Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Xuyên Việt Group Chat, Chỉ Có Ta Trên Địa Cầu?

Chương 47: Tiền là để phụ nữ ngắm (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắn cũng chỉ là người giám hộ của Sở Tiểu Kiều, vậy tức là có lẽ nào gã và Lý Chí Hào đã hiểu lầm hắn.

Hai người bọn họ không phải một cặp tình nhân như trong lời đồn?

Cơ mà những lời nói kế tiếp của Lục Vân lại khiến lửa giận trong lòng Cẩu Chính Vũ bốc lên.

“Đúng vậy, ta là người giám hộ để giúp cô ấy tránh khỏi những tên cặn bạ ngoài xã hội như ngươi đấy.”

“Đm, ngươi có ý gì?”

“Cẩu ca, hình như hắn đang chửi chúng ta thì phải??”

“Con mẹ nó, tiểu tử ngươi tìm chết…”

Nghe thấy lời Lục Vân nói, mấy tên đàn em tức giận rít lên.

Sắc mặt Cẩu Chính Vũ trầm xuống: “Tiểu tử ngươi có biết ta là ai không?”

“Dù ngươi là ai, nếu ngươi không động thủ ngay lập tức thì hãy biến khỏi mắt ta…”

“Ngươi…”

“Được!” Một tên đàn em muốn ra mặt song lại bị Cẩu Chính Vũ ngăn lại: “Được lắm, thằng oắt con, ngươi gan lắm, hy vọng sau này ngươi vẫn luôn luôn gan dạ như vậy!”

Nói xong, Cẩu Chính Vũ nhìn chằm chằm Lục Vân bằng ánh mắt độc ác như muốn khắc sâu diện mạo của Lục Vân vào lòng.

Một thoáng sau, hắn vung tay lên.

“Chúng ta đi!!”

Cẩu Chính Vũ vội vàng rời đi, mấy tên đàn em nhanh chóng đuổi theo.

Lúc rời đi chúng còn nhao nhao quanh đầu lại dùng ánh mắt tăm tối lườm nguýt hai người Sở Tiểu Kiều và Lục Vân.

Trị an ở nước Hạ khá tốt, chúng không dám động thủ trước mặt mọi người.

Nhưng đã đắc tội với chúng thì người ngạo mạn đến mấy cũng sẽ bị lột mất một lớp da.



“Xong rồi, xong rồi, lần này xong thật rồi!! Anh Vân, chuyện gì vừa xảy ra với ngươi hồi nãy vậy? Tại sao ngươi lại cố tình nói thế để khıêυ khí©h chúng?”

Thấy đoàn người Cẩu Chính Vũ rời đi, Sở Tiểu Kiều hấp tấp như con kiến nằm trên chảo dầu.

Cô không ngốc, đương nhiên là nghe ra Lục Vân cố tình nói thế.

Nhưng cô không hiểu tại sao Lục Vân phải làm vậy.

“Sợ cái gì?”

Nhìn lại Lục Vân, hắn không thèm quan tâm: “Người đắc tội chúng là ta, dù chúng muốn trả thù thì cũng là đến tìm ta.”

“Ta là đang lo lắng cho ngươi đó!”

Sở Tiểu Kiều bật thốt lên: “Cái tên Cẩu Chính Vũ này chẳng phải hạng người tốt lành gì, ngươi đắc tội với chúng chắc chắn chúng sẽ tới tìm ngươi báo thù.”

“Không sao, anh Vân của ngươi anh minh thần vũ, một địch chín được!”

Lục Vân nửa đùa nửa thật nói: “Một đám lâu la mà thôi, ta vốn chẳng để vào mắt.”

“Ngươi bớt khoác lác đi?”

Thấy Lục Vân vẫn có thời gian làm trò đùa, Sở Tiểu Kiều thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn liếc Lục Vân một cái: “Nếu ngươi có năng lực này sao lại đi làm shipper giao đồ ăn chi??”

“Làm shipper chẳng qua chỉ là sở thích thôi, không phải nghề chính của ta!” Lục Vân bĩu môi nói: “Ta nói nhỏ với ngươi nhé, ta biết đánh nhau đấy, nếu đánh nghiêm túc nhà vô địch quyền anh chưa chắc đã là đối thủ của ta đâu.”

Lục Vân không hề nói khoác, thuốc cường hóa gen đã khiến tố chất cơ thể hắn đột phá tới cực hạn.

Dù hắn không học bài bản bất cứ kỹ xảo cận chiến nào nhưng đánh một chọi một không cầm vũ khí hắn cũng có thể vô địch.

Song Sở Tiểu Kiều vẫn tưởng Lục Vân đang nói khoác.

Nhà vô địch quyền anh? Ngươi nói một quyền của mình có thể làm rung chuyển Trái Đất á?

“Anh Vân, ta không ngờ ngươi lại là một người thích nói khoác như thế!”

“A a a, sau này ngươi sẽ biết ta có nói khoác hay không, đúng rồi… Điệu nhảy ngươi vừa múa lúc nãy trông đẹp lắm.”

“Ngươi thấy rồi?”

“Ừ, nhưng ta tới hơi muộn, không được xem đầy đủ.”

Lúc hắn tới Sở Tiểu Kiều đã gần cho lớp tan học.

Hắn mải xem quên quay video.

Lúc nói lời này Lục Vân đang nghĩ không quay video gửi cho Lý Tố Tố xem thật đáng tiếc.

Ai ngờ Sở Tiểu Kiều lại hiểu sai ý hắn.

Nghe hắn nói vậy sau, gương mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên.

“Ta… Ta đi thay quần áo.”

Vóc dáng và diện mạo của Sở Tiểu Kiều gần như là hoàn hảo.

Bộ váy hồng tím trên người khiến cô trông như tiên nữ đến từ thiên đình.

Cô đẹp như thế nên hấp dẫn một đám đàn ông vây quanh cũng là chuyện bình thường.

Cơ mà dưới sự giúp đỡ của Lục Vân cô đã thành công thoát khỏi cảnh dây dưa với Cẩu Chính Vũ. Sau khi mặc chiếc áo khoác ngoài màu trắng vẻ, vẻ sắc nhọn trên người cô đã được thu bớt lại.

“Tiểu Kiều, cái anh đẹp trai kia là ai thế?”

“Bạn trai của ngươi hả? Nhìn đẹp trai thật đó!”

“Vóc người cũng khá ổn, trông có cảm giác an toàn lắm.”

“Ngươi không giới thiệu với bọn ta à?”

“Bỏ đi bỏ đi, đừng tưởng ta không biết các ngươi đang nghĩ gì.”

Trong phòng thay đồ ở trung tâm đào tạo, mấy nữ đồng nghiệp đang liên tục chọc ghẹo Sở Tiểu Kiều.

Sở Tiểu Kiều không thừa nhận cũng không từ chối. Cô cười qua loa lây lệ vài câu rồi nhanh chóng chạy khỏi phòng thay quần áo, theo Lục Vân rời khỏi trung tâm đào tạo.

“Ta nói này, Lục Vân, ngươi đắc tội với họ thật sự không sao à?”
« Chương TrướcChương Tiếp »