Chương 38: Cả ba đều là xuyên việt giả (2)

Dù Chu Khải Hồng thấy việc này rất khó hiểu nhưng giờ y đang bận rộn nhiều việc, không có thời gian hỏi nguyên nhân.

Ngược lại, Chu Hiểu Yến đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình xét nghiệm bắt đầu nghi ngờ đời.

Từ xưa tới vẫn luôn có những tranh cãi lớn giữa Trung y và Tây y.

Dù cả hai đều có chỗ tốt của riêng mình nhưng Trung y đã sớm bước vào giai đoạn suy vong.

Vả lại cả số lượng người sử dụng và hiệu quả trị liệu, Tây y hoàn toàn có thể treo đánh Trung y.

Quan trọng nhất là bất kể Trung y hay Tây y, cô chưa từng nghe nói bệnh ung thư máu ác tính đến mức ấy có thể thuyên giản nhờ dược vật?

“Vi Vi, cậu bảo bác sĩ Lục đó là một người trẻ tuổi??”

“Ừ.”

“Chỉ uống mấy toa thuốc bắc là có thể khỏe lại?”

“Đương nhiên không phải rồi, hắn bảo sau khi uống hết thuốc thì phải gọi điện thoại cho hắn, chắc là sau này vẫn phải trị liệu tiếp.”

“Cái đó… Ngươi có thể gửi số điện thoại của hắn cho ta được không?”

“Hả??”

Nghe Chu Hiểu Yến muốn số điện thoại, Thẩm Vi Vi hơi ngạc nhiên.

“Ngươi muốn số điện thoại của hắn làm gì??”

“Là thế này, họ hàng nhà chồng ta cũng có người bị ung thư máu. Vì lớn tuổi nên cơ thể không chịu được việc hóa trị, vậy nên…”

“Vậy nên?”

Nghe vậy Thẩm Vi Vi đã hiểu ra, nhưng cô có phần khó xử: “Tớ đã cam kết với bác sĩ Lục là sẽ không giao số điện thoại của hắn cho người khác rồi.”

“Ê, ngươi có biết nghĩ không vậy? Chúng ta là bạn từ nhỏ, sao có thể tính là người khác nữa? Hơn nữa vừa rồi vì lo lắng cho Tiểu Hạo ta còn thanh toán tiền phí xét nghiệm cho ngươi đó.”

“Cái này… Thôi được rồi, để ta hỏi giúp ngươi.”

Lục Vân từng nói bạn bè tốt của cô có thể tới tìm hắn. Chu Hiểu Yến là bạn từ nhỏ của cô, vậy chắc cũng được nhỉ??

Thẩm Vi Vi đã nghĩ vậy!

“Ngươi mau hỏi đi!!”

Chu Hiểu Yến vội vàng thúc giục, nhân lúc Thẩm Vi Vi gửi tin nhắn cô cũng soạn tin nhắn gửi cho chồng mình.

“Chồng, ta nhớ ông chủ tịch công ty ngươi bị bệnh ung thư máu đúng không??”

“Vi Vi biết một bác sĩ, hình như sau khi uống thuốc của hắn có thể ức chế ung thư máu…”

Là một y tá thuộc bệnh viện lớn, Chu Hiểu Yến không tin trên đời này có người có thể dùng thuốc bắc ức chế những khối u ác tính của bệnh ung thư máu.

Nhưng trạng thái sức khỏe và báo cáo xét nghiệm của Lâm Tiểu Hạo đặt ở đó, cô có muốn không tin cũng chẳng được.

Vậy nên người đầu tiên cô nghĩ tới là chồng mình.

Bây giờ chồng cô đang ở thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp, giả sử có thể trị hết bệnh của ông chủ tịch, vậy chồng cô sẽ có lợi thế cạnh tranh với những người khác.

Lúc này tại một khách sạn nào đó ở Thượng Hải.

Một cô gái trang điểm đậm đang nằm tựa vào lòng người đàn ông để nũng nịu.

“Cục cưng, ai thế?”

“Đừng làm phiền ta.”

Người đàn ông nhìn tin nhắn được gửi tới điện thoại di động, vẻ mặt cứng lại.

“Thuốc bắc có thể ức chế sự ác tính của bệnh ung thư máu? Ngươi không nói đùa chứ?”

Khi bệnh ung thư vẫn chưa nghiêm trọng, đúng là thuốc bắc vẫn có thể khiến bệnh tình thuyên giảm.

Nhưng khi bệnh tình đã trở nên ác tính, thuốc bắc làm gì có chút tác dụng nào nữa?

“Mới đầu ta cũng không tin, nhưng ngươi biết chuyện của Lâm Tiểu Hạo rồi đấy. Bây giờ báo cáo xét nghiệm của nó không có vấn đề gì hết, tinh thần cũng tốt hơn trước, hay vậy đi… Ta quan sát Tiểu Hạo thêm mấy ngày, nếu có thể chúng ta mời Vi Vi ăn một bữa cơm nhé?”

“Không cần, tối nay ngươi hẹn Thẩm Vi Vi ra ngoài đi.”

“Hả? Tại sao?”

“Ta nghe nói bệnh tình của ông chủ tịch đã rơi vào thời kỳ cuối rồi, ta sợ không còn nhiều thời gian.”

“Vậy hả? Vậy cũng được!!”

Chu Hiểu Yến gật đầu một cái, trong đầu cô toàn là suy nghĩ chuyện chồng mình sắp “Thăng chức tăng lương”. Cô không hề hay biết bây giờ đối phương đã phản bội mình.



Một bên khác!

Đối mặt với câu hỏi của Thẩm Vi Vi, Lục Vân không từ chối.

Dù gì đối phương cũng là bạn của vợ, hơn nữa đối với hắn đấy chỉ là một cái nhấc tay thôi!

“Tiểu Lục, ngươi thật sự là bạn học chung Đại học với Thần Nhi sao?”

Một giọng nói già nua chứa sự không tin nổi vang lên kéo Lục Vân đang trầm tư về thực tại.

Lục Vân ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trung tuổi đầu hai thứ tóc trước mặt, gật đầu.

“Vâng ạ, quan hệ của ta và Tô Thần khá tốt. Nếu không vì hắn ta cũng chẳng lặn lội từ Dung Thành tới đây…”

Người phụ nữ trung niên này chính là người mẹ già của Tô Thần - Lưu Tố Hoa.

Trên đường tới đây Lục Vân đã mua một vài món quà đơn giản rồi dựa theo địa chỉ Tô Thần cung cấp tìm được nhà bố mẹ hắn.

Gửi hình cho Tô Thần sau, hắn thuận lợi nhận được 500 điểm tích lũy và thẻ năng lực của Tô Thần.