Chương 15

Giờ ra về, nhỏ Quyên đến chỗ Kha:

- Chiều nay ba mẹ mày có ăn cơm ở nhà không?

Dọn dẹp tập vở vào cặp, Kha nhún vai:

- Chắc không đâu. Chi vậy?

Mắt Quyên dịu lại khi nhìn Kha. Nhỏ mỉm cười:

- Ba mẹ tao hôm nay không về nhà. Mày qua ăn cơm với tao đi.

- Xì, qua nấu cơm cho mày thì có!

Hắn đội nón, cười nhẹ rồi ra khỏi lớp. Nhỏ Quyên nhìn theo, bất giác lại để lọt ra một tiếng thở dài nữa. Thiệt không biết phải làm gì đây. Một lần chứng kiến sự suy sụp của tên bạn năm ngoái đủ để nhỏ nhớ đến suốt đời.

~~~~~~~~

- Chiều nay thằng Kha qua đây, mày phụ nó nấu cơm tối nghe chưa? - Nhỏ Quyên tỉnh bơ tuyên bố trong lúc mắt vẫn dán lên một cảnh phim mùi mẫn lãng mạn trên ti vi. Nhóc Linh đang bưng tô cơm, sững sờ trước cái tin “sét đánh” đến mức quên cả nhai. Một phút sau, giải quyết xong hỗn hợp cơm và đồ ăn trong miệng, nó hỏi mà không thèm giấu giếm thái độ em-không-ưa-chuyện-này:

- Anh ta đến làm gì?

Quyên nở nụ cười gian tà cố hữu, nói bắng một chất giọng cực kỳ êm ái khiến ai nghe cũng nổi gai ốc:

- Tao thích thì kêu nó qua chơi, không được hả?

- Chị kêu anh ta qua nấu ăn cho chị chứ gì, còn làm bộ hiền lành!

- Ai cho mày ăn nói kiểu đấy? - Quyên chồm qua cốc đầu nhóc Linh nhưng nó biết trước nên đã kịp né, làm nhỏ tức xì khói.

- Em chỉ nói sự thật. - Linh bướng bỉnh, và nó ngạc nhiên khi bà chị chẳng buồn cãi lại nữa. Càng sốc hơn khi gương mặt đang phởn phơ của bả chợt hiện vẻ lo lắng.

- Chị đang nghĩ gì vậy? - Linh đặt tô cơm đã được giải quyết gọn xuống bàn. Nhỏ Quyên vẫn nhìn lên ti vi, thờ ơ trả lời:

- Tao lo cho thằng Kha.

- Anh ta thì có gì mà chị phải lo? - Linh thắc mắc. Theo nó thấy thì Kha không phải là loại người cần có người lo lắng cho mình. Cái hôm bệnh ở nhà một mình vẫn bảo nó đi về cơ mà.

- À... - Tự nhiên Quyên nảy ra một ý hay. Nhỏ cố ý tỏ ra bối rối, và cười thầm khi nhóc Linh từ vẻ bất cần mới đầu giờ bắt đầu lộ vẻ lo.

- Anh ta gặp chuyện gì hả? Hay lại bệnh nữa rồi?

- Ra là mày lo cho nó cơ đấy! - Quyên nén cười để giữ vẻ mặt nghiêm túc mà nhỏ cố gắng lắm mới tạo ra được, hài lòng khi nhóc Linh giật mình nói:

- Ai... ai thèm lo cho anh ta đâu!

Rồi thằng nhóc đứng dậy bưng tô cơm đi xuống bếp, bỏ lại sau lưng bà chị yêu quái đang cười lăn lộn trên ghế salon. Trong đầu nhỏ một ý nghĩ rất chi là hay ho vừa xuất hiện: “Nhà mình sắp có thêm một người nấu ăn ngon nữa rồi!”

Kha quỳ xuống trước ngôi mộ nằm chơ vơ trên đỉnh một ngọn đồi nhỏ. Trên mộ có một bó hoa cúc trắng và rất nhiều bánh chocolate. Hắn cười nhẹ. Chắc hẳn sáng nay ba mẹ đã đến đây. Mấy năm trước bận học hắn toàn đến lúc chiều tối, năm nay may mắn đúng ngày được nghỉ tăng tiết hắn mới đến giờ này được. Hai giờ chiều, nắng gay gắt phủ chụp lấy hắn. Bên cạnh mộ có một cây phượng, nhưng tán lá của nó không đủ rộng. Hắn chẳng mấy để ý. Hoa cúa dại nở trắng cả ngọn đồi. Hắn nhìn cái tên khác trên mộ một hồi lâu như bị thôi miên. Tim hắn đau buốt. Đương nhiên hắn chưa từng quên cái tên đó trong chuỗi ngày hắn sống, nhưng vào ngày hôm nay thì điều đó có một ý nghĩa rất khác. Hắn cảm thấy muốn khóc, nhưng bao giờ cũng vậy, cho dù hắn có muốn khóc đến đâu, nước mắt cũng không chảy được. Nó đã biến đi đâu kể từ ngày hôm đó nhỉ?

