi không, nó cười. Mặt nó trắng bệch, nhưng đó vẫn cười. Tao chưa bao giờ thấy một nụ cười đau đớn đến thế.
- ... - Linh chẳng nói được lời nào. Nó nhìn Quyên thật lâu, như muốn tìm kiếm một dấu hiệu nào đó chứng tỏ bà chị nó chỉ nói đùa. Nhưng không, tia nhìn buồn bã trong đôi mắt chưa bao giờ biết buồn của Quyên khẳng định rằng nhỏ hoàn toàn nghiêm túc.
- Cho nên, từ đó về sau tao luôn có cảm giác là nếu để Kha ở một mình quá lâu thì nó sẽ tan biến luôn.
- ... - Thấy mặt nhóc Linh chuyển dần từ thờ ơ sang đắn đo suy nghĩ, Quyên biết thành công đã đến rất gần. Một ánh gian tà lóe lên, nhỏ đánh cú chót:
- Có cần tao kể thêm chuyện năm ngoái của nó để tăng tính thuyết phục không? Nếu mày không đi với nó, mày sẽ mất nó đó!
Linh hơi giật mình sau câu nói nhiều nghĩa hiểu theo nghĩa nào cũng được của bà chị. Quyên cứ nghĩ thằng nhóc sẽ gân cổ cãi lại như thường lệ, nhưng không, tất cả những gì nhóc Linh làm là gật đầu một cách cam chịu trước khi đứng dậy đi lên lầu.
~~~~~~~~~
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Học Đường
- Người Yêu Bé Nhỏ
- Chương 18