Chương 43: Cô ấy là một nữ tiếp viên hàng không (2)

“Đúng rồi, biệt thự phù hợp với yêu cầu của ngươi chỉ có ba căn thôi, chúng ta đi xem theo thứ tự từ gần đến xa nhé.”

“Được!”



Lục Vân chỉ là một người bình thường.

Sau khi có tiền, thứ hắn nghĩ tới trước đương nhiên là mua nhà mua xe.

Mặc dù Thư Vũ Đồng cảm thấy việc Lục Vân đi mua biệt thự không đáng tin chút nào, nhưng có nồi lẩu ở trước mặt làm mồi dụ, cô vẫn rất chuyên nghiệp.

Cô dẫn Lục Vân đi xuyên một tuyến phố.

“Căn này thế nào?”

“Không hợp lắm.”

Tại căn biệt thự thứ nhất, sau khi nhìn một vòng, Lục Vân thuận miệng phán một câu.

Căn biệt thự này hơi nhỏ, hoàn cảnh xung quanh nhìn cũng không tốt lắm.

Có vẻ như Thư Vũ Đồng đã sớm có chú ý, cô chỉ nhún vai dẫn Lục Vân đi xem căn biệt thự thứ hai.

“Căn này thì sao?”

Thư Vũ Đồng cầm chìa khóa lấy được từ người khác mở cửa biệt thự ra: “Căn này là biệt thự second hand, nhưng chủ cũ chưa từng ở đây, ngươi xem, mấy nội thất này trông vẫn mới.”

Lục Vân quét mắt nhìn một vòng.

Căn biệt thự thứ hai này không tệ, vừa lớn vừa sạch sẽ.

Trước sau không giáp mặt với đường lớn.

Lưng tựa vào núi sông, vô cùng thanh tịnh.

Đồ dùng trong nhà trừ tủ bát, phòng mới, lò sưởi và hệ thống nước sạch thì có thể nói là cần gì cũng có.

Quan trọng nhất là Lục Vân rất thích phong cách thiết kế của căn biệt thự này.

“Tổng diện tích kiến trúc này là bao nhiêu?”

“Diện tích trên giấy tờ 268m², vì là biệt thự secondhand nên giá cũng rẻ hơn biệt thự mới một chút, công ty ra giá 1120 ngàn.

“268m²? Chắc mình ta ở là được rồi. Căn biệt thự này mua từ tay ngươi, có ưu đãi gì không?”

Dù Lục Vân không thiếu tiền nhưng hắn cũng chẳng phải dạng người tiêu tiền như rác. Có ưu đãi mà không dùng có khác nào kẻ ngu?

Nghe thấy lời Lục Vân nói, Thư Vũ Đồng chưa hết bàng hoàng.

“Ngươi… Ngươi thật sự muốn mua?”

Lục Vân tò mò hỏi ngược lại: “Trước khi tới ta đã nói với ngươi rồi mà? Xem nhà và đặt cọc luôn được.”

Thư Vũ Đồng phục hồi tinh thần: “Ngươi mua nhà hộ người khác mà không cần hỏi ý kiến người ta à?”

“Không cần!” Lục Vân hé miệng nói láo: “Ta đã cứu mạng hắn, căn biệt thự này vốn là mua cho ta.”

“…”

Thư Vũ Đồng chưa hoàn toàn tin lời Lục Vân nói.

Từ lúc mới bắt đầu cô đã ôm tâm thế lát nữa sẽ được Lục Vân mời ăn lẩu.

Nhưng bây giờ… Lục Vân thật sự muốn mua sao?

Rốt cuộc là chuyện gì? Tiền của hắn từ đâu ra? Chẳng lẽ thật sự như lời hắn nói, hắn cứu được một phú nhị đại nên người ta muốn mua biệt thự cho hắn thật?

Thư Vũ Đồng thấy mơ hồ.

Mãi đến khi Lục Vân theo cô đến bộ phận bán hàng để trả lại chìa khóa biệt thự sau đó đứng ở cửa dùng điện thoại di động quét mã thanh toán năm mươi ngàn tệ tiền đặt cọc, cô thoát khỏi sự kinh ngạc.

“Lục Vân, ý ngươi là bất động sản này sẽ đứng tên ngươi, sau này ngươi sẽ là chủ nhà?? À không, là chủ biệt thự??”

“Đúng vậy!”

“Từ khoan, ngươi… Ngươi chờ chút đã… Ta đi tới nhà vệ sinh đây!”

Thư Vũ Đồng chưa tiếp thu được sự thật này, cô dẫm giày cao gót vội vàng chạy tới nhà vệ sinh.

Cô cần chút sự yên tĩnh trong nhà vệ sinh.

Đều là người lưu lạc tới tận chân trời, ngươi đột nhiên nói ngươi phát tài rồi? Quá khó tin ấy hiểu không?!

Lục Vân cũng không quan tâm, hắn chủ bị đi tới khu nghỉ ngơi ở bộ phận chăm sóc khách hàng ngồi chờ cô.

Nhưng khi Lục Vân còn chưa ngồi xuống, chất giọng ồm ồm của một người đàn ông lại vang lên.

“Lục Vân??”

Vừa dứt lời đối phương đã đi tới trước mặt hắn, cho hắn một cái ôm thật chặt: “Hahaha, không ngờ lại có thể gặp ngươi ở đây??”

“Vương Chí Bằng? Tại sao ngươi lại ở đây? Tới mua nhà à??”

Nhìn người tới, Lục Vân có hơi tò mò.

Vương Chí Bằng không phải kẻ thù của Lục Vân.

Mà là một người bạn tốt thời đại học của hắn, cũng là bạn cùng phòng bốn năm cùng phòng với Lục Vân.

Quan hệ của hai người không tệ, tốt nghiệp xong vẫn thường xuyên liên lạc.

Lục Vân không biết hiện tại Vương Chí Bằng đang làm gì, vì đã rất nhiều năm rồi hắn không gặp cái người vừa ôm mình này.

“Hahaha, ta sắp kết hôn rồi nên tới đây để mua nhà tân hôn.”

Vương Chí Bằng cười haha, trên mặt là sự vui vẻ ngập tràn.

Hóa ra ôm hắn là vì đang vui à?

“Với ai? Với cô bạn gái thần bí đó của ngươi à?”

Vương Chí Bằng có bạn gái không phải chuyện bí mật gì nhưng Lục Vân lại chưa từng được gặp mặt người bạn gái này của hắn, cũng không biết tên tuổi và ngành nghề của người ta.

“Ừ, cô ấy là một nữ tiếp viên hàng không. Cô ấy bảo mua nhà rồi cô ấy sẽ không bay vòng vòng đi khắp nơi nữa, an ổn sống qua ngày với ta.”

Nhắc đến bạn gái mình, mặt Vương Chí Bằng sáng hẳn lên, rõ ràng hắn thấy rất đắc ý và tự hào khi có thể theo kịp bạn gái mình.