Hắn đặt chậu xương rồng lên mộ. Cái cây trong chậu có một cái hoa nhỏ xíu màu đỏ, trông như một đốm lửa. Xương rồng nở hoa... “Nếu em trồng một cây xương rồng và nó nở hoa thì em sẽ được một điều ước.” “Thật không?” “À, nếu sách nói như vậy thì chắc là thật”. Hắn cười với những gì vừa tràn về từ ký ức. Điều ước ư? Điều ước của hắn cho dù có cả trăm cây xương rồng nở hoa hay gấp cả ngàn con hạc giấy thì cũng chẳng thành hiện thực được.

- Anh hai! - Giọng hắn nhẹ như gió. Tấm ảnh trên mộ vẫn đang nhìn hắn cười dịu dàng - Anh tha thứ cho em chứ ạ?

Lặng im. Hắn chạm nhẹ vào cây xương rồng, cảm giác nhồn nhột ở đầu ngón tay do những chiếc gai. Một nụ cười vô thức lại nở trên môi hắn.

- Em... giờ đã không còn được ba mẹ chấp nhận nữa rồi. Em chẳng muốn về nhà chút nào. Haiz... mà cũng đáng đời em lắm ha!

Hắn nói vậy rồi cười. Mặc dù nếu là người bình thường thì chắc sẽ khóc mới phải. Hai tiếng đồng hồ nặng nề trôi qua. Cái nắng gay gắt lúc trưa giờ đã nhạt dần và gió chiều bắt đầu dạo chơi trên đồi. Cũng đến lúc hắn phải về, vì sau khi giải quyết xong việc ở công ty chắc ba mẹ sẽ lại đến đây. Chừng đó hắn cũng chẳng biết phải làm gì.

Hắn đứng lên. Đôi chân tê rần không chịu nổi sức nặng cơ thể làm hắn suýt khuỵu xuống. Nhức đầu quá - hắn sờ tay lên mái tóc nóng hôi hổi do giang nắng cả buổi trưa. Tệ thật, nhỏ Quyên mà biết chuyện này là hắn tha hồ nghe ca cải lương luôn. Ai chứ con nhỏ là chúa càu nhàu. Không biết lát qua bà la sát đó lại đòi hắn nấu thứ gì nữa đây.

- Thưa anh hai em về. Khi nào rãnh em sẽ lại đến.

Hắn nhìn ngôi mộ một lúc nữa rồi quay lưng đi xuống đồi. Trong lòng hắn cảm nhận rõ ràng một cái gì đó rất đau buồn đang đè nặng, nhưng hắn tuyệt nhiên không muốn chia sẻ nỗi buồn đó cho bất cứ ai. Tuyệt đối không muốn ai chạm vào vết thương của riêng mình. Tốt nhất cứ để hắn một mình chịu đựng nó.

Nhỏ Quyên đón hắn bằng một nụ cười tươi tuy ánh mắt hiện rõ hai chữ “lo lắng”. Hắn cũng cười, và hoàn toàn bất ngờ, con nhỏ ôm chầm lấy hắn. Hắn chết đứng trong vòng tay nhỏ bạn.

- Xin lỗi mày, tao không giúp gì được hết. - Giọng con nhỏ nghe như sắp khóc làm hắn hết sức bối rối.

- Tao... tao có làm sao đâu. Làm ơn bỏ tao ra, lỡ... lỡ nhóc Linh hay bé Khánh...

- AHHHHHHHHH, chị hai với anh Kha cưới nhau kìa!!!

