Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Xuyên Việt Group Chat, Chỉ Có Ta Trên Địa Cầu?

Chương 37: Cả ba đều là xuyên việt giả (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Nhưng… Nhưng mà bác sĩ Lục có thu tiền ta đâu?? Khoan, không đúng, hắn nói hắn đã thu của chồng ta một trăm ngàn tệ!”

Dù Lục Vân đã thu một trăm ngàn nhưng đó chỉ là cái cớ để tiếp cận Thẩm Vi Vi, nhưng nhìn từ góc độ của Thẩm Vi Vi, đúng là Lục Vân đã thu của Lâm Thần một trăm ngàn tệ.

Sở dĩ hắn chủ động gọi điện thoại cho cô là vì hắn không biết Lâm Thần đã qua đời thôi?

Nghĩ tới đây, Thẩm Vi Vi thấy hơi luống cuống.

“Một trăm ngàn??” Chu Hiểu Yến trợn tròn hai mắt: “Thẩm Vi Vi ngươi điên rồi à?? Ngươi cầm một trăm ngàn đi làm gì không làm? Lại cầm đi mua một phương thuốc dân gian??”

“Không phải ta mua, là chồng ta mua, ta cũng không biết…”

Chuyện liên quan đến an nguy của con trai, Thẩm Vi Vi bắt đầu rối loạn.

Nếu trong những vị thuốc Lục Vân cho thật sự có thành phần gây hưng phấn, vậy con trai cô sẽ nhanh chết hơn trước.

Chu Hiểu Yến vội vàng mở miệng an ủi: “Đừng hoảng, đừng hoảng. Ngươi đừng hoảng, ngươi mau theo ta vào phòng xét nghiệm máu đi, ta sẽ trả phí cho ngươi.”

Cô khá thân với Thẩm Vi Vi, cô cũng biết vì chữa bệnh cho con trai Thẩm Vi Vi đã tốn không ít tiền.

Vậy nên dù có thể giúp chỉ một chút cô cũng giúp.

Bân giờ Thẩm Vi Vi cũng không có tâm trạng xoắn xuýt xem làm xét nghiệm máu có vấn đề gì không, cô vội đưa con trai vào khoa xét nghiệm cùng Chu Hiểu Yến.

Chu Hiểu Yến là nhân viên bệnh viện này nên dù là lấy máu hay làm xét nghiệm cô đều có thể giúp Thẩm Vi Vi đi bằng lối vào nhân viên.

Chưa tới nửa tiếng sau, hai người đã hoàn tất toàn bộ thủ tục xét nghiệm và lấy được giấy báo xét nghiệm.

“Tại sao lại có thể như thế??”

Nhìn giấy báo xét nghiệm trong tay, Chu Hiểu Yến không tin vào mắt mình.

Thẩm Vi Vi không hiểu nên hỏi: “Sao thế??”

“Ta không nói rõ cụ thể được, chúng ta cùng đi hỏi bác sĩ đi.”

Chu Hiểu Yến chỉ là y tá, không phải bác sĩ.

Cô chỉ có thể xem hiểu đại khái giấy báo xét nghiệm chứ không thể hiểu hết toàn bộ.

Vậy nên việc chuyên nghiệp tốt nhất vẫn cứ nên đi hỏi bác sĩ.

May mà đọc báo cáo không mất nhiều thời gian nên hai người chỉ cần chờ mấy phút.

“Các ngươi đây là…”

Thấy Chu Hiểu Yến dẫn Thẩm Vi Vi quay lại, Chu Khải Hồng hơi khó hiểu.

Chu Hiểu Yến cũng không nói nhiều, cô lấy giấy báo xét nghiệm ra.

“Bác sĩ Chu, phiền ngài xem giúp bọn ta tờ giấy báo xét nghiệm này…”

Ông ngoại Thẩm Vi Vi từng làm việc dưới trướng một vị địa nhân nào đó, ông đã được tận mắt chứng kiến sự mạnh mẽ của Trung y.

Vậy nên một nhà Thẩm Vi Vi mới tin tưởng những phương thuốc dân gian như thế.

Nhưng bây giờ Trung y đã không còn huy hoàng như những năm đó.

Muốn tìm một thầy thuốc thật sự giỏi Trung y thật sự còn khó hơn tìm gấu trúc.

Vậy nên Thẩm Vi Vi mới hoảng hồn chỉ bằng vài câu nói của Chu Hiểu Yến.

Bây giờ nhìn vị bác sĩ chính đứng trước mặt mình, vẻ mặt của Thẩm Vi Vi đầy sự lo lắng.

Chu Khải Hồng nhận lấy tờ giấy báo cáo xét nghiệm, ông nhìn lướt qua tên ở phía trên rồi nhìn Thẩm Vi Vi.

“Đây là con trai ngươi?”

“Vâng ạ!!”

“Lạ thật!” Nghe vậy Chu Khải Hồng cau mày nhìn báo cáo xét nghiệm: “Theo lý thuyết thì đâu phải như vậy?”

“Sao vậy bác sĩ Chu?”

Nghe thấy lời Chu Khải Hồng nói, tim Thẩm Vi Vi vọt tới tận cuống họng.

Cô sợ y sẽ nói ra tin tức gì đó có bất lợi với cô.

Chu Khải Hồng khôi phục tinh thần, vội vàng an ủi cô: “Ấy ngươi đừng lo lắng, kết quả kiểm tra lần này đã tốt hơn lần trước khá nhiều rồi. Những tế bào ung thư hoạt tính cũng đã giảm đáng kể so với lần trước. Mới nãy ta chỉ tò mò tại sao bệnh tình của con trai cô lại thành như vậy thôi…”

‘Phù!”

Nghe vậy, Thẩm Vi Vi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô lại nhớ tới điều gì đó: “Vậy… Bác sĩ Chu, trong máu con ta có thuốc gây hưng phấn không?”

“Thuốc gây hưng phấn??”

Nghe đến đây Chu Khải Hồng thấy hơi mơ hồ: “Ngươi cho cậu bé uống thuốc gây hưng phấn?”

“Đương nhiên là không rồi, nhưng Chu Hiểu Yến cô ấy nói…”

“Dựa vào tờ báo cáo xét nghiệm này, trong cơ thể con trai ngươi không chứa bất kỳ chất kính thích thần kinh nào!”

“Thật không?”

Nghe vậy Chu Khải Hồng nhíu mày một cái: “Ngươi đang chất vấn độ chuyên nghiệp của ta??”

“Không, không phải, ta chỉ quá kích động thôi…”

Tảng đá lớn trong lòng Thẩm Vi Vi cuối cùng cũng rơi xuống, nhìn cô thả lỏng không ít.

Đồng thời cô nảy sinh sự áy náy với Lục Vân.

Người ta tuân thủ cam kết, sau hai năm vẫn chủ động thực hiện hợp đồng giao dịch với chồng mình.

Tại sao cô có thể hoài nghi người nhà chỉ vì mấy lời nói của Hiểu Yến?

Quả là đáng chết mà.

Cơ mà cô cũng biết Chu Hiểu Yến nói vậy để tốt cho cô nên không trách đối phương.

Tiếp tục trò chuyện với Chu Hiểu Yến thêm đôi câu, khi chắc chắn bệnh tình của con mình đã có chuyển biến tốt, tâm trạng Thẩm Vi Vi rất thoải mái.
« Chương TrướcChương Tiếp »