Chương 41: Khoảng tiền chữa bệnh kếch xù

Các kỹ năng trong trung tâm cá nhân được chia thành ba loại: Kỹ năng thiên phú, kỹ năng sống và kỹ năng chiến đấu.

Ba kỹ năng này đều có thể thăng cấp bằng điểm tích lũy.

Trong ba loại kỹ năng này, kỹ năng thiên phú là một tồn tại đặc biệt.

Bởi vì nhiều khi muốn học một số kỹ năng sống hay kỹ năng chiến đấu cao cấp nào đó thì điều cần có kỹ năng thiên phú tương ứng làm điều kiện tiên quyết mới được.

Ví dụ, muốn học Thái Ất thần châm thì thiên phú y học ít nhất phải đạt tới cấp trác tuyệt.

Mà muốn học Thái Ất thần châm lên mãn cấp thì không chỉ cần có thiên phú y học siêu phàm mà còn cần chân khí.

Xét điều kiện cơ thể hiện tại của Lục Vân, dù hắn có tự mình học tập hay thăng cấp bằng điểm tích lũy thì hắn cũng chỉ có thể thăng cấp kỹ năng này tới LV3.

Muốn tăng tiếp, Lục Vân cần tu luyện ra chân khí mới được.

“Thái Ất thần châm tăng từ LV1 lên LV2 chỉ cần 100 điểm tích lũy?”

Lục Vân suy tư một thoáng.

Cái kỹ năng Thái Ất thần châm này, càng nghiên cứu sâu càng mất nhiều thời gian.

Dù Lục Vân không biết kiếp trước thiên phú y học của Lâm Thần ra sao nhưng Lâm Thần có thể trở thành nhân vật chính trong “Thần y ở rể” chứng tỏ thiên phú y học của hắn cũng không hề thấp.

Nhưng đến chính bản thân Lâm Thần cũng phải đi theo cao nhân ẩn sĩ học hơn mười năm mới thành tài. Vậy hắn không có cao nhân ẩn sĩ hướng dẫn thì chắc chắn hẳn sẽ cần nhiều thời gian hơn.

Thế nên dùng điểm tích lũy để thăng cấp kỹ năng sẽ có lợi hơn dùng thời gian.

Nghĩ tới đây, Lục Vân quả quyết bấm hai lần thăng cấp.

【 Ting, trừ 100 điểm tích lũy, Thái Ất thần châm đã thăng tới LV2 (Nhập môn), tăng một cấp nữa cần: 0/200 điểm tích lũy 】

【 Ting, trừ 200 điểm tích lũy, Thái Ất thần châm đã thăng tới LV3 (Thành thạo), tăng một cấp nữa cần: 0/300 điểm tích lũy, điều kiện: Tiên thiên cấp năm. 】

Tiên thiên cấp năm là một loại cảnh giới cơ thể mà cần phải tu luyện ra chân khí mới đạt được.

Bây giờ Lục Vân không có thời gian nghiên cứu những thứ này.

Hắn chỉ biết vừa mới có rất nhiều cách châm cứu tràn vào não mình.

Nếu không sử dụng thuốc cường hóa gen, chắc chắn hiện tại hắn đã hôn mê bất tỉnh vì đau rồi.

Như thường lệ, đau đớn qua đi là cảm giác sống lại.

Khoảng mười phút sau, Lục Vân cảm nhận được kỹ năng châm cứu của mình đã thực sự được cường hóa.

Cái khác Lục Vân không dám nói, nhưng dùng châm cứu để chữa bệnh ung thư máu của Lâm Tiểu Hạo và bệnh bại liệt của Tô Ái Dân chắc chắn là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hai ngày sau, vào sáng sớm, Lục Vân đã có 770 điểm tích lũy.

Nhìn Tô Ái Dân trước mặt đã có thể dùng gậy chống run rẩy đi bộ từng bước, trên mặt hắn là nụ cười thỏa mãn.

Bước tiếp theo chính là dùng thuốc uống kết hợp với tập luyện phục hồi chức năng, hẳn không bao lâu nữa ông sẽ có thể đi lại bình thường.

Lục Vân đã chữa khỏi bệnh Cho Tô Ái Dân, hắn sẽ không ở lại đây lâu nữa. Gửi một thùng đồ dùng hằng ngày cho Tô Thần xong, Lục Vân ngồi xe quay lại Hợp Châu.

Nhưng khi hắn ngồi xe tới sân bay Hợp Châu, chuẩn bị lên máy bay sớm về Dung Thành, một cuộc điện thoại lạ gọi tới.

“Chào ngươi, bác sĩ Lục.”

Đầu bên kia điện thoại là một người đàn ông có chất giọng trầm.

Lục Vân đoán được ý đồ của đối phương nên cũng không từ chối cách gọi “Bác sĩ” này.

“Ngươi là người nào?”

Đối phương không trả lời thẳng: “Nghe nói ngươi có phương thuốc có thể chữa khỏi bệnh ung thư máu?”

“Ách… Ngươi là bạn Thẩm Vi Vi giới thiệu tới à? Đúng là có chuyện này!”

“Bệnh tình nghiêm trọng cũng có thể chữa khỏi?”

“Chỉ cần còn một hơi thở thì hẳn là có thể, cơ mà phí chữa bệnh của ta không rẻ đâu.”

“Tiền không phải vấn đề, chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho bố ta, ta đồng ý trả mười triệu tệ tiền thù lao.”

“Một… Mười triệu?”

Nghe đối phương ra giá, Lục Vân đơ ra.

Người bình thường khi nghe thấy phí chữa bệnh không rẻ sẽ bất giác hỏi một câu là chi phí thế nào.

Nhưng người này lại ra giá mười triệu tệ luôn??

Tuy thực sự vẫn có người vì kéo dài tính mạng mà bao nhiêu tiền cũng đồng ý chi ra, nhưng có thể trực tiếp đưa ra giá mười triệu tệ vẫn khiến Lục Vân ngạc nhiên.

Người có nhiều tiền như thế chẳng lẽ không phải bạn của Thẩm Vi Vi??

“Ôi chao, ông chủ hào phóng quá, nhưng mười triệu tệ này của ngươi hẳn không phải chỉ dùng để mua phương thuốc thôi đúng không??”

Lục Vân cười nghiền ngẫm một tiếng.

Mười triệu tệ dùng làm giảm các triệu chứng của bệnh ung thư máu, nói thật… Là có hơi nhiều.

Song dùng để mua phương thuốc thì còn lâu mới đủ.

Lục Vân không phải kẻ ngu, hắn biết thứ này có giá thế nào.

“Đương nhiên không phải rồi, đây chỉ là phí chữa bệnh đơn thuần thôi.”

“Vậy thì tốt, ngươi gửi kết quả kiểm tra và địa chỉ nhận hàng của bệnh nhân cho ta đi, sau khi về ta sẽ bảo sư phụ bốc thuốc rồi gửi tới cho ngươi.”