Một giọng reo hân hoan vang lên, nhỏ Quyên bỏ hắn ra và cả hai dở cười dở mếu khi đôi mắt tròn xoe của bé Khánh đang háo hức dán chặt vào hai đứa. Khổ cho hắn hơn nữa là nhóc Linh đang đứng ở đầu cầu thang và cũng đang thưởng thức khung cảnh trước mặt bằng đôi mắt lấy từ Bắc Cực về.

- Không... không phải đâu Khánh! - Hắn ngồi xuống và kéo bé Khánh lại gần mình - Sao Khánh nói như vậy?

- Vì em thấy mẹ cũng hay ôm ba như vậy. Ba mẹ cưới nhau rồi đúng không? Cưới nhau rồi sinh ra chị hai, anh ba và em đúng không? Cô giáo em bảo thế mà! - Khánh nói giọng ngây thơ (nếu cáo được cho là một loài vật ngây thơ - just kidding ^^) Chị hai ôm anh Kha, có phải chị hai sẽ cưới anh Kha không ạ?

Trong khi Kha khổ sở vì không biết trả lời ra sao thì nhỏ Quyên quan sát nhóc Linh. Gương mặt thằng nhóc lạnh tanh nhìn vui hết sức. Nhỏ nảy ra một ý tưởng vĩ đại, mà theo nhỏ xứng đáng nhận giải thưởng Nobel. Ngồi xuống cạnh Kha, nhỏ lấy giọng ngọt ngào nói với Khánh:

- Em có thích chị hai với anh Kha cưới nhau không?

- Dạ?

- Quyên, mày nói gì kỳ vậy? - Hắn hốt hoảng nhưng gặp cái trừng mắt của nhỏ Quyên đành phải làm thinh. Con nhỏ cười gian manh:

- Nếu chị với anh Kha cưới nhau thì chị sẽ đem anh Kha về ở luôn nhà mình, vậy là ngày nào em cũng được chơi với anh Kha, được anh Kha mua kẹo cho an8...

- Thiệt hả chị hai? - Mắt bé Khánh lấp lánh cả triệu ngôi sao, còn hắn thì cảm thấy mình vừa rơi xuống địa ngục. Bé Khánh hớn hở:

- Vậy bây giờ chị hai cưới anh Kha liền đi!

- Ờ, cưới! - Quyên gục gặc đầu. Hắn ngồi trơ ra như một bức tượng đá. Chuyện quái quỉ gì đang diễn ra vậy trời? Chợt nhỏ Quyên làm như chợt nghĩ ra - Í quên, không được, chị hai không cưới anh Kha được!

- Ủa, sao kỳ vậy? - Bé Khánh đang vui bỗng xụ mặt xuống. Rõ ràng câu nói của nhỏ Quyên đã tạt nguyên xô nước đá vào cô bé - Em ứ chịu, nãy chị hai nói là cưới anh Kha mà! ~.~

Cô bé dậm chân bình bịch ra chiều giận dỗi. Nhỏ Quyên ra sức giải thích, vẫn bằng cái giọng êm ái chết người:

- Vì chị hai với anh Kha là bạn rất thân nên không cưới được.

- Bạn bè không cưới nhau được hả chị? - Khánh ngừng dậm chân, tròn mắt hỏi lại. Nhỏ Quyên có vẻ rất vui khi thấy cô bé nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

- Ừ, bạn bè thì không cưới nhau được! - Nhỏ tủm tỉm cười. Cái sát khí nhò cảm thấy lúc nãy giờ dường như đã dịu đi đôi chút.

- Vậy là anh Kha sẽ không qua nhà mình ở nữa hả? - Khánh lại phụng phịu. Rồi như nghĩ ra ý gì đó, mắt cô bé sáng rỡ lên. Mồ hôi hắn rớt một giọt to tướng - Hay là em cưới anh Kha nha?

Kha giờ rơi vào tình huống cười không được mà khóc cũng không xong. Hắn liếc nhỏ Quyên bằng ánh mắt khó chịu, nói qua kẽ răng:

- Thấy hậu quả trò đùa của mày chưa?

Đau lòng hơn cho hắn là nhóc Linh chẳng thèm nhìn hắn cho dù chỉ với nửa con mắt. Chắc hẳn cậu nhóc đang giận vì cô em gái yêu muốn cưới hắn đây mà. Có lẽ theo ý cậu nhóc, hắn hoàn toàn không xứng với bé Khánh.

