Bệnh ung thư máu không phải một căn bệnh thông thường.
Loại bệnh này được gọi là bệnh ung thư bất tử.
Rất nhiều bệnh nhân ung thư máu bị gϊếŧ chết không phải vì bệnh mà là vì một loạt phản ứng chuỗi gây ra bởi bệnh ung thư máu.
Ví dụ như hệ thống miễn dịch bị phá hủy khiến sức đề kháng giảm xuống quá thấp.
Bị thương, vết thương dễ nhiễm trùng.
Thận và tạng thay đổi khiến những chức năng khác trong cơ thể ngày càng suy kiệt.
Tóm lại dưới tình trạng như thế nếu không tìm được phương pháp cấy ghép tế bào gốc tạo máu thì bệnh nhân sẽ bị đau đớn hành hạ chết dần.
Vì vấn đề tuổi tác nên sức đề kháng của con trai Thẩm Vi Vi không bằng người trưởng thành.
Căn bệnh này khiến tai nạn cứ kéo đến liên miên, ba năm đã hành hạ cậu bé đến mức không thuốc nào có thể nào trị được nữa.
Chu Khải Hồng nói vậy không hề khoa trương chút nào.
Nhưng Thẩm Vi Vi đứng trước mặt y lại không nghĩ như thế.
“Vậy cũng không còn cách nào khác, chuyện nhà chúng tôi, ngài cũng biết, ta thật sự…”
Cô không nói cho Chu Khải Hồng biết bệnh tình của con trai cô đã thuyên giảm.
Vì một khi nói ra chuyện này sẽ có những rắc rối phức tạp hơn xuất hiện.
Quả nhiên, sau khi nghe xong Chu Khải Hồng chỉ đành bất lực thở dài: “Haiz, thôi được rồi. Nếu ngươi đã quyết định như thế ta cũng không khuyên ngươi nữa!”
Nói xong câu này, Chu Khải Hồng nhanh chóng ký tên vào đơn xuất viện.
Tình trạng gia đình của mỗi bệnh nhân khác nhau, bác sĩ chỉ có thể đưa ra đề nghị, muốn chữa bệnh hay không phải do người nhà bệnh nhân quyết định.
Thẩm Vi Vi cũng không nhiều lời, cô cầm đơn Chu Khải Hồng đã ký tên, nhanh chóng hoàn thành những thủ tục xuất viện khác.
Dù bây giờ cô đã nghèo đến mức phải mượn tiền sống qua ngày nhưng cô không thấy buồn bã chút nào, trái lại cô còn ngập tràn hy vọng đối với tương lai.
“Ơ? Vi Vi à?”
Thẩm Vi Vi vừa thu dọn đồ đạc xong, đi tới cổng bệnh viện, một tiếng hét ngạc nhiên truyền vào tai cô.
Thẩm Vi Vi quay đầu nhìn theo tiếng hét, chỉ thấy một y tá xinh đẹp mặc đồng phục màu xanh nhạt đang bê một mâm đầy đủ dụng cụ y tế đi tới chỗ cô.
“Hiểu Yến??”
“Cô Hiểu Yến!”
Chu Hiểu Yến đi nhanh hai bước tới trước mặt Thẩm Vi Vi, cô cười nhìn đối phương đang dắt Lâm Tiểu Hạo.
Thấy cậu bé phấn chấn gọi mình là cô, Hiểu Yến không khỏi hoài nghi.
“Ôi, Tiểu Hạo ngoan quá, hai người chuẩn bị xuất viện à?”
Mấy ngày trước khi cơ thể chưa trưởng thành Lâm Tiểu Hạo lại bị sốt cao do căn bệnh ung thư máu gây ra. Sốt cao khiến cậu bé chán ăn, cả người bơ phờ.
Sau ba ngày uống thuốc cậu bé đã hạ sốt, khẩu vị tốt hơn, tinh thần cũng quay về bình thường.
“Đúng vậy, sau khi uống thuốc bác sĩ Lục cho Tiểu Hạo đã thấy tốt hơn nhiều rồi, ta chuẩn bị đưa Tiểu Hạo về từ từ điều dưỡng!!”
“Bác sĩ Lục?”
Nghe Thẩm Vi Vi nói lời này, Chu Hiểu Yến ngẩn người: “Khoa huyết học có bác sĩ nào họ Lục à?”
Chu Hiểu Yến là bạn từ nhỏ của Thẩm Vi Vi, cô cũng là y tá của bệnh viện này, hai người đều có phương thức liên lạc của đối phương.
Đây cũng là lý do Thẩm Vi Vi đưa con trai tới bệnh viện này để chữa bệnh ung thư máu.
Dù Chu Hiểu Yến không phải người khoa huyết học nhưng cô vẫn nhớ rõ bác sĩ chính ở khoa huyết học bệnh viện này là ai/
Không có bác sĩ nào họ Lục ở khoa huyết học.
“A?? Cái này…”
Thẩm Vi Vi nhận ra mình đã nói sai, nhất thời cô trở nên lúng túng.
“Vi Vi, chẳng lẽ người bị ai lừa sao??”
Chu Hiểu Yến nhíu mày, hình như cô đã nghĩ ra gì đó.
Người một nhà Thẩm Vi Vi đều rất tin tưởng những tên thầy lang chân đất với những phương thuốc dân gian.
Trước đó cô ấy đã từng bị lừa vô số lần, vậy nên cô có lý do để hoài nghi lần này cũng giống vậy.
“Đương nhiên là không rồi!!” Thẩm Vi Vi nói như chuyện đương nhiên: “Bác sĩ Lục sao có thể là kẻ lừa đảo được?”
Trước không nói vì chạy chữa cho con cô đã tiêu hết tiền, nợ rất nhiều tiền.
Thuốc đối phương cho còn rất hữu hiệu.
Quan trọng là đối phương không lấy một xu tiền nào, vậy càng không thể là kẻ lừa đảo được.
“Trên đời này loại người gì cũng có, ngươi phải cẩn thận hơn chút. Bệnh tình của Tiểu Hạo đã chuyển biến xấu, trừ hóa trị ra thì không còn cách nào khác. Bây giờ tinh thần cậu bé bỗng trở nên tốt hơn, có khả năng là đã ăn phải thuốc gây hưng phấn…”
“Hả?? Thuốc gây hưng phấn??”
Nghe thấy lời Chu Hiểu Yến nói, Thẩm Vi Vi có chút bối rối.
Sự tín nhiệm cô dành cho Lục Vân giờ đã có phần dao động.
Vì đúng là thuốc gây hưng phấn có thể khiến bệnh nhân quên đi đau đớn trong thời gian ngắn, từ đó trở nên bình thường hơn cả người bình thường.
Vậy chẳng lẽ con trai cô thật sự đã uống thuốc gây hưng phấn?
“Cậu đừng tin!” Chu Hiểu Yến thận trọng nói: “Có những kẻ cặn bã vì kiếm tiền mà chuyện thất đức gì cũng dám làm.”