Ngươi thì biết cái éo gì!”
Lục Vân thô lỗ cắt đứt lời Sở Tiểu Kiều nói: “Mẹ ngươi bảo ta chăm sóc ngươi, nếu biết một cái túi ta cũng không mua cho ngươi dì ấy sẽ bảo ta ngược đãi ngươi đấy??”
“Nhưng mà…”
“Thôi được rồi được rồi, đi nhanh lên đi, ngươi vừa mua đã đòi trả lại, nhân viên cửa hàng người ta làm không công à?”
Nói xong câu này, Lục Vân không nói gì nữa, chỉ kéo Sở Tiểu Kiều ra ngoài.
“Nè nè Hà Tả, so ra mới thấy sự khác biệt đúng không?”
Thấy cảnh này nhân viên kinh doanh xinh đẹp của cửa hàng không khỏi cười khổ nói: “Tuy vừa rồi cả hai cặp đôi đều là trai xinh gái đẹp nhưng người đàn ông có tiền nhìn giá xong lại từ chối mua. Trái lại cái anh shipper giao đồ ăn lại chi tiền rất sảng khoái. Ta có thể đoán trước số phận tương lai khác nhau của hai cô gái này rồi.”
“Đúng vậy!’ Hà Tả phụ họa theo: “Đàn ông có tiền đến mấy mà không tiêu cho bạn gái cũng phí, mọi người sau này mà có tìm chồng thì nhớ phải rửa mắt nhìn cho tinh vào đấy. Đừng để mấy tên đàn ông xấu xí giả làm phú nhị đại lừa.”
“Đương nhiên rồi.”
Mấy nhân viên trong cửa hàng thảo luận sôi nổi. Rời khỏi cửa hàng, Sở Tiểu Kiều nhìn Lục Vân bằng ánh mắt tò mò.
Theo lý mà nói, Lục Vân không thể có nhiều tiền như thế được.
Nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, hình như hắn còn chẳng thèm để ý đến cái túi xách kia?
Cô lắc đàu một cái thôi không suy nghĩ lung tung nữa. Sở Tiểu Kiều nhanh chóng bị đám người náo nhiệt xung quanh hấp dẫn sự chú ý.
“Anh Vân, lần trước ngươi cho ta hai mươi nghìn tệ, lần này lại mua cho ta một cái túi xách đắt như vậy. Chẳng lẽ ngươi cũng muốn theo đuổi ta như mấy tên đàn ông khác?”
Sở Tiểu Kiều vừa hỏi vừa dí dỏm đi lùi về sau.
Lục Vân cầm túi, vẻ mặt dửng dưng: “Nếu ta muốn theo đuổi ngươi, chắc chắn ta sẽ không dùng thủ tiện tục tằng như xì tiền ra vậy.”
“A? Sao thế?”
“Nhiều phú nhị đại như thế dùng tiền cũng không thể lay chuyển ngươi, hà cớ gì ta phải dùng cách như họ?”
“Haha, nói cũng có lý…”
…
Hôm nay Lục Vân rất rảnh, cả buổi chiều hắn chỉ đi dạo đi ăn với Sở Tiểu Kiều.
Một bên khác, Lý Chí Hào đang buồn bực.
Hắn cứ tưởng Lục Vân chỉ là một tên đần có bạn gái cũng bị hắn cướp mất.
Vừa nghèo vừa thiếu bản lĩnh.
Nhưng giờ nhìn lại không thấy hắn buồn chút nào, còn quay đầu kiếm được một cô gái đẹp như Sở Tiểu Kiều?
Thế này hắn biết giấu mặt vào đâu đây?
Lý Chí Hào quả quyết lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Cẩu Chính Vũ.
“Cẩu ca, hôm nay ta lại thấy tên tiểu tử kia và Sở Tiểu Kiều ở bên nhau này.”
Thấy tin nhắn này, Cẩu ca đang có sẵn một bụng lửa giận lập tức rep ngay.
“Ta cũng thấy!”
“Ngươi cũng thấy?”
“Ngươi yên tâm, hắn không loe ngoe được lâu nữa đâu.”
“Haha, vậy ta chờ tin tốt của Cẩu ca nhé.”
Trên thế giới này.
Có rất nhiều người cho phép người khác được giàu hơn mình nhưng lại không chấp nhận việc người mình quen giàu hơn họ.
Nếu ngươi đang từ nghèo bỗng chốc giàu lên, chắc chắn họ sẽ nói xấu sau lưng ngươi, thậm chí còn cầu xin thần phật hy vọng ngươi mau phá sản.
Lý Chí Hào chính là kiểu người như thế.
Hắn không cho phép Lục Vân giàu hơn hắn, có bạn gái đẹp hơn hắn.
Nếu Sở Tiểu Kiều và Lục Vân thật sự hẹn hò, vậy sẽ khiến hắn thấy khó chịu hơn cả gϊếŧ hắn.
…
Năm giờ chiều.
Đi dạo cả một buổi chiều, Sở Tiểu Kiều bỗng nhận được điện thoại của bạn cùng phòng.
Cô ấy bảo tối nay mọi người sẽ đi ăn tối chung, bảo cô mau chóng về đi.
Vì những người khác không dẫn bạn trai theo nên cô không đưa Lục Vân đi làm gì, cô đành bảo Lục Vân biết để hắn khỏi chờ.
Cơ mà lúc Lục Vân đưa cô tới cổng trường học, cô bỗng hỏi Lục Vân một vấn đề trí mạng.
“Nói mới nhớ, rốt cuộc mẹ ta cho ngươi thứ gì tốt vậy? Tốt đến mức ngươi sẵn sàng mua cho ta một cái túi như thế mà không thấy đau lòng?”
Nghe vậy Lục Vân nhếch mép một cái.
Ta cũng đâu thể nói là đã nhận một ngàn lượng vàng của mẹ ngươi để đổi lấy 2200 vạn tiền mặt được?
“À, thật ra cũng không phải thứ gì tốt đâu. Dì ấy chỉ bảo ta nếu ta không chăm sóc tốt cho ngươi dì ấy sẽ ngoi lên dẫn ta đi thôi.”
“Hả? Thật hay giả thế?”
Lục Vân cười một tiếng: “Haha, chọc chơi ngươi thôi. Thật ra mẹ ngươi rất tốt, bà ấy rất quan tâm ta, bà ấy bảo ta… Nếu sau này ngươi không tìm được chồng bà ấy sẽ để ta cưới ngươi làm vợ!! Đối xử với vợ mình đương nhiên ta phải cẩn thận hơn rồi.”
“Hừ, có quỷ mới tin ngươi.”
Sở Tiểu Kiều bị chọc đỏ cả mặt, cô bĩu môi mặc kệ Lục Vân, quay đầu chạy vào trường học.
Lục Vân cười một tiếng chuẩn bị gọi điện thoại cho Thư Vũ Đồng hỏi thăm tiến trình mua biệt thự.
Ai ngờ vừa cầm điện thoại lên một cái thông báo wechat đột nhiên xuất hiện.
【 Lý Châu 5 đã tham gia group chat 】