- Nha anh Kha? Em cưới anh Kha nha? - Bé Khánh nắm tay hắn lắc lắc. Hắn cười méo xẹo. Nhỏ Quyên giải vây:

- Không được đâu. Em còn nhỏ lắm, không cưới anh Kha được!

- Em không biết! - Khánh giậm chân - Em muốn anh Kha qua đây ở luôn. Chị hai không cưới được, em không cưới được, ảnh đi mất tiêu đó!

- Anh vẫn ở đây mà! - Hắn trấn an bé Khánh, nhưng cái bộ mặt khổ sở của hắn hoàn toàn phản tác dụng. Bé Khánh tỏ ra chẳng có chút tin tưởng vào hắn.

- Em ứ chịu! Anh gạt em!

- Khánh nè! - Quyên cúi xuống nói nhỏ với Khánh gì đó. Không biết con nhỏ nói gì mà Khánh đột nhiên cười rạng rỡ. Cô bé hớn hở nhìn Kha. Trời ạ, lúc này Kha thấy ánh mắt cô bé giống y chang bà chị mỗi khi tính chuyện hại người.

- Anh Kha!

- Gì... gì vậy Khánh? - Hắn ráng nặn ra một nụ cười mặc dù đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

- Anh Kha có thích anh ba em không? - Khánh nhoẻn cười, đôi mắt hạt nhãn đen láy dường như không cho hắn quyền nói dối. Nhưng hắn cũng không thể gọi tên chính xác những cảm xúc trong lòng. Làm sao đây...

- ... Anh không biết! - Hắn ấp úng. Nhỏ Quyên phì cười, còn nhóc Linh mặt mày vẫn lạnh như băng. Bé Khánh vuột ra khỏi tay hắn, lon ton chạy tới chỗ nhóc Linh, nắm tay cậu nhóc:

- Anh ba cưới anh Kha đi!

Mặt hắn đỏ bừng như mặt trời mới mọc. Hắn lao tới bịt miệng Khánh, khổ sở:

- Trời ơi, em đang nói cái gì vậy?

Khánh vùng vẫy đẩy tay hắn ra:

- Anh Kha không thương em hả?

- Ừ, thương, nhưng mà... - Hắn bối rối. Bé Khánh lại quay qua nhóc Linh.

- Anh ba có thương em không?

- Tất nhiên là có chứ! - Linh xoa đầu Khánh. Con bé lại cười toe:

- Hai người thương em thì hai người phải cưới nhau chứ!

- Áhahahahahaha…!!!! - Nhỏ Quyên chịu không nổi nữa bò lăn ra cười. Hắn lúng túng, gương mặt đỏ lên như một trái gấc. Bé Khánh đẩy hắn đến cạnh nhóc Linh, cười vui vẻ:

- Hai người đứng đây chờ em nha!

Rồi cô bé chạy lên lầu. Hắn ngượng ngùng quay qua nhìn nhóc Linh. Cậu nhóc nhăn nhó có vẻ rất bực bội. Chết hắn rồi, kỳ này dám cậu ta không thèm nhìn mặt hắn luôn ấy chứ.

Nhỏ Quyên đứng ngoài quan sát thái độ của hai đứa, muốn cười mà không dám, sợ tụi nó nổi khùng thì nhỏ khó sống. Nhưng dù sao, điều làm nhỏ vui nhất lúc này là đã “đào tạo” được cô em gái tuyệt vời như bé Khánh. Kakaka!!!

- Đây, hai anh xòe tay ra nào! - Khánh từ trên lầu chạy xuống nói lớn. Hắn vừa xòe tay ra, cô bé đã thả vào tay hắn một viên kẹo. Nhóc Linh cũng được một viên như thế.

- Kẹo của em tặng hai anh làm quà cưới! - Khánh cười lỏn lẻn. Hắn than thầm trong đầu. Ai dạy con bé mấy chuyện này vậy không biết! (còn ai trồng khoai đất này ^0^)

