Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Xuyên Việt Group Chat, Chỉ Có Ta Trên Địa Cầu?

Chương 31: Người chết vì của cải, chim chết vì thức ăn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặc dù gã đàn ông trước mặt rất kinh ngạc với sức mạnh của Lục Vân nhưng dưới tác dụng của cồn hắn không thấy sợ hãi chút nào.

Ba vệ sĩ phía sau nghe thấy mệnh lệnh, dù có chút do dự song họ vẫn lựa chọn xông lên.

Không còn cách nào, người chết vì của cải chim chết vì thức ăn mà.

Gã đàn ông kia là chủ của họ, gã ra lệnh họ không nghe cũng phải nghe!

Chẳng qua…

Vèo!

Ngay lúc họ chuẩn bị xuất thủ, bóng người của Lục Vân đã xuất hiện trước mặt một người trong số họ.

Đối thủ là ba vệ sĩ có kinh nghiệm thực chiến. Lục Vân có tố chất cơ thể mạnh mẽ cách mấy đi chăng nữa cũng không thể thay đổi sự thật hắn đã từng là người bình thường. Nếu hắn bị ba người này vây xung quanh, có lẽ hắn sẽ phải ăn chút thua thiệt nhỏ!

Vậy nên đứng chờ người khác động thủ không bằng hắn chủ động đánh trước.

Ầm! Ầm! Ầm!

Một chuỗi động tác mà mắt thường không thể thấy được được tung ra, ba vệ sĩ lục tục bay ngược ra sau.

Bọn họ té lăn trên đất kêu rêи ɾỉ, gãy xương, hộc máu, không ai có thể tiếp tục đứng dậy.

Những kỹ xảo cận chiến được luyện tập bình thường đã trở thành số không trước sức mạnh khủng khϊếp và tốc độ của Lục Vân.

“Sao… Sao có thể??”

Con ngươi của gã đàn ông kia co lại, gã bị Lục Vân dọa tỉnh rượu hơn phân nửa.

Mộ Dung Điệp cũng trợn tròn mắt, trong con ngươi xinh đẹp ngập tràn vẻ không thể tin nổi.

“Được… Mạnh quá!!’

Người này không khoe tài à? Hình như… Hắn thật sự có thể đánh được?

“Quá yếu!’

Lục Vân thu hồi nắm đấm, hắn vặn cổ phát ra những tiếng răng rắc: “Cứ tưởng là có thể chống đỡ được một lúc, ai ngờ??”

“Tiếp theo sẽ đến ngươi nhỉ.”

Vừa nói Lục Vân vừa quay đầu nhìn gã đàn ông ở phía xa xa.

Gã đàn ông kia bị Lục Vân nhìn chằm chằm, da đầu tê dại.

Gã từng thấy nhiều kẻ biết đánh nhau, nhưng chưa từng thấy ai có thể đánh như vạy.

Mấy vệ sĩ kia đều là tinh anh được chọn ra từ công ty bảo an, mỗi người đều biết một hoặc vài môn võ phòng thân.

Những tinh anh như thế trước mặt Lục Vân lại không thể chịu nổi một đòn?

Quá cường điệu đi.

“Ngươi… Ngươi có biết ta là ai không?”

Thấy Lục Vân đi tới chỗ mình, gã đàn ông kia vội vàng mở miệng. Trong mắt gã có sự sợ hãi, nhưng không có sự thỏa hiệp.

“Ta là Từ Tử Lăng, con trai của Từ Hồng Viễn, ngươi… Ngươi dám động vào ta thử xem???”

“Từ Hồng Viễn?”

Lục Vân không phải người Thượng Hải nên đương nhiên hắn không biết đối phương là ai, nhưng có thể lấy tên đối phương ra làm bia đỡ đạn, vậy là đủ hiểu đó không phải một nhân vật nhỏ.

“Hóa ra là con trai của Từ Hồng Viễn? Chẳng trách lại ngông cuồng như vậy!”

“Ngươi biết là tốt rồi, ngươi… Ngươi muốn làm gì? Ngươi… Ngươi đừng tới đây.”

Thấy Lục Vân ngoài miệng nói mình ngông cuồng nhưng bước chân không hề dừng lại, Từ Tử Lăng lại được phen sững sờ.

Hắn đã nhìn thấy thảm trạng của bốn vệ sĩ.

Mấy tên vai u bắp thịt như thế còn không chịu nổi một đá của Lục Vân, nếu gã cũng bị đánh như thế thì chẳng phải sẽ mất nửa cái mạng sao?

“A… A!!”

Lục Vân đột nhiên giơ tay lên, Từ Tử Lăng bị dọa sợ, gã nhắm mắt che mặt hét thảm.

Song hắn nhắm mắt đợi hồi lâu lại không thấy có bàn tay nào đập vào người gã?

ĐIều này khiến gã có hơi tò mò.

Từ từ mở mắt ra, vậy mà gã lại thấy bóng dáng xinh đẹp của Mộ Dung Điệp.

“Cút đi, sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa.”

Sắc mặt Mộ Dung Điệp lạnh như băng.



Rất rõ ràng, Mộ Dung Điệp đã cản Lục Vân lại.

Về phần nguyên nhân? Lục Vân không biết và cũng không muốn biết.

Hiện tại trị an ở nước Hạ rất tốt, chuyện gì cũng có thể từ lớn hóa nhỏ, riêng chuyện chết người là không thể.

Vậy nên Lục Vân không thể vì chút chuyện nhỏ này mà gϊếŧ đối phương được. Hắn cứ khăng khăng làm theo ý mình mà đánh đối phương một lúc là việc hoàn toàn vô nghĩa.

Nói không chừng dưới sự trợ giúp của camera giám sát ở khách sạn hắn sẽ rước phải phiền phức không nhỏ.

Bấy giờ nghe thấy lời nói của Mộ Dung Điệp, Từ Tử Lăng như được đại xá, gã vội vàng bỏ lại vệ sĩ rời đi.

“Mẹ nó, chờ đấy cho ông!’

Từ Tử Lăng đã chạy trốn sinh lòng ác độc.

Từ Hồng Viễn là nhân vật có máu mặt ở Thượng Hải, con trai của Từ Hồng Viễn suýt chút nữa bị người ta đánh cho tàn tật, dĩ nhiên gã sẽ thấy không cam lòng.

Mộ Dung Điệp không quản gã, cô quay sang nhìn Lục Vân bằng vẻ mặt vô cảm.

“Đi thôi!!”

“Đi đâu?”

“Ngươi vừa đánh người, chẳng lẽ còn muốn ở lại đây chờ bị người khác trả thù??”

Nói xong câu này, Mộ Dung Điệp lấy chìa khóa từ trong túi xách ra, quay người đi tới bãi đậu xe của quán bar.

Lục Vân do dự một thoáng rồi cũng đi đều bước theo Mộ Dung Điệp.

Trước kia hắn chỉ là một người dân lương thiện, không có kinh nghiệm trong chuyện này, vừa rồi ra tay chẳng qua là do nhiệt huyết và cơ thể đã được cường hóa mà thôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »