Chương 27: Người phụ nữ có phong thái thướt tha (1)

Vừa nói Lục Vân vừa đứng dậy, hắn lấy điện thoại ra chụp mấy tấm hình Lâm Tiểu Hạo sau đó chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.

“Bác sĩ Lục, bác sĩ Lục!”

Thấy Lục Vân phải đi, Thẩm Vi Vi vội vàng đuổi theo: “Thuốc này thực sự có thể trị hết bệnh của con ta sao?”

Cô đã bị hố quá nhiều lần, dù biết hy vọng mỏng manh nhưng cô vẫn muốn nhận được câu trả lời khẳng định từ miệng Lục Vân!

Trái lại, Lục Vân không hề biết suy nghĩ của cô, cũng không quan tâm tâm trạng của cô, hắn chỉ nói thật: “Không ngoài dự đoán thì sáng mai cậu bé sẽ có chuyển biến tốt. Uống xong sáu túi thuốc cô hãy gọi điện thoại cho ta. À đúng rồi, xin đừng chấp nhận làm hóa trị, khi đã tiếp xúc với hóa chất trị liệu sẽ khiến cơ thể của cậu bé tăng cường khả năng đào thảo thuốc. Đến lúc đó dù có là sư phụ của ta cũng bó tay.”

“Vậy à, được, cảm ơn bác sĩ Lục, ta sẽ chuyển chi phí đi lại và phí thời gian cho ngươi.”

“Không cần đâu, ngươi giữ lại mua chút đồ ăn ngon cho con trai của ngươi đi.”

Lục Vân xua tay, hắn cũng lười nói nhiều với cô.

Bây giờ hắn đã là một tay nhà giàu mới nổi, sao thiếu chút phí thời gian?

Ra khỏi bệnh viện, Lục Vân hít sâu một hơi.

Tiếp đó hắn gửi mấy tấm hình của Lâm Tiểu Hạo cho Lâm Thần.

“Đây là hình của con trai ngươi, xem đi!”

“Tiểu Hạo, là con trai ta!”

Sau khi xem xong, Lâm Thần không biết trả lời ra sao: “Haiz, hai năm không gặp tại sao nó không lớn hơn chút nào nhỉ, nhìn gầy quá, cánh tay gầy gò với bắp chân này khiến ta đau lòng quá.”

Lục Vân: “Nói mới nhớ, tại sao ban nãy ngươi chỉ bảo ta chụp hình con trai ngươi cho ngươi, sao không bảo ta chụp hình vợ ngươi? Ngươi không muốn biết hiện tại vợ mình trông thế nào à?”

“Có gì để nhìn?”

Lâm Thần không trả lời mà lại hỏi ngược lại: “Tình cảm giữa ta và cô ấy vốn cũng không tốt. Nếu không vì đứa con trai này hai người bọn ta đã ly hôn từ lâu rồi, huống hồ giờ ta đã chết, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ trở thành vợ của gã đàn ông khác thôi, ta nhìn lại buồn lòng…”

“Haha, ngươi cũng phóng khoáng thật đấy.”

“Còn phải bàn à? Haiz, thôi không nói nữa. Sinh nhật tổng giám đốc Lý sắp bắt đầu rồi, ta phải dẫn vợ ta đến tiệc sinh nhật của tổng giám đốc Lý để khoe khoang đây.”

Lục Vân: “…”

Trong cốt truyện của mình, Lâm Thần vốn là một tên ở rể rác rưởi bị cả nhà vợ coi thường.

Nội dung cốt truyện đầy rẫy sự thất vọng, ở nhà ngày nào hắn cũng bị bố mẹ vợ mắng là thằng oắt con vô dụng.

Nhưng sau khi Lâm Thần xuyên qua, hắn đã dùng y thuật vốn có của mình và ưu thế của xuyên việt giả để thay đổi tình tiết truyện về sau.

Vì vợ mà bỏ qua lợi ích toàn cục? Mơ đi.

Dù Lục Vân không biết bàn tay vàng của Lâm Thần là gì nhưng hắn có thể khẳng định một điều, Lâm Thần là người thoải mái nhất trong bốn thành viên của group chat.

Hắn lắc đầu thôi suy nghĩ lung tung, Lục Vân nhìn đồng hồ, đúng mười hai giờ trưa.

Lục Vân tìm đại một một nhà hàng, vừa ăn trưa vừa đặt vé máy bay khoang hạng nhất để đến Hợp Châu vào ngày mai.

Nhiệm vụ của Lâm Thần do group chat đưa là vừa phải lấy được sự tín nhiệm của Thẩm Vi Vi vừa phải xoa dịu bệnh tình của Lâm Tiểu Hạo.

Vậy nên trước mắt nhiệm vụ này vẫn chưa hoàn thành.

Nhân thời gian này, Lục Vân muốn tới thăm bố mẹ Tô Thần.

Dựa trên những lần trò chuyện hai ngày qua, Lục Vân đã hiểu đại khái tình hình gia đình ở Trái Đất của ba thành viên khác trong group chat.

Bố mẹ Lý Tố Tố đã mất, vợ chồng hai người đã ly hôn, hiện tại con gái là ràng buộc duy nhất của nàng.

Lâm Thần là đứa trẻ được nuôi lớn bởi ông nội. Sau khi ông nội chết, hắn đã trở thành cô nhi. Dù vợ chồng hắn chưa ly hôn nhưng tình cảm giữa hai vợ chồng cũng chỉ là hữu danh vô thực, người hắn nhớ thương nhất đương nhiên là con trai hắn.

Còn Tô Thần?? Vừa khéo ngược lại với hai người trên.

Đừng nói con cái, cả bạn gái hắn cũng không có, điều may mắn nhất là bố mẹ hắn vẫn còn khỏe mạnh.

Vậy nên thứ duy nhất khiến hắn không yên tâm cũng chính là bố mẹ.

“Mạnh mẽ biết bao… Cô đơn biết bao…”

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lục Vân vừa bước ra khỏi nhà hàng lấy điện thoại ra nhìn.

Là “Trạm trưởng” gọi tới??

“Alo!”

“Lục Vân, tiểu tử nhà ngươi hôm nay không đi làm à?”

Giọng của người ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng có hơi ngạc nhiên.

Lục Vân, một sinh viên mới tốt nghiệp Đại học, không chỉ đi làm shipper giao thức ăn mà còn là tay đua cừ khôi nhất trong nhóm shipper.

Vậy nên anh ta mới để mắt tới tên tiểu tử này nhiều hơn.

Hôm nay nếu giờ cơm trưa không bùng nổ đơn, anh ta cũng không nhận ra tiểu tử này không đi làm.

“Nhà ta có việc.”

“Thế à? Vậy bao giờ ngươi đi làm được? Ta sẽ cho ngươi một ngày nghỉ!!”