- Còn cái này là nhẫn cưới! - Khánh đeo vào ngón tay hắn và nhóc Linh mỗi người một cái nơ cột tóc bé xíu có đính ngôi sao bằng nhựa màu xanh lá. Hắn vừa buồn cười vì mình đang gia nhập vào trò chơi cô dâu chú rể như một đứa trẻ con, vừa ngượng vì đối tượng kết hôn lại là một cậu nhóc có bộ mặt hầm hầm như thể sẵn sàng cho cái đứa bày ra chuyện điên rồ này một trận mềm xương nếu đó không phải là cô em gái bé bỏng. Và đâu đó trong lòng hắn đang nhen lên một thứ cảm xúc mà hắn không thể chối bỏ, rằng hắn không hề ghét, nếu không muốn nói là thích cái chuyện cưới hỏi này.

- Bây giờ hai người hãy đút kẹo cho nhau. - Bé Khánh cười mỉm chi. Cả hắn và nhóc Linh đồng thanh:

- HẢ?

Trời ơi, mọi chuyện đang đi đến chỗ điên khùng gì thế này? Hắn ngập ngừng liếc nhóc Linh, thấy gương mặt cậu nhóc đang biểu thị một thái độ rất rõ ràng là có-đánh-chết-cũng-không-làm.

- Hai anh làm đi! Làm ngay đi! - Khánh giậm chân khi thấy hai ông anh có dấu hiệu “bất tuân mệnh lệnh” - Không là em nghỉ chơi hai anh ra luôn!

Gương mặt phụng phịu của cô bé quả là một thứ vũ khí tuyệt vời. Kha và Linh thở dài đưa mắt nhìn nhau, rồi với vẻ hơi miễn cưỡng, cùng lột vỏ viên kẹo của mình. Rồi gần như cùng lúc, cả hai đưa viên kẹo của mình đến trước miệng người kia.

Môi nhóc Linh mềm và ướt chạm vào ngón tay Kha làm tim hắn thót lên, và theo đó thì mặt hắn cũng đỏ lựng. Nhỏ Quyên nhìn thấy chỉ khẽ cười thầm.

- Xong thủ tục! - Khánh reo lên - Bây giờ anh ba có thể mi anh Kha rồi.

- PHẢN ĐỐI! - Hắn la lớn, quay nhìn Quyên - Mày kêu bé Khánh dừng lại đi, tao không chơi nữa.

- Nãy giờ nó làm thiệt chứ chơi gì? - Quyên cười nham nhở - Mày muốn ý kiến ý cò gì thì nói với nó. Mà tao báo trước, mày với thằng Linh chọc cho nó khóc thì tự đi mà dỗ, tao không biết đâu đấy.

Hắn cứng họng, còn nhóc Linh nhăn nhó theo kiểu “Bó tay rồi!”. Bé Khánh có một cái tật xấu mà cả nhỏ Quyên, cả hắn và nhóc Linh đều sợ: đã khóc là không ai dỗ được.

Bé Khánh không hổ danh là em gái nhỏ Quyên, cô bé dường như hiểu rất rõ ưu điểm của mình và luôn biết cách tận dụng nó. Điển hình như lúc này chẳng hạn, thấy Kha và Linh muốn trốn tránh nghĩa vụ, cô bé bắt đầu sụt sịt nghe rất chi là thảm thương:

- Hic hic, em không chịu đâu! ~~ Hai anh không thương em gì hết!!!

- Trời ơi, thương thì thương, nhưng anh... làm sao... - Mặt hắn đỏ gay lên. Thiệt tình hắn muốn khóc luôn.

- Hic hic! ~~ - Mắt bé Khánh ngấn nước. Nhóc Linh đầu hàng:

- Rồi, anh sẽ làm mà, em nín đi. Nhưng mà chỉ mi lên má thôi đấy!

Linh vừa nói vừa liếc bà chị mình. Nó chẳng thích chuyện này chút nào, nhưng nếu bé Khánh khóc thì còn tệ hơn. Vả lại nó cũng mất mấy cái kiss với Kha rồi, thêm một cái nữa chắc chẳng chết ai đâu nhỉ?

Kéo tay Kha để Kha cúi người xuống, nó đe dọa:

- Tui làm theo ý bé Khánh để nó khỏi khóc, cấm anh suy nghĩ bậy bạ à nha!

Rồi trước cả khi Kha kịp mở miệng, nó hôn phớt qua má Kha một cái. Mùi kẹo thoảng vào mũi khiến mặt Kha nhanh chóng biến thành một trái gấc chín và cả người thì nóng bừng.

~~~~